“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…
Chương 570: Lý Phong nhất định
Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… phải chếtTiền Phủ Cương gầm lên giận dữ!Không ngờ được!Không thể ngờ được!Nhóm người từ nơi khác đến màông ta vẫn luôn khinh thường lại làngười của tập đoàn Lăng Tiêu!Hoảng sợ!Tiền Phủ Cương thật sự hoảng sợ!Nếu chỉ là một tập đoàn bìnhthường, ông ta sẽ không thèm đểmắt tới.Nhưng tập toàn Lăng Tiêu thì khác.Bọn chúng quá mạnh, quá nguyhiểm!Không được!Tuyệt đối không thể để bọn chúngmở nhà hàng ở thủ đô được!Tiền Phủ Cương xoay người, lập tứcrời đi.Tiền Thiều Phong lúc này khôngcảm thấy có một chút hoảng loạnnào, anh ta biết rằng chỉ cần ‘kiếmHuyết’ ra tay.Đám người đó nhất định sẽ chếtchắc!Cùng lúc đó ở biệt thự của Ngô ĐứcKhải.Ngô Đức Khải ngồi trên ghế sofa, cảngười run lên, mặt mày tái xanh.Kể từ lúc hắn ‘khỏa thân’ chạy vềnhà, hắn không dám bén mảng rangoài nửa bước.Bây giờ hắn đang vô cùng cămphẫn, trong người ngập tràn hậnthù.Hắn muốn giết người.Suy nghĩ duy nhất của hắn lúc nàylà băm vằm đám người Lý Phong rathành trăm mảnh.Lúc này, có tiếng gõ cửa.Ngô Đức Khải rống to: “Cửa khôngkhóa, vào đây cho tôi”.Sau đó, Vương Cường dẫn theo mộtnhóm đàn em đi nhanh đến trướcmặt Ngô Đức Khải.“Ông chủ, tôi đã gọi tất cả mọingười tới rồi”.“Bây giờ chỉ cần mệnh lệnh củaanh, tôi sẽ lập tức dắt người đếnsan bằng cái nhà hàng Bách VịNguyên đó, sau đó băm vằm nhữngkẻ trong đó ra thành trăm mảnh!”Ngô Đức Khải nhìn chằm chằmVương Cường.Hắn nhặt một bức ảnh đã được inra ở bên cạnh chiếc ghế, ném choVương Cường.“Đưa người phụ nữ này đến chỗ tôi,còn những người lại thì giết hết đi”.Khoảnh khắc Vương Cường nhìnthấy tấm ảnh trên mặt đất, hai mắtgã sáng lên, người đâu mà đẹp quá!Con ngươi trong mắt Vương Cườngđảo quanh một vòng.Gã không nói thêm lời nào, lập tứcdắt người vội vàng rời đi.Năm chiếc xe tải phóng nhanh trênđường phố!Vương Cường ngồi trên chiếc xeđầu tiên, cứ nhìn chằm chằm vàoảnh của Hứa Mộc Tình.Tên đàn em bên cạnh vừa nhìn đãthốt lên: “Oa, đại ca à, người phụnữ này đẹp quá đi!”“Thảo nào ông chủ của chúng ta cứluôn thầm thương trộm nhớ ngườiphụ nữ này”.“Em còn nghĩ là đám đàn bà õng ẹocơ”.“Không ngờ rằng người phụ nữ nàylại trông xinh đẹp như vậy, cứ nhưtiên nữ từ trên trời rơi xuống ấy”.Một tên đàn em khác nói với VươngCường: “Đại ca! Người phụ nữ nàytrông xinh đẹp như vậy”.“Anh nói xem hay là chúng ta bắtvề đây, sau đó bán cho ông chủkhác, có thể sẽ kiếm thêm đượcnhiều tiền hơn đấy”.Lúc này, Vương Cường không nóigì.Nhưng trong ánh mắt sáng rực củagã hiện lên sự tham vọng!Thường ngày, Vương Cường ngoàilàm một số việc bẩn thỉu cho NgôĐức Khải, đồng thời hắn còn ‘kinhdoanh’ cơ thể của phụ nữ.Vương Cường rất giỏi trong việcnắm bắt các nguồn lực xung quanhmình.Gã biết rất rõ một người phụ nữđẹp thì có ý nghĩa gì?Vì vậy, chỉ cần là người phụ nữ màgã nhìn trúng, gã nhất định sẽ dùngmọi cách để bắt về.Sau đó, kiếm chút lợi ích từ cơ thểcủa những người phụ nữ này.Đối với gã, cách kiếm tiền nàynhanh hơn nhiều so với làm việccho người khác.Khoảnh khắc nhìn thấy hình củaHứa Mộc Tình, gã đã nảy ra ý địnhcoi Hứa Mộc Tình là của riêng mình,sau đó bán cô đi như bán một mónhàng.Chẳng mấy chốc bọn chúng đã đếnnhà hàng Bách Vị Nguyên rồi.Vương Cường là một tay già đời.Gã sẽ không vội vàng dắt ngườixông vào.Thay vào đó, gã sẽ để một tên đànem âm thầm quan sát.Sau đó, bọn chúng vòng ra cửa sau.Lúc này, tình cờ có một nhân viênphục vụ xách mấy túi rác từ cửa saubước ra.Vương Cường đứng trong góc, nháymắt với hai tên đàn em bên cạnh.Cả hai lập tức lao tới, một người bịtmiệng nhân viên phục vụ, người kiatrói hai tay nhân viên phục vụ đólại.Hai tên đàn em kéo người phục vụđó đến trước mặt Vương Cường.Vương Cường đang cầm một condao găm trong tay.Gã dùng lưỡi dao sắc bén chà vàomặt nhân viên phục vụ hai lần,khiến cho nhân viên phục vụ đó sợđến mức toàn thân run lẩy bẩy.“Cậu nhóc, nếu như cậu thành thậttrả lời câu hỏi của tôi, cậu có thể antoàn rời đi”.“Nhưng nếu như cậu dám lừa tôi,tôi sẽ dùng con dao này khoét từngmiếng thịt trên người cậu!”Nhân viên phục vụ gật đầu lia lịa.Vương Cường cầm ảnh Hứa MộcTình lên hỏi: “Người phụ nữ này làai?”“Cô ấy là….sếp của tôi”.Vương Cường hỏi tiếp: “Cô ta giờđang ở đâu?”“Các anh, sếp của tôi là người rấttốt, anh đừng động đến cô ấy cóđược không?”Vương Cường cười lạnh một tiếng,con dao găm trong tay gã trực tiếpkề sát vào cổ nhân viên phục vụ.“Tao không đụng vào cô ta à, vậytao đụng vào mày nhé, đượckhông?”“Không ạ, không ạ!”Nhân viên phục vụ bị uy hiếp, cậuta miễn cưỡng dắt đám người nàyđi vào từ cửa sau.Nhờ có nhân viên phục vụ chỉđường, nhóm người này rất nhanhđã đến một căn phòng.Trên cửa phòng có tấm biển ghi‘văn phòng giám đốc’.Vương Cường nhìn thấy liền lập tứcđẩy nhân viên phục vụ ra, giơ chânlên và đá mạnh vào cửa.“Bụp!”Khi cánh cửa văn phòng giám đốc bịđạp tung, Vương Cường dẫn ngườixông vào.Khi cả đám vừa xông vào, nhânviên phục vụ đứng ở cửa, đưa tayra, từ từ đóng cửa lại.Đồng thời, khóe miệng cậu ta khẽnhếch lên.Nhân viên phục vụ này không phảilà ai khác mà chính là Hứa HạoNhiên.Trịnh Đại Lâm và Dương Thiện Tềđã ở trong phòng đợi rất lâu rồi!“Bụp!”“Á!”“Chúng mày là ai? Á á á!”“Đại ca, anh mau chạy đi, á á á!”“Hai vị đại ca này, có gì thì từ từnói, tôi là Vương Cường, tôi là á á áá á!”Trong phòng liên tục vang lên tiếngla hét, Hứa Hạo Nhiên ở ngoài cườichế nhạo.“Một đám ngu xuẩn, dựa vào lũ rácrưởi chúng mày mà dám khiêuchiến với anh rể tao!”“Anh rể tao đã đoán được từ lâu rồi,rằng chúng mày nhất định sẽ đến!”Một lúc sau.Cánh cửa sau của Bách Vị Nguyênlại mở ra.Một nhóm đàn ông cường tráng lầnlượt kéo theo những chiếc bao tải đira.Thỉnh thoại lại có vệt máu chảy ratừ những chiếc bao.Bọn họ chất những bao tải này lênxe như những bao rác.Trịnh Đại Lâm dắt theo hơn chụcanh em, lái chiếc xe tải này đến biệtthự của Ngô Đức Khải.Xong việc, Hứa Hạo Nhiên cười hi hiđi vào phòng của Lý Phong.Lúc này, Lý Phong đang cầm mộttập tài liệu trên tay, xem một cáchchăm chú.Dáng vẻ này của Lý Phong khiếnHứa Hạo Nhiên có chút tò mò.Những tài liệu này được in ra từmáy tính của Trương Gia Lương.Hứa Hạo Nhiên thấy, trong đó chỉtoàn là những chuyện vặt vãnhhàng ngày.Nhưng Lý Phong lại đặc biệt quantâm đến một tập tài liệu.Từ sau khi tập tài liệu này được inra, Lý Phong vẫn luôn chăm chúxem rất cẩn thận.Thường ngày, Lý Phong không quantâm những chuyện công việc.Đây là lần đầu tiên Hứa Hạo Nhiênnhìn thấy Lý Phong hứng thú vớimột thứ gì đó.“Anh rể, anh đang xem gì thế?”Nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên bước vào,Lý Phong liền xé những tài liệu nàyra thành nhiều mảnh.Anh nhìn có vẻ rất thơ ơ, némnhững tập tài liệu này vào thùngrác, hỏi Hứa Hạo Nhiên: “Đã giảiquyết xong hết chưa?”“Giải quyết xong hết rồi, đúng nhưnhững gì anh nói”.“Bọn chúng vào từ cửa sau”.Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó đứnglên.“Anh rể, anh đi đâu vậy?”
phải chết
Tiền Phủ Cương gầm lên giận dữ!
Không ngờ được!
Không thể ngờ được!
Nhóm người từ nơi khác đến mà
ông ta vẫn luôn khinh thường lại là
người của tập đoàn Lăng Tiêu!
Hoảng sợ!
Tiền Phủ Cương thật sự hoảng sợ!
Nếu chỉ là một tập đoàn bình
thường, ông ta sẽ không thèm để
mắt tới.
Nhưng tập toàn Lăng Tiêu thì khác.
Bọn chúng quá mạnh, quá nguy
hiểm!
Không được!
Tuyệt đối không thể để bọn chúng
mở nhà hàng ở thủ đô được!
Tiền Phủ Cương xoay người, lập tức
rời đi.
Tiền Thiều Phong lúc này không
cảm thấy có một chút hoảng loạn
nào, anh ta biết rằng chỉ cần ‘kiếm
Huyết’ ra tay.
Đám người đó nhất định sẽ chết
chắc!
Cùng lúc đó ở biệt thự của Ngô Đức
Khải.
Ngô Đức Khải ngồi trên ghế sofa, cả
người run lên, mặt mày tái xanh.
Kể từ lúc hắn ‘khỏa thân’ chạy về
nhà, hắn không dám bén mảng ra
ngoài nửa bước.
Bây giờ hắn đang vô cùng căm
phẫn, trong người ngập tràn hận
thù.
Hắn muốn giết người.
Suy nghĩ duy nhất của hắn lúc này
là băm vằm đám người Lý Phong ra
thành trăm mảnh.
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
Ngô Đức Khải rống to: “Cửa không
khóa, vào đây cho tôi”.
Sau đó, Vương Cường dẫn theo một
nhóm đàn em đi nhanh đến trước
mặt Ngô Đức Khải.
“Ông chủ, tôi đã gọi tất cả mọi
người tới rồi”.
“Bây giờ chỉ cần mệnh lệnh của
anh, tôi sẽ lập tức dắt người đến
san bằng cái nhà hàng Bách Vị
Nguyên đó, sau đó băm vằm những
kẻ trong đó ra thành trăm mảnh!”
Ngô Đức Khải nhìn chằm chằm
Vương Cường.
Hắn nhặt một bức ảnh đã được in
ra ở bên cạnh chiếc ghế, ném cho
Vương Cường.
“Đưa người phụ nữ này đến chỗ tôi,
còn những người lại thì giết hết đi”.
Khoảnh khắc Vương Cường nhìn
thấy tấm ảnh trên mặt đất, hai mắt
gã sáng lên, người đâu mà đẹp quá!
Con ngươi trong mắt Vương Cường
đảo quanh một vòng.
Gã không nói thêm lời nào, lập tức
dắt người vội vàng rời đi.
Năm chiếc xe tải phóng nhanh trên
đường phố!
Vương Cường ngồi trên chiếc xe
đầu tiên, cứ nhìn chằm chằm vào
ảnh của Hứa Mộc Tình.
Tên đàn em bên cạnh vừa nhìn đã
thốt lên: “Oa, đại ca à, người phụ
nữ này đẹp quá đi!”
“Thảo nào ông chủ của chúng ta cứ
luôn thầm thương trộm nhớ người
phụ nữ này”.
“Em còn nghĩ là đám đàn bà õng ẹo
cơ”.
“Không ngờ rằng người phụ nữ này
lại trông xinh đẹp như vậy, cứ như
tiên nữ từ trên trời rơi xuống ấy”.
Một tên đàn em khác nói với Vương
Cường: “Đại ca! Người phụ nữ này
trông xinh đẹp như vậy”.
“Anh nói xem hay là chúng ta bắt
về đây, sau đó bán cho ông chủ
khác, có thể sẽ kiếm thêm được
nhiều tiền hơn đấy”.
Lúc này, Vương Cường không nói
gì.
Nhưng trong ánh mắt sáng rực của
gã hiện lên sự tham vọng!
Thường ngày, Vương Cường ngoài
làm một số việc bẩn thỉu cho Ngô
Đức Khải, đồng thời hắn còn ‘kinh
doanh’ cơ thể của phụ nữ.
Vương Cường rất giỏi trong việc
nắm bắt các nguồn lực xung quanh
mình.
Gã biết rất rõ một người phụ nữ
đẹp thì có ý nghĩa gì?
Vì vậy, chỉ cần là người phụ nữ mà
gã nhìn trúng, gã nhất định sẽ dùng
mọi cách để bắt về.
Sau đó, kiếm chút lợi ích từ cơ thể
của những người phụ nữ này.
Đối với gã, cách kiếm tiền này
nhanh hơn nhiều so với làm việc
cho người khác.
Khoảnh khắc nhìn thấy hình của
Hứa Mộc Tình, gã đã nảy ra ý định
coi Hứa Mộc Tình là của riêng mình,
sau đó bán cô đi như bán một món
hàng.
Chẳng mấy chốc bọn chúng đã đến
nhà hàng Bách Vị Nguyên rồi.
Vương Cường là một tay già đời.
Gã sẽ không vội vàng dắt người
xông vào.
Thay vào đó, gã sẽ để một tên đàn
em âm thầm quan sát.
Sau đó, bọn chúng vòng ra cửa sau.
Lúc này, tình cờ có một nhân viên
phục vụ xách mấy túi rác từ cửa sau
bước ra.
Vương Cường đứng trong góc, nháy
mắt với hai tên đàn em bên cạnh.
Cả hai lập tức lao tới, một người bịt
miệng nhân viên phục vụ, người kia
trói hai tay nhân viên phục vụ đó
lại.
Hai tên đàn em kéo người phục vụ
đó đến trước mặt Vương Cường.
Vương Cường đang cầm một con
dao găm trong tay.
Gã dùng lưỡi dao sắc bén chà vào
mặt nhân viên phục vụ hai lần,
khiến cho nhân viên phục vụ đó sợ
đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
“Cậu nhóc, nếu như cậu thành thật
trả lời câu hỏi của tôi, cậu có thể an
toàn rời đi”.
“Nhưng nếu như cậu dám lừa tôi,
tôi sẽ dùng con dao này khoét từng
miếng thịt trên người cậu!”
Nhân viên phục vụ gật đầu lia lịa.
Vương Cường cầm ảnh Hứa Mộc
Tình lên hỏi: “Người phụ nữ này là
ai?”
“Cô ấy là….sếp của tôi”.
Vương Cường hỏi tiếp: “Cô ta giờ
đang ở đâu?”
“Các anh, sếp của tôi là người rất
tốt, anh đừng động đến cô ấy có
được không?”
Vương Cường cười lạnh một tiếng,
con dao găm trong tay gã trực tiếp
kề sát vào cổ nhân viên phục vụ.
“Tao không đụng vào cô ta à, vậy
tao đụng vào mày nhé, được
không?”
“Không ạ, không ạ!”
Nhân viên phục vụ bị uy hiếp, cậu
ta miễn cưỡng dắt đám người này
đi vào từ cửa sau.
Nhờ có nhân viên phục vụ chỉ
đường, nhóm người này rất nhanh
đã đến một căn phòng.
Trên cửa phòng có tấm biển ghi
‘văn phòng giám đốc’.
Vương Cường nhìn thấy liền lập tức
đẩy nhân viên phục vụ ra, giơ chân
lên và đá mạnh vào cửa.
“Bụp!”
Khi cánh cửa văn phòng giám đốc bị
đạp tung, Vương Cường dẫn người
xông vào.
Khi cả đám vừa xông vào, nhân
viên phục vụ đứng ở cửa, đưa tay
ra, từ từ đóng cửa lại.
Đồng thời, khóe miệng cậu ta khẽ
nhếch lên.
Nhân viên phục vụ này không phải
là ai khác mà chính là Hứa Hạo
Nhiên.
Trịnh Đại Lâm và Dương Thiện Tề
đã ở trong phòng đợi rất lâu rồi!
“Bụp!”
“Á!”
“Chúng mày là ai? Á á á!”
“Đại ca, anh mau chạy đi, á á á!”
“Hai vị đại ca này, có gì thì từ từ
nói, tôi là Vương Cường, tôi là á á á
á á!”
Trong phòng liên tục vang lên tiếng
la hét, Hứa Hạo Nhiên ở ngoài cười
chế nhạo.
“Một đám ngu xuẩn, dựa vào lũ rác
rưởi chúng mày mà dám khiêu
chiến với anh rể tao!”
“Anh rể tao đã đoán được từ lâu rồi,
rằng chúng mày nhất định sẽ đến!”
Một lúc sau.
Cánh cửa sau của Bách Vị Nguyên
lại mở ra.
Một nhóm đàn ông cường tráng lần
lượt kéo theo những chiếc bao tải đi
ra.
Thỉnh thoại lại có vệt máu chảy ra
từ những chiếc bao.
Bọn họ chất những bao tải này lên
xe như những bao rác.
Trịnh Đại Lâm dắt theo hơn chục
anh em, lái chiếc xe tải này đến biệt
thự của Ngô Đức Khải.
Xong việc, Hứa Hạo Nhiên cười hi hi
đi vào phòng của Lý Phong.
Lúc này, Lý Phong đang cầm một
tập tài liệu trên tay, xem một cách
chăm chú.
Dáng vẻ này của Lý Phong khiến
Hứa Hạo Nhiên có chút tò mò.
Những tài liệu này được in ra từ
máy tính của Trương Gia Lương.
Hứa Hạo Nhiên thấy, trong đó chỉ
toàn là những chuyện vặt vãnh
hàng ngày.
Nhưng Lý Phong lại đặc biệt quan
tâm đến một tập tài liệu.
Từ sau khi tập tài liệu này được in
ra, Lý Phong vẫn luôn chăm chú
xem rất cẩn thận.
Thường ngày, Lý Phong không quan
tâm những chuyện công việc.
Đây là lần đầu tiên Hứa Hạo Nhiên
nhìn thấy Lý Phong hứng thú với
một thứ gì đó.
“Anh rể, anh đang xem gì thế?”
Nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên bước vào,
Lý Phong liền xé những tài liệu này
ra thành nhiều mảnh.
Anh nhìn có vẻ rất thơ ơ, ném
những tập tài liệu này vào thùng
rác, hỏi Hứa Hạo Nhiên: “Đã giải
quyết xong hết chưa?”
“Giải quyết xong hết rồi, đúng như
những gì anh nói”.
“Bọn chúng vào từ cửa sau”.
Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó đứng
lên.
“Anh rể, anh đi đâu vậy?”
Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… phải chếtTiền Phủ Cương gầm lên giận dữ!Không ngờ được!Không thể ngờ được!Nhóm người từ nơi khác đến màông ta vẫn luôn khinh thường lại làngười của tập đoàn Lăng Tiêu!Hoảng sợ!Tiền Phủ Cương thật sự hoảng sợ!Nếu chỉ là một tập đoàn bìnhthường, ông ta sẽ không thèm đểmắt tới.Nhưng tập toàn Lăng Tiêu thì khác.Bọn chúng quá mạnh, quá nguyhiểm!Không được!Tuyệt đối không thể để bọn chúngmở nhà hàng ở thủ đô được!Tiền Phủ Cương xoay người, lập tứcrời đi.Tiền Thiều Phong lúc này khôngcảm thấy có một chút hoảng loạnnào, anh ta biết rằng chỉ cần ‘kiếmHuyết’ ra tay.Đám người đó nhất định sẽ chếtchắc!Cùng lúc đó ở biệt thự của Ngô ĐứcKhải.Ngô Đức Khải ngồi trên ghế sofa, cảngười run lên, mặt mày tái xanh.Kể từ lúc hắn ‘khỏa thân’ chạy vềnhà, hắn không dám bén mảng rangoài nửa bước.Bây giờ hắn đang vô cùng cămphẫn, trong người ngập tràn hậnthù.Hắn muốn giết người.Suy nghĩ duy nhất của hắn lúc nàylà băm vằm đám người Lý Phong rathành trăm mảnh.Lúc này, có tiếng gõ cửa.Ngô Đức Khải rống to: “Cửa khôngkhóa, vào đây cho tôi”.Sau đó, Vương Cường dẫn theo mộtnhóm đàn em đi nhanh đến trướcmặt Ngô Đức Khải.“Ông chủ, tôi đã gọi tất cả mọingười tới rồi”.“Bây giờ chỉ cần mệnh lệnh củaanh, tôi sẽ lập tức dắt người đếnsan bằng cái nhà hàng Bách VịNguyên đó, sau đó băm vằm nhữngkẻ trong đó ra thành trăm mảnh!”Ngô Đức Khải nhìn chằm chằmVương Cường.Hắn nhặt một bức ảnh đã được inra ở bên cạnh chiếc ghế, ném choVương Cường.“Đưa người phụ nữ này đến chỗ tôi,còn những người lại thì giết hết đi”.Khoảnh khắc Vương Cường nhìnthấy tấm ảnh trên mặt đất, hai mắtgã sáng lên, người đâu mà đẹp quá!Con ngươi trong mắt Vương Cườngđảo quanh một vòng.Gã không nói thêm lời nào, lập tứcdắt người vội vàng rời đi.Năm chiếc xe tải phóng nhanh trênđường phố!Vương Cường ngồi trên chiếc xeđầu tiên, cứ nhìn chằm chằm vàoảnh của Hứa Mộc Tình.Tên đàn em bên cạnh vừa nhìn đãthốt lên: “Oa, đại ca à, người phụnữ này đẹp quá đi!”“Thảo nào ông chủ của chúng ta cứluôn thầm thương trộm nhớ ngườiphụ nữ này”.“Em còn nghĩ là đám đàn bà õng ẹocơ”.“Không ngờ rằng người phụ nữ nàylại trông xinh đẹp như vậy, cứ nhưtiên nữ từ trên trời rơi xuống ấy”.Một tên đàn em khác nói với VươngCường: “Đại ca! Người phụ nữ nàytrông xinh đẹp như vậy”.“Anh nói xem hay là chúng ta bắtvề đây, sau đó bán cho ông chủkhác, có thể sẽ kiếm thêm đượcnhiều tiền hơn đấy”.Lúc này, Vương Cường không nóigì.Nhưng trong ánh mắt sáng rực củagã hiện lên sự tham vọng!Thường ngày, Vương Cường ngoàilàm một số việc bẩn thỉu cho NgôĐức Khải, đồng thời hắn còn ‘kinhdoanh’ cơ thể của phụ nữ.Vương Cường rất giỏi trong việcnắm bắt các nguồn lực xung quanhmình.Gã biết rất rõ một người phụ nữđẹp thì có ý nghĩa gì?Vì vậy, chỉ cần là người phụ nữ màgã nhìn trúng, gã nhất định sẽ dùngmọi cách để bắt về.Sau đó, kiếm chút lợi ích từ cơ thểcủa những người phụ nữ này.Đối với gã, cách kiếm tiền nàynhanh hơn nhiều so với làm việccho người khác.Khoảnh khắc nhìn thấy hình củaHứa Mộc Tình, gã đã nảy ra ý địnhcoi Hứa Mộc Tình là của riêng mình,sau đó bán cô đi như bán một mónhàng.Chẳng mấy chốc bọn chúng đã đếnnhà hàng Bách Vị Nguyên rồi.Vương Cường là một tay già đời.Gã sẽ không vội vàng dắt ngườixông vào.Thay vào đó, gã sẽ để một tên đànem âm thầm quan sát.Sau đó, bọn chúng vòng ra cửa sau.Lúc này, tình cờ có một nhân viênphục vụ xách mấy túi rác từ cửa saubước ra.Vương Cường đứng trong góc, nháymắt với hai tên đàn em bên cạnh.Cả hai lập tức lao tới, một người bịtmiệng nhân viên phục vụ, người kiatrói hai tay nhân viên phục vụ đólại.Hai tên đàn em kéo người phục vụđó đến trước mặt Vương Cường.Vương Cường đang cầm một condao găm trong tay.Gã dùng lưỡi dao sắc bén chà vàomặt nhân viên phục vụ hai lần,khiến cho nhân viên phục vụ đó sợđến mức toàn thân run lẩy bẩy.“Cậu nhóc, nếu như cậu thành thậttrả lời câu hỏi của tôi, cậu có thể antoàn rời đi”.“Nhưng nếu như cậu dám lừa tôi,tôi sẽ dùng con dao này khoét từngmiếng thịt trên người cậu!”Nhân viên phục vụ gật đầu lia lịa.Vương Cường cầm ảnh Hứa MộcTình lên hỏi: “Người phụ nữ này làai?”“Cô ấy là….sếp của tôi”.Vương Cường hỏi tiếp: “Cô ta giờđang ở đâu?”“Các anh, sếp của tôi là người rấttốt, anh đừng động đến cô ấy cóđược không?”Vương Cường cười lạnh một tiếng,con dao găm trong tay gã trực tiếpkề sát vào cổ nhân viên phục vụ.“Tao không đụng vào cô ta à, vậytao đụng vào mày nhé, đượckhông?”“Không ạ, không ạ!”Nhân viên phục vụ bị uy hiếp, cậuta miễn cưỡng dắt đám người nàyđi vào từ cửa sau.Nhờ có nhân viên phục vụ chỉđường, nhóm người này rất nhanhđã đến một căn phòng.Trên cửa phòng có tấm biển ghi‘văn phòng giám đốc’.Vương Cường nhìn thấy liền lập tứcđẩy nhân viên phục vụ ra, giơ chânlên và đá mạnh vào cửa.“Bụp!”Khi cánh cửa văn phòng giám đốc bịđạp tung, Vương Cường dẫn ngườixông vào.Khi cả đám vừa xông vào, nhânviên phục vụ đứng ở cửa, đưa tayra, từ từ đóng cửa lại.Đồng thời, khóe miệng cậu ta khẽnhếch lên.Nhân viên phục vụ này không phảilà ai khác mà chính là Hứa HạoNhiên.Trịnh Đại Lâm và Dương Thiện Tềđã ở trong phòng đợi rất lâu rồi!“Bụp!”“Á!”“Chúng mày là ai? Á á á!”“Đại ca, anh mau chạy đi, á á á!”“Hai vị đại ca này, có gì thì từ từnói, tôi là Vương Cường, tôi là á á áá á!”Trong phòng liên tục vang lên tiếngla hét, Hứa Hạo Nhiên ở ngoài cườichế nhạo.“Một đám ngu xuẩn, dựa vào lũ rácrưởi chúng mày mà dám khiêuchiến với anh rể tao!”“Anh rể tao đã đoán được từ lâu rồi,rằng chúng mày nhất định sẽ đến!”Một lúc sau.Cánh cửa sau của Bách Vị Nguyênlại mở ra.Một nhóm đàn ông cường tráng lầnlượt kéo theo những chiếc bao tải đira.Thỉnh thoại lại có vệt máu chảy ratừ những chiếc bao.Bọn họ chất những bao tải này lênxe như những bao rác.Trịnh Đại Lâm dắt theo hơn chụcanh em, lái chiếc xe tải này đến biệtthự của Ngô Đức Khải.Xong việc, Hứa Hạo Nhiên cười hi hiđi vào phòng của Lý Phong.Lúc này, Lý Phong đang cầm mộttập tài liệu trên tay, xem một cáchchăm chú.Dáng vẻ này của Lý Phong khiếnHứa Hạo Nhiên có chút tò mò.Những tài liệu này được in ra từmáy tính của Trương Gia Lương.Hứa Hạo Nhiên thấy, trong đó chỉtoàn là những chuyện vặt vãnhhàng ngày.Nhưng Lý Phong lại đặc biệt quantâm đến một tập tài liệu.Từ sau khi tập tài liệu này được inra, Lý Phong vẫn luôn chăm chúxem rất cẩn thận.Thường ngày, Lý Phong không quantâm những chuyện công việc.Đây là lần đầu tiên Hứa Hạo Nhiênnhìn thấy Lý Phong hứng thú vớimột thứ gì đó.“Anh rể, anh đang xem gì thế?”Nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên bước vào,Lý Phong liền xé những tài liệu nàyra thành nhiều mảnh.Anh nhìn có vẻ rất thơ ơ, némnhững tập tài liệu này vào thùngrác, hỏi Hứa Hạo Nhiên: “Đã giảiquyết xong hết chưa?”“Giải quyết xong hết rồi, đúng nhưnhững gì anh nói”.“Bọn chúng vào từ cửa sau”.Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó đứnglên.“Anh rể, anh đi đâu vậy?”