1. Bạn trai tôi tên là Chu Diệp. Vào ngày sinh nhật của mình, anh ấy đã mời rất nhiều người đến hộp đêm ăn mừng. Anh ấy nói vì trời đang mưa nên người giao bánh kẹt đường, nhờ tôi chạy xe đến lấy để kịp thời gian. Tôi không phải là người thích đi xe đạp. Đường phố vào những ngày mưa thật sự rất trơn, tôi đạp xe ròng rã hơn một tiếng đồng hồ. Trên đường đi còn ngã mấy lần, trầy xước cả đầu gối. Đợi đến khi quay lại thì cả người đã mệt lả vì kiệt sức. 2. Lúc tôi cẩn thận mang hộp bánh trở lại hộp đêm. Vừa mở cửa, đập vào mắt tôi là cảnh tượng một người phụ nữ ngồi trên đùi Chu Diệp, hai tay vòng qua cổ anh. Trong phòng giống như chỉ có hai người, anh hôn em, em hôn anh, trêu chọc nhau. Bàn tay giữ nắm cửa của tôi vô thức siết chặt, bàng hoàng nhìn bọn họ. Tiếng cười trong căn phòng bao dần nhỏ đi. Mọi người khác đều im lặng chờ xem trò đùa của tôi. Bởi vì Chu Diệp quay lưng về phía này, nên chỉ có người phụ nữ kia có thể nhìn thấy tôi. Vậy nên cô ả mới cố ý hỏi Chu Diệp: "Chu ca trắng…
Chương 3
Rời BỏTác giả: ZhihuTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1. Bạn trai tôi tên là Chu Diệp. Vào ngày sinh nhật của mình, anh ấy đã mời rất nhiều người đến hộp đêm ăn mừng. Anh ấy nói vì trời đang mưa nên người giao bánh kẹt đường, nhờ tôi chạy xe đến lấy để kịp thời gian. Tôi không phải là người thích đi xe đạp. Đường phố vào những ngày mưa thật sự rất trơn, tôi đạp xe ròng rã hơn một tiếng đồng hồ. Trên đường đi còn ngã mấy lần, trầy xước cả đầu gối. Đợi đến khi quay lại thì cả người đã mệt lả vì kiệt sức. 2. Lúc tôi cẩn thận mang hộp bánh trở lại hộp đêm. Vừa mở cửa, đập vào mắt tôi là cảnh tượng một người phụ nữ ngồi trên đùi Chu Diệp, hai tay vòng qua cổ anh. Trong phòng giống như chỉ có hai người, anh hôn em, em hôn anh, trêu chọc nhau. Bàn tay giữ nắm cửa của tôi vô thức siết chặt, bàng hoàng nhìn bọn họ. Tiếng cười trong căn phòng bao dần nhỏ đi. Mọi người khác đều im lặng chờ xem trò đùa của tôi. Bởi vì Chu Diệp quay lưng về phía này, nên chỉ có người phụ nữ kia có thể nhìn thấy tôi. Vậy nên cô ả mới cố ý hỏi Chu Diệp: "Chu ca trắng… 11.Có lẽ đã lâu lắm rồi tôi mới uống rượu, tối nay mới uống vài ly giao lưu cùng Chu Đình mà đầu đã cảm thấy choáng váng.Chu Đình tinh ý phát hiện ra, thấy tôi khó chịu liền đưa tôi ra ban công tầng hai để hít thở không khí.Tôi chống khuỷu tay lên lan can, hít một hơi thật sâu cái gió đêm lạnh lẽo.Trên vai có cảm giác nặng nề.Hóa ra là Chu Đình cởi áo khoác vest mặc lên người cho tôi.Trong người còn men say, tôi đ ánh bạo hỏi anh: "Tại sao anh lại muốn giúp tôi?"Nghe câu này, Chu Đình bật cười thành tiếng.Ánh mắt anh lướt qua tôi, nhìn về phía sau, sắc mặt đột nhiên tối sầm, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị.Tôi không hiểu cái nhìn này là có ý gì.Tôi vừa định quay người lại thì eo đột nhiên bị ôm chặt, rơi vào lòng anh: "Đừng quay đầu lại, Chu Diệp ở đây, nó đang nhìn sang bên này."Anh vòng một tay quấn quanh eo tôi, tay kia thì kéo cà vạt.Ánh mắt đen láy của anh nhìn tôi: "Em vừa hỏi tại sao tôi lại muốn giúp em?"Bàn tay đang kéo cà vạt bất chợt chạm vào gáy tôi, trong mắt có d ục v ọng, anh khàn giọng nói: “Bởi vì… tôi thích em.”Trái tim lẫn miệng của tôi như đang ở một nơi khác.Sau lưng anh, tiếng gầm của Chu Diệp truyền lên từ bãi cỏ dưới lầu: "Tô Niệm! C út khỏi đó ngay!"Chu Đình thậm chí còn không nhìn hắn.Chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói đầy mê hoặc: “Giúp tôi tháo kính ra.”Tôi như một con rối bị giật dây, ngoan ngoãn làm theo lời người ta sai bảo.Đôi tay run rẩy giúp anh tháo kính ra khỏi sống mũi, để lộ đôi mắt đen láy như mực không thể tan đi.Giây tiếp theo.Bàn tay anh đặt sau gáy tôi đột nhiên tăng lực đạo.Đẩy tôi vào vòng tay của anh.Cúi đầu xuống.Hôn tôi thật mạnh.
11.
Có lẽ đã lâu lắm rồi tôi mới uống rượu, tối nay mới uống vài ly giao lưu cùng Chu Đình mà đầu đã cảm thấy choáng váng.
Chu Đình tinh ý phát hiện ra, thấy tôi khó chịu liền đưa tôi ra ban công tầng hai để hít thở không khí.
Tôi chống khuỷu tay lên lan can, hít một hơi thật sâu cái gió đêm lạnh lẽo.
Trên vai có cảm giác nặng nề.
Hóa ra là Chu Đình cởi áo khoác vest mặc lên người cho tôi.
Trong người còn men say, tôi đ ánh bạo hỏi anh: "Tại sao anh lại muốn giúp tôi?"
Nghe câu này, Chu Đình bật cười thành tiếng.
Ánh mắt anh lướt qua tôi, nhìn về phía sau, sắc mặt đột nhiên tối sầm, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị.
Tôi không hiểu cái nhìn này là có ý gì.
Tôi vừa định quay người lại thì eo đột nhiên bị ôm chặt, rơi vào lòng anh: "Đừng quay đầu lại, Chu Diệp ở đây, nó đang nhìn sang bên này."
Anh vòng một tay quấn quanh eo tôi, tay kia thì kéo cà vạt.
Ánh mắt đen láy của anh nhìn tôi: "Em vừa hỏi tại sao tôi lại muốn giúp em?"
Bàn tay đang kéo cà vạt bất chợt chạm vào gáy tôi, trong mắt có d ục v ọng, anh khàn giọng nói: “Bởi vì… tôi thích em.”
Trái tim lẫn miệng của tôi như đang ở một nơi khác.
Sau lưng anh, tiếng gầm của Chu Diệp truyền lên từ bãi cỏ dưới lầu: "Tô Niệm! C út khỏi đó ngay!"
Chu Đình thậm chí còn không nhìn hắn.
Chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói đầy mê hoặc: “Giúp tôi tháo kính ra.”
Tôi như một con rối bị giật dây, ngoan ngoãn làm theo lời người ta sai bảo.
Đôi tay run rẩy giúp anh tháo kính ra khỏi sống mũi, để lộ đôi mắt đen láy như mực không thể tan đi.
Giây tiếp theo.
Bàn tay anh đặt sau gáy tôi đột nhiên tăng lực đạo.
Đẩy tôi vào vòng tay của anh.
Cúi đầu xuống.
Hôn tôi thật mạnh.
Rời BỏTác giả: ZhihuTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1. Bạn trai tôi tên là Chu Diệp. Vào ngày sinh nhật của mình, anh ấy đã mời rất nhiều người đến hộp đêm ăn mừng. Anh ấy nói vì trời đang mưa nên người giao bánh kẹt đường, nhờ tôi chạy xe đến lấy để kịp thời gian. Tôi không phải là người thích đi xe đạp. Đường phố vào những ngày mưa thật sự rất trơn, tôi đạp xe ròng rã hơn một tiếng đồng hồ. Trên đường đi còn ngã mấy lần, trầy xước cả đầu gối. Đợi đến khi quay lại thì cả người đã mệt lả vì kiệt sức. 2. Lúc tôi cẩn thận mang hộp bánh trở lại hộp đêm. Vừa mở cửa, đập vào mắt tôi là cảnh tượng một người phụ nữ ngồi trên đùi Chu Diệp, hai tay vòng qua cổ anh. Trong phòng giống như chỉ có hai người, anh hôn em, em hôn anh, trêu chọc nhau. Bàn tay giữ nắm cửa của tôi vô thức siết chặt, bàng hoàng nhìn bọn họ. Tiếng cười trong căn phòng bao dần nhỏ đi. Mọi người khác đều im lặng chờ xem trò đùa của tôi. Bởi vì Chu Diệp quay lưng về phía này, nên chỉ có người phụ nữ kia có thể nhìn thấy tôi. Vậy nên cô ả mới cố ý hỏi Chu Diệp: "Chu ca trắng… 11.Có lẽ đã lâu lắm rồi tôi mới uống rượu, tối nay mới uống vài ly giao lưu cùng Chu Đình mà đầu đã cảm thấy choáng váng.Chu Đình tinh ý phát hiện ra, thấy tôi khó chịu liền đưa tôi ra ban công tầng hai để hít thở không khí.Tôi chống khuỷu tay lên lan can, hít một hơi thật sâu cái gió đêm lạnh lẽo.Trên vai có cảm giác nặng nề.Hóa ra là Chu Đình cởi áo khoác vest mặc lên người cho tôi.Trong người còn men say, tôi đ ánh bạo hỏi anh: "Tại sao anh lại muốn giúp tôi?"Nghe câu này, Chu Đình bật cười thành tiếng.Ánh mắt anh lướt qua tôi, nhìn về phía sau, sắc mặt đột nhiên tối sầm, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị.Tôi không hiểu cái nhìn này là có ý gì.Tôi vừa định quay người lại thì eo đột nhiên bị ôm chặt, rơi vào lòng anh: "Đừng quay đầu lại, Chu Diệp ở đây, nó đang nhìn sang bên này."Anh vòng một tay quấn quanh eo tôi, tay kia thì kéo cà vạt.Ánh mắt đen láy của anh nhìn tôi: "Em vừa hỏi tại sao tôi lại muốn giúp em?"Bàn tay đang kéo cà vạt bất chợt chạm vào gáy tôi, trong mắt có d ục v ọng, anh khàn giọng nói: “Bởi vì… tôi thích em.”Trái tim lẫn miệng của tôi như đang ở một nơi khác.Sau lưng anh, tiếng gầm của Chu Diệp truyền lên từ bãi cỏ dưới lầu: "Tô Niệm! C út khỏi đó ngay!"Chu Đình thậm chí còn không nhìn hắn.Chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói đầy mê hoặc: “Giúp tôi tháo kính ra.”Tôi như một con rối bị giật dây, ngoan ngoãn làm theo lời người ta sai bảo.Đôi tay run rẩy giúp anh tháo kính ra khỏi sống mũi, để lộ đôi mắt đen láy như mực không thể tan đi.Giây tiếp theo.Bàn tay anh đặt sau gáy tôi đột nhiên tăng lực đạo.Đẩy tôi vào vòng tay của anh.Cúi đầu xuống.Hôn tôi thật mạnh.