Tác giả:

“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…

Chương 571: Kiếm Huyết ra trận,

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… máu chảy thành sôngLý Phong không quay đầu lại, nóimột câu: “Chị gái em là ngườicuồng công việc”.“Bây giờ có một không gian rộnglớn như vậy cần tu sửa”.“Cô ấy nhất định là đang rất bận,anh đi giúp cô ấy”.“Anh rể, chị gái em đã đến nhàhàng Hải Giác để phụ mẹ rồi”.Lý Phong khẽ nhíu mày.“Hai ngày nay chúng ta đều đi xecủa em tới đây”.“Bây giờ em đang đứng đây, lẽ nàocô ấy lái xe của em quay về đó rồisao?”Hứa Hạo Nhiên lắc đầu.“Mẹ em nói, ở bên đó có rất nhiềuviệc cần sắp xếp, thời gian gấp lắmnên chị em bắt taxi qua đó rồi”.“Anh rể, anh không cần lo lắng đâu,ban ngày ban mặt lại đi đường lớnnhư vậy, không có ai dám làm gì chịem đâu”.Lý Phong suy nghĩ một lúc rồi nói:“Đi, lập tức đến nhà hàng Hải Giác!”“Vâng”.Khi Lý Phong bước ra khỏi phòng,Hứa Hạo Nhiên liếc nhìn thùng rác.Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy một mảnhgiấy rách trên nắp thùng rác.“Lý Mộc?”“Nhà họ Sở ở Kinh Châu?”......Cùng lúc đó ở biệt thự Tiền PhủCương.Ông ta lo lắng đi đi lại lại khắpphòng.Tiền Phủ Cương đã rất lâu rồi khôngliên lạc với ‘kiếm Huyết’.Đội quân này vẫn luôn ẩn náu trongthủ đô.Ông ta thậm chí còn không biếtnhững người này đã làm gì trongkhoảng thời gian vừa qua.Nhà họ Sở ở Kinh Châu chỉ đưacách thức liên lạc cho ông ta.Tiền Phủ Cương biết rằng ông ra chỉlà một quân cờ của gia tộc lớn.Một khi ông ta mất đi giá trị lợidụng, chủ nhân chống lưng sẽ dễdàng vứt bỏ ông ta.Bây giờ, công việc kinh doanh củaTiền Phủ Cương đang phải đối mặtvới mối hiềm nguy vô cùng lớn.Ông ta đã cố gắng hết sức để ngănchặn sự phát triển của tập đoànLăng Tiêu.Tuy nhiên, tất cả các thủ đoạn đềuthất bại.Bây giờ, lối thoát duy nhất của ôngta chính là ‘kiếm Huyết’.Xóa xổ hoàn toàn tập đoàn LăngTiêu ra khỏi thủ đô.Một cơn gió bất chợt thổi tới từ bêncửa sổ.Ngay sau đó, một bóng người vụttới.Trong nháy mắt, một người đànông đã đứng trước mặt Tiền PhủCương.Tiền Phủ Cương sửng sốt, ông tavội vàng lùi lại hai bước.Sau khi đứng vững, Tiền Phủ Cươngphát hiện ra đó là một người đànông trung niên.Người này tướng mạo không anhtuấn, quần áo gã mặc cũng rất bìnhthường.Điểm khác biệt duy nhất là đôi mắtcủa gã.Sắc bén như một con dao, khiếnngười khác không dám nhìn thẳng.Sau một thoáng ngạc nhiên, TiềnPhủ Cương nói với người đàn ôngtrung niên.“Cuối cùng ông cũng tới rồi!”Sắc mặt người đàn ông trung niênlạnh lùng.Bày ra dáng vẻ xa cách.“Ông vội vàng tìm tôi như vậy, cóchuyện gì sao?”Tiền Phủ Cương nhanh chóng lấy ramột vài bức ảnh đã chuẩn bị sẵn vàđưa cho người đàn ông trung niên.Sau khi người đàn ông trung niêncầm lấy bức ảnh, Tiền Phủ Cươngnói một cách hằn học: “Giết hết tấtcả những người trong tấm hìnhnày!”Người đàn ông trung niên không nóigì, lật xem từng bức ảnh.Khi lật đến bức ảnh của Lý Phong,tay gã dừng lại.Gã nhìn chằm chằm vào bức ảnhcủa Lý Phong, sau đó đưa bức ảnhcho Tiền Phủ Cương, hỏi.“Người đàn ông này tên là gì?”Tiền Phủ Cương sững sờ trong giâylát.Người đàn ông trung niên trước mắtnày tên là Lưu Hàn, gã là độitrưởng của ‘kiếm Huyết’.Lưu Hàn đến thủ đô sớm hơn TiềnPhủ Cương.Chính xác thì Lưu Hàn đã làm gì ởthủ đô, Tiền Phủ Cương cũng khôngbiết.Điều duy nhất ông ta biết là, tuyệtđối không được chọc vào Lưu Hàn.Bởi vì người đàn ông này vô cùngnguy hiểm!“Trên tấm ảnh có tên của hắn ta”.Lưu Hàn lật lại bức ảnh.Khi nhìn thấy hai từ viết trên đó,đồng tử của gã liền giãn ra!“Lý Phong?”Lưu Hàn đột nhiên hỏi: “Hắn cóquan hệ gì với Lý Mộc?”“Lý Mộc là ai?”Tiền Phủ Cương hỏi theo phản xạ.Lưu Hàn không trả lời, lại hỏi: “Ôngđã điều tra thân phận của người tênLý Phong này chưa?”Khi nhắc đến Lý Phong, trong mắtTiền Phủ Cương hiện lên vẻ khinhbỉ.“Tôi đã phái người đi điều tra rồi,hắn là một thằng ở rể vô dụng”.“Suốt ngày ăn không ngồi rồi, bìnhthường chẳng làm việc gì cả”.Lưu Hàn cười lạnh một tiếng.“Nếu như hắn thật sự là một tên vôdụng, ông đã không phải gọi tôi đếnđây rồi”.“’Đến bây giờ ông vẫn không biết,Lý Phong này chính là người thaotúng đằng sau tất cả mọi chuyệnnày sao?”“Tên Lý Phong này trông rất giốngLý Mộc”.“Rất có thể hắn chính là em trai củaLý Mộc”.“Là thằng con trai bất tài vô dụng bịđuổi khỏi nhà họ Lý năm đó”.Tiền Phủ Cương che miệng kinh hãi.“Chuyện này không thể nào, khôngphải nói thằng con trai rắc rưởi đóđã chết ở Ninh Châu rồi sao?”Tiền Phủ Cương vừa dứt lời, hìnhnhư ông ta chợt nghĩ ra điều gì đó.Tập đoàn Lăng Tiêu ở Ninh Châu!Tiền Phủ Cương nhìn Lưu Hàn,trong mắt lóe lên tia hung dữ.Ông ta nói với Lưu Hàn: “Nếu nhưtên Lý Phong này thật sự là thằngcon trai rác rưởi bị nhà họ Lý đuổira khỏi nhà năm đó”.“Vậy thì có nghĩ là tập đoàn LăngTiêu này rất có thể là một con cờbên ngoài của nhà họ Lý”.“Thảo nảo tập đoàn Lăng Tiêu nàyphát triển mạnh mẽ như vậy”.“Bây giờ nó đã gần như chiếm đónghoàn toàn khu vực phía Đông”.“Trở thành một doanh nghiệp hàngđầu”.“Bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu đã đếnthủ đô rồi”.“Với năng lực của tôi, có thể dễdàng đối phó với một tập đoàn bìnhthường”.“Nhưng đối mặt với gia tộc Lý Thị,tôi hoàn toàn không phải là đối thủcủa bọn chúng”.“Chuyện này ông nhất định phảibáo cáo lại với ông chủ”.“Không cần phiền phức như vậy”.Lưu Hàn lại nói: “Năm đó, chúng tacó thể giết chết anh trai hắn trướcmặt bao nhiêu trưởng tộc của giatộc lớn”.“Bây giờ cũng có thể âm thầm giếtchết hắn một cách dễ dàng”.Nói xong, Lưu Hàn hóa thành mộtcái bóng, cuốn đi theo chiều gió!Thấy Lưu Hàn rời đi, trên mặt TiềnPhủ Cương nở một nụ cười xảo trá.Tiền Phủ Cương lập tức nói với LýHướng Bắc đang đứng trong mộtgóc gần đó: “Cô còn ngây ra đó làmgì, lập tức gọi điện cho ông chủViên ngay”.“Nói tập đoàn Lăng Tiêu sắp bị lậtđổ rồi, chúng ta cùng nhau thươnglượng cách nuốt hết số tài sản củatập đoàn Lăng Tiêu ở Thiên Môn!”Tiền Phủ Cương không hài lòng vớitình cảnh bây giờ.Ông ta có thể tận dụng cơ hội này.Chuyển từ ngành dịch vụ nhà hàngsang những ngành khác.Ông ta sẽ dùng tập đoàn Lăng Tiêuđể làm bàn đạp!Sắc mặt Lý Hướng Bắc phức tạp rakhỏi biệt thự của Tiền Phủ Cương.Mặc dù cô ấy biết rất nhiều bí mậtliên quan đến Tiền Phủ Cương.Nhưng đây là lần đầu tiên cô tanghe thấy Tiền Phủ Cương bàn bạcvề chuyện giết người với ngườikhác.Bây giờ trong lòng cô ấy như có gìđó đang đè nén, cảm giác khó chịuvô cùng.Bởi vì những tấm ảnh của đámngười Lý Phong đều là Lý HướngBắc chuẩn bị cho Tiền Phủ Cương.Cô ấy đã thuê các thám tử tư đitheo dõi bọn họ.Lý Hướng Bắc không thể ngừng suynghĩ về chuyện này.Sau khi lên xe, khi chiếc xe lắc lưtrái phải, trong lòng Lý Hướng Bắccàng thêm phiền muộn.Lương tâm cắn rứt khiến cô ấy cảmthấy rất bất an.Cuối cùng, Lý Hướng Bắc thật sựkhông thể chịu đựng được nữa, lấyđiện thoại ra.Sau khi thám tử điều tra, Lý HướngBắc đã lấy được cách thức liên hệvới Hứa Mộc Tình.Cô ta lập tức gửi một tin nhắn vănbản cho Hứa Mộc Tình.Nội dung tin nhắn rất đơn giản.“Có người muốn giết cô, mau chạyđi!”

máu chảy thành sông

Lý Phong không quay đầu lại, nói

một câu: “Chị gái em là người

cuồng công việc”.

“Bây giờ có một không gian rộng

lớn như vậy cần tu sửa”.

“Cô ấy nhất định là đang rất bận,

anh đi giúp cô ấy”.

“Anh rể, chị gái em đã đến nhà

hàng Hải Giác để phụ mẹ rồi”.

Lý Phong khẽ nhíu mày.

“Hai ngày nay chúng ta đều đi xe

của em tới đây”.

“Bây giờ em đang đứng đây, lẽ nào

cô ấy lái xe của em quay về đó rồi

sao?”

Hứa Hạo Nhiên lắc đầu.

“Mẹ em nói, ở bên đó có rất nhiều

việc cần sắp xếp, thời gian gấp lắm

nên chị em bắt taxi qua đó rồi”.

“Anh rể, anh không cần lo lắng đâu,

ban ngày ban mặt lại đi đường lớn

như vậy, không có ai dám làm gì chị

em đâu”.

Lý Phong suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Đi, lập tức đến nhà hàng Hải Giác!”

“Vâng”.

Khi Lý Phong bước ra khỏi phòng,

Hứa Hạo Nhiên liếc nhìn thùng rác.

Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy một mảnh

giấy rách trên nắp thùng rác.

“Lý Mộc?”

“Nhà họ Sở ở Kinh Châu?”

......

Cùng lúc đó ở biệt thự Tiền Phủ

Cương.

Ông ta lo lắng đi đi lại lại khắp

phòng.

Tiền Phủ Cương đã rất lâu rồi không

liên lạc với ‘kiếm Huyết’.

Đội quân này vẫn luôn ẩn náu trong

thủ đô.

Ông ta thậm chí còn không biết

những người này đã làm gì trong

khoảng thời gian vừa qua.

Nhà họ Sở ở Kinh Châu chỉ đưa

cách thức liên lạc cho ông ta.

Tiền Phủ Cương biết rằng ông ra chỉ

là một quân cờ của gia tộc lớn.

Một khi ông ta mất đi giá trị lợi

dụng, chủ nhân chống lưng sẽ dễ

dàng vứt bỏ ông ta.

Bây giờ, công việc kinh doanh của

Tiền Phủ Cương đang phải đối mặt

với mối hiềm nguy vô cùng lớn.

Ông ta đã cố gắng hết sức để ngăn

chặn sự phát triển của tập đoàn

Lăng Tiêu.

Tuy nhiên, tất cả các thủ đoạn đều

thất bại.

Bây giờ, lối thoát duy nhất của ông

ta chính là ‘kiếm Huyết’.

Xóa xổ hoàn toàn tập đoàn Lăng

Tiêu ra khỏi thủ đô.

Một cơn gió bất chợt thổi tới từ bên

cửa sổ.

Ngay sau đó, một bóng người vụt

tới.

Trong nháy mắt, một người đàn

ông đã đứng trước mặt Tiền Phủ

Cương.

Tiền Phủ Cương sửng sốt, ông ta

vội vàng lùi lại hai bước.

Sau khi đứng vững, Tiền Phủ Cương

phát hiện ra đó là một người đàn

ông trung niên.

Người này tướng mạo không anh

tuấn, quần áo gã mặc cũng rất bình

thường.

Điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt

của gã.

Sắc bén như một con dao, khiến

người khác không dám nhìn thẳng.

Sau một thoáng ngạc nhiên, Tiền

Phủ Cương nói với người đàn ông

trung niên.

“Cuối cùng ông cũng tới rồi!”

Sắc mặt người đàn ông trung niên

lạnh lùng.

Bày ra dáng vẻ xa cách.

“Ông vội vàng tìm tôi như vậy, có

chuyện gì sao?”

Tiền Phủ Cương nhanh chóng lấy ra

một vài bức ảnh đã chuẩn bị sẵn và

đưa cho người đàn ông trung niên.

Sau khi người đàn ông trung niên

cầm lấy bức ảnh, Tiền Phủ Cương

nói một cách hằn học: “Giết hết tất

cả những người trong tấm hình

này!”

Người đàn ông trung niên không nói

gì, lật xem từng bức ảnh.

Khi lật đến bức ảnh của Lý Phong,

tay gã dừng lại.

Gã nhìn chằm chằm vào bức ảnh

của Lý Phong, sau đó đưa bức ảnh

cho Tiền Phủ Cương, hỏi.

“Người đàn ông này tên là gì?”

Tiền Phủ Cương sững sờ trong giây

lát.

Người đàn ông trung niên trước mắt

này tên là Lưu Hàn, gã là đội

trưởng của ‘kiếm Huyết’.

Lưu Hàn đến thủ đô sớm hơn Tiền

Phủ Cương.

Chính xác thì Lưu Hàn đã làm gì ở

thủ đô, Tiền Phủ Cương cũng không

biết.

Điều duy nhất ông ta biết là, tuyệt

đối không được chọc vào Lưu Hàn.

Bởi vì người đàn ông này vô cùng

nguy hiểm!

“Trên tấm ảnh có tên của hắn ta”.

Lưu Hàn lật lại bức ảnh.

Khi nhìn thấy hai từ viết trên đó,

đồng tử của gã liền giãn ra!

“Lý Phong?”

Lưu Hàn đột nhiên hỏi: “Hắn có

quan hệ gì với Lý Mộc?”

“Lý Mộc là ai?”

Tiền Phủ Cương hỏi theo phản xạ.

Lưu Hàn không trả lời, lại hỏi: “Ông

đã điều tra thân phận của người tên

Lý Phong này chưa?”

Khi nhắc đến Lý Phong, trong mắt

Tiền Phủ Cương hiện lên vẻ khinh

bỉ.

“Tôi đã phái người đi điều tra rồi,

hắn là một thằng ở rể vô dụng”.

“Suốt ngày ăn không ngồi rồi, bình

thường chẳng làm việc gì cả”.

Lưu Hàn cười lạnh một tiếng.

“Nếu như hắn thật sự là một tên vô

dụng, ông đã không phải gọi tôi đến

đây rồi”.

“’Đến bây giờ ông vẫn không biết,

Lý Phong này chính là người thao

túng đằng sau tất cả mọi chuyện

này sao?”

“Tên Lý Phong này trông rất giống

Lý Mộc”.

“Rất có thể hắn chính là em trai của

Lý Mộc”.

“Là thằng con trai bất tài vô dụng bị

đuổi khỏi nhà họ Lý năm đó”.

Tiền Phủ Cương che miệng kinh hãi.

“Chuyện này không thể nào, không

phải nói thằng con trai rắc rưởi đó

đã chết ở Ninh Châu rồi sao?”

Tiền Phủ Cương vừa dứt lời, hình

như ông ta chợt nghĩ ra điều gì đó.

Tập đoàn Lăng Tiêu ở Ninh Châu!

Tiền Phủ Cương nhìn Lưu Hàn,

trong mắt lóe lên tia hung dữ.

Ông ta nói với Lưu Hàn: “Nếu như

tên Lý Phong này thật sự là thằng

con trai rác rưởi bị nhà họ Lý đuổi

ra khỏi nhà năm đó”.

“Vậy thì có nghĩ là tập đoàn Lăng

Tiêu này rất có thể là một con cờ

bên ngoài của nhà họ Lý”.

“Thảo nảo tập đoàn Lăng Tiêu này

phát triển mạnh mẽ như vậy”.

“Bây giờ nó đã gần như chiếm đóng

hoàn toàn khu vực phía Đông”.

“Trở thành một doanh nghiệp hàng

đầu”.

“Bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu đã đến

thủ đô rồi”.

“Với năng lực của tôi, có thể dễ

dàng đối phó với một tập đoàn bình

thường”.

“Nhưng đối mặt với gia tộc Lý Thị,

tôi hoàn toàn không phải là đối thủ

của bọn chúng”.

“Chuyện này ông nhất định phải

báo cáo lại với ông chủ”.

“Không cần phiền phức như vậy”.

Lưu Hàn lại nói: “Năm đó, chúng ta

có thể giết chết anh trai hắn trước

mặt bao nhiêu trưởng tộc của gia

tộc lớn”.

“Bây giờ cũng có thể âm thầm giết

chết hắn một cách dễ dàng”.

Nói xong, Lưu Hàn hóa thành một

cái bóng, cuốn đi theo chiều gió!

Thấy Lưu Hàn rời đi, trên mặt Tiền

Phủ Cương nở một nụ cười xảo trá.

Tiền Phủ Cương lập tức nói với Lý

Hướng Bắc đang đứng trong một

góc gần đó: “Cô còn ngây ra đó làm

gì, lập tức gọi điện cho ông chủ

Viên ngay”.

“Nói tập đoàn Lăng Tiêu sắp bị lật

đổ rồi, chúng ta cùng nhau thương

lượng cách nuốt hết số tài sản của

tập đoàn Lăng Tiêu ở Thiên Môn!”

Tiền Phủ Cương không hài lòng với

tình cảnh bây giờ.

Ông ta có thể tận dụng cơ hội này.

Chuyển từ ngành dịch vụ nhà hàng

sang những ngành khác.

Ông ta sẽ dùng tập đoàn Lăng Tiêu

để làm bàn đạp!

Sắc mặt Lý Hướng Bắc phức tạp ra

khỏi biệt thự của Tiền Phủ Cương.

Mặc dù cô ấy biết rất nhiều bí mật

liên quan đến Tiền Phủ Cương.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta

nghe thấy Tiền Phủ Cương bàn bạc

về chuyện giết người với người

khác.

Bây giờ trong lòng cô ấy như có gì

đó đang đè nén, cảm giác khó chịu

vô cùng.

Bởi vì những tấm ảnh của đám

người Lý Phong đều là Lý Hướng

Bắc chuẩn bị cho Tiền Phủ Cương.

Cô ấy đã thuê các thám tử tư đi

theo dõi bọn họ.

Lý Hướng Bắc không thể ngừng suy

nghĩ về chuyện này.

Sau khi lên xe, khi chiếc xe lắc lư

trái phải, trong lòng Lý Hướng Bắc

càng thêm phiền muộn.

Lương tâm cắn rứt khiến cô ấy cảm

thấy rất bất an.

Cuối cùng, Lý Hướng Bắc thật sự

không thể chịu đựng được nữa, lấy

điện thoại ra.

Sau khi thám tử điều tra, Lý Hướng

Bắc đã lấy được cách thức liên hệ

với Hứa Mộc Tình.

Cô ta lập tức gửi một tin nhắn văn

bản cho Hứa Mộc Tình.

Nội dung tin nhắn rất đơn giản.

“Có người muốn giết cô, mau chạy

đi!”

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… máu chảy thành sôngLý Phong không quay đầu lại, nóimột câu: “Chị gái em là ngườicuồng công việc”.“Bây giờ có một không gian rộnglớn như vậy cần tu sửa”.“Cô ấy nhất định là đang rất bận,anh đi giúp cô ấy”.“Anh rể, chị gái em đã đến nhàhàng Hải Giác để phụ mẹ rồi”.Lý Phong khẽ nhíu mày.“Hai ngày nay chúng ta đều đi xecủa em tới đây”.“Bây giờ em đang đứng đây, lẽ nàocô ấy lái xe của em quay về đó rồisao?”Hứa Hạo Nhiên lắc đầu.“Mẹ em nói, ở bên đó có rất nhiềuviệc cần sắp xếp, thời gian gấp lắmnên chị em bắt taxi qua đó rồi”.“Anh rể, anh không cần lo lắng đâu,ban ngày ban mặt lại đi đường lớnnhư vậy, không có ai dám làm gì chịem đâu”.Lý Phong suy nghĩ một lúc rồi nói:“Đi, lập tức đến nhà hàng Hải Giác!”“Vâng”.Khi Lý Phong bước ra khỏi phòng,Hứa Hạo Nhiên liếc nhìn thùng rác.Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy một mảnhgiấy rách trên nắp thùng rác.“Lý Mộc?”“Nhà họ Sở ở Kinh Châu?”......Cùng lúc đó ở biệt thự Tiền PhủCương.Ông ta lo lắng đi đi lại lại khắpphòng.Tiền Phủ Cương đã rất lâu rồi khôngliên lạc với ‘kiếm Huyết’.Đội quân này vẫn luôn ẩn náu trongthủ đô.Ông ta thậm chí còn không biếtnhững người này đã làm gì trongkhoảng thời gian vừa qua.Nhà họ Sở ở Kinh Châu chỉ đưacách thức liên lạc cho ông ta.Tiền Phủ Cương biết rằng ông ra chỉlà một quân cờ của gia tộc lớn.Một khi ông ta mất đi giá trị lợidụng, chủ nhân chống lưng sẽ dễdàng vứt bỏ ông ta.Bây giờ, công việc kinh doanh củaTiền Phủ Cương đang phải đối mặtvới mối hiềm nguy vô cùng lớn.Ông ta đã cố gắng hết sức để ngănchặn sự phát triển của tập đoànLăng Tiêu.Tuy nhiên, tất cả các thủ đoạn đềuthất bại.Bây giờ, lối thoát duy nhất của ôngta chính là ‘kiếm Huyết’.Xóa xổ hoàn toàn tập đoàn LăngTiêu ra khỏi thủ đô.Một cơn gió bất chợt thổi tới từ bêncửa sổ.Ngay sau đó, một bóng người vụttới.Trong nháy mắt, một người đànông đã đứng trước mặt Tiền PhủCương.Tiền Phủ Cương sửng sốt, ông tavội vàng lùi lại hai bước.Sau khi đứng vững, Tiền Phủ Cươngphát hiện ra đó là một người đànông trung niên.Người này tướng mạo không anhtuấn, quần áo gã mặc cũng rất bìnhthường.Điểm khác biệt duy nhất là đôi mắtcủa gã.Sắc bén như một con dao, khiếnngười khác không dám nhìn thẳng.Sau một thoáng ngạc nhiên, TiềnPhủ Cương nói với người đàn ôngtrung niên.“Cuối cùng ông cũng tới rồi!”Sắc mặt người đàn ông trung niênlạnh lùng.Bày ra dáng vẻ xa cách.“Ông vội vàng tìm tôi như vậy, cóchuyện gì sao?”Tiền Phủ Cương nhanh chóng lấy ramột vài bức ảnh đã chuẩn bị sẵn vàđưa cho người đàn ông trung niên.Sau khi người đàn ông trung niêncầm lấy bức ảnh, Tiền Phủ Cươngnói một cách hằn học: “Giết hết tấtcả những người trong tấm hìnhnày!”Người đàn ông trung niên không nóigì, lật xem từng bức ảnh.Khi lật đến bức ảnh của Lý Phong,tay gã dừng lại.Gã nhìn chằm chằm vào bức ảnhcủa Lý Phong, sau đó đưa bức ảnhcho Tiền Phủ Cương, hỏi.“Người đàn ông này tên là gì?”Tiền Phủ Cương sững sờ trong giâylát.Người đàn ông trung niên trước mắtnày tên là Lưu Hàn, gã là độitrưởng của ‘kiếm Huyết’.Lưu Hàn đến thủ đô sớm hơn TiềnPhủ Cương.Chính xác thì Lưu Hàn đã làm gì ởthủ đô, Tiền Phủ Cương cũng khôngbiết.Điều duy nhất ông ta biết là, tuyệtđối không được chọc vào Lưu Hàn.Bởi vì người đàn ông này vô cùngnguy hiểm!“Trên tấm ảnh có tên của hắn ta”.Lưu Hàn lật lại bức ảnh.Khi nhìn thấy hai từ viết trên đó,đồng tử của gã liền giãn ra!“Lý Phong?”Lưu Hàn đột nhiên hỏi: “Hắn cóquan hệ gì với Lý Mộc?”“Lý Mộc là ai?”Tiền Phủ Cương hỏi theo phản xạ.Lưu Hàn không trả lời, lại hỏi: “Ôngđã điều tra thân phận của người tênLý Phong này chưa?”Khi nhắc đến Lý Phong, trong mắtTiền Phủ Cương hiện lên vẻ khinhbỉ.“Tôi đã phái người đi điều tra rồi,hắn là một thằng ở rể vô dụng”.“Suốt ngày ăn không ngồi rồi, bìnhthường chẳng làm việc gì cả”.Lưu Hàn cười lạnh một tiếng.“Nếu như hắn thật sự là một tên vôdụng, ông đã không phải gọi tôi đếnđây rồi”.“’Đến bây giờ ông vẫn không biết,Lý Phong này chính là người thaotúng đằng sau tất cả mọi chuyệnnày sao?”“Tên Lý Phong này trông rất giốngLý Mộc”.“Rất có thể hắn chính là em trai củaLý Mộc”.“Là thằng con trai bất tài vô dụng bịđuổi khỏi nhà họ Lý năm đó”.Tiền Phủ Cương che miệng kinh hãi.“Chuyện này không thể nào, khôngphải nói thằng con trai rắc rưởi đóđã chết ở Ninh Châu rồi sao?”Tiền Phủ Cương vừa dứt lời, hìnhnhư ông ta chợt nghĩ ra điều gì đó.Tập đoàn Lăng Tiêu ở Ninh Châu!Tiền Phủ Cương nhìn Lưu Hàn,trong mắt lóe lên tia hung dữ.Ông ta nói với Lưu Hàn: “Nếu nhưtên Lý Phong này thật sự là thằngcon trai rác rưởi bị nhà họ Lý đuổira khỏi nhà năm đó”.“Vậy thì có nghĩ là tập đoàn LăngTiêu này rất có thể là một con cờbên ngoài của nhà họ Lý”.“Thảo nảo tập đoàn Lăng Tiêu nàyphát triển mạnh mẽ như vậy”.“Bây giờ nó đã gần như chiếm đónghoàn toàn khu vực phía Đông”.“Trở thành một doanh nghiệp hàngđầu”.“Bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu đã đếnthủ đô rồi”.“Với năng lực của tôi, có thể dễdàng đối phó với một tập đoàn bìnhthường”.“Nhưng đối mặt với gia tộc Lý Thị,tôi hoàn toàn không phải là đối thủcủa bọn chúng”.“Chuyện này ông nhất định phảibáo cáo lại với ông chủ”.“Không cần phiền phức như vậy”.Lưu Hàn lại nói: “Năm đó, chúng tacó thể giết chết anh trai hắn trướcmặt bao nhiêu trưởng tộc của giatộc lớn”.“Bây giờ cũng có thể âm thầm giếtchết hắn một cách dễ dàng”.Nói xong, Lưu Hàn hóa thành mộtcái bóng, cuốn đi theo chiều gió!Thấy Lưu Hàn rời đi, trên mặt TiềnPhủ Cương nở một nụ cười xảo trá.Tiền Phủ Cương lập tức nói với LýHướng Bắc đang đứng trong mộtgóc gần đó: “Cô còn ngây ra đó làmgì, lập tức gọi điện cho ông chủViên ngay”.“Nói tập đoàn Lăng Tiêu sắp bị lậtđổ rồi, chúng ta cùng nhau thươnglượng cách nuốt hết số tài sản củatập đoàn Lăng Tiêu ở Thiên Môn!”Tiền Phủ Cương không hài lòng vớitình cảnh bây giờ.Ông ta có thể tận dụng cơ hội này.Chuyển từ ngành dịch vụ nhà hàngsang những ngành khác.Ông ta sẽ dùng tập đoàn Lăng Tiêuđể làm bàn đạp!Sắc mặt Lý Hướng Bắc phức tạp rakhỏi biệt thự của Tiền Phủ Cương.Mặc dù cô ấy biết rất nhiều bí mậtliên quan đến Tiền Phủ Cương.Nhưng đây là lần đầu tiên cô tanghe thấy Tiền Phủ Cương bàn bạcvề chuyện giết người với ngườikhác.Bây giờ trong lòng cô ấy như có gìđó đang đè nén, cảm giác khó chịuvô cùng.Bởi vì những tấm ảnh của đámngười Lý Phong đều là Lý HướngBắc chuẩn bị cho Tiền Phủ Cương.Cô ấy đã thuê các thám tử tư đitheo dõi bọn họ.Lý Hướng Bắc không thể ngừng suynghĩ về chuyện này.Sau khi lên xe, khi chiếc xe lắc lưtrái phải, trong lòng Lý Hướng Bắccàng thêm phiền muộn.Lương tâm cắn rứt khiến cô ấy cảmthấy rất bất an.Cuối cùng, Lý Hướng Bắc thật sựkhông thể chịu đựng được nữa, lấyđiện thoại ra.Sau khi thám tử điều tra, Lý HướngBắc đã lấy được cách thức liên hệvới Hứa Mộc Tình.Cô ta lập tức gửi một tin nhắn vănbản cho Hứa Mộc Tình.Nội dung tin nhắn rất đơn giản.“Có người muốn giết cô, mau chạyđi!”

Chương 571: Kiếm Huyết ra trận,