1 Ngày thứ hai sau khi hồi kinh, ta vào cung yết kiến phụ hoàng. Trước cửa cung, ta xoay người xuống ngựa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai bóng dáng ở ngoài vài bước. Đó là trúc mã Lý Vô Già đã từng cùng ta định hôn ước và hoàng muội cùng cha khác mẹ, Khương Tĩnh Nguyệt. “Phong hàn mới khỏi, sao hôm nay lại ăn mặc phong phanh như vậy?” Lý Vô Già cau mày, cởi áo choàng trên người, nghiêm túc bọc nàng lại: “Đợi về cung, ấm áp rồi cởi ra.” Tuyết rơi trên mi mắt nàng, trong chớp mắt hòa tan thành nước, theo khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng kia chảy xuống, vẻ mặt đặc biệt ngây thơ. “Thiếp nghe nói...... mấy ngày trước hoàng tỷ đã hồi kinh.” Khương Tĩnh Nguyệt hít hít mũi, vành mắt có chút đỏ lên: "Người trong cung đều nói, bây giờ tỷ ấy có chiến công, nếu muốn g..iết thiếp, phụ hoàng cũng chỉ có thể đồng ý..." “Có ta che chở nàng ai dám?” Ta đứng ở một bên, nhịn không được lên tiếng: "Hai vị đúng là tình thâm như biển.” Lý Vô Già quay đầu lại. Nhìn thấy ta, theo bản năng hắn tiến về phía…

Chương 7

Lưu SaTác giả: Xảo Khắc Lực A Hoa ĐiềmTruyện Cổ Đại1 Ngày thứ hai sau khi hồi kinh, ta vào cung yết kiến phụ hoàng. Trước cửa cung, ta xoay người xuống ngựa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai bóng dáng ở ngoài vài bước. Đó là trúc mã Lý Vô Già đã từng cùng ta định hôn ước và hoàng muội cùng cha khác mẹ, Khương Tĩnh Nguyệt. “Phong hàn mới khỏi, sao hôm nay lại ăn mặc phong phanh như vậy?” Lý Vô Già cau mày, cởi áo choàng trên người, nghiêm túc bọc nàng lại: “Đợi về cung, ấm áp rồi cởi ra.” Tuyết rơi trên mi mắt nàng, trong chớp mắt hòa tan thành nước, theo khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng kia chảy xuống, vẻ mặt đặc biệt ngây thơ. “Thiếp nghe nói...... mấy ngày trước hoàng tỷ đã hồi kinh.” Khương Tĩnh Nguyệt hít hít mũi, vành mắt có chút đỏ lên: "Người trong cung đều nói, bây giờ tỷ ấy có chiến công, nếu muốn g..iết thiếp, phụ hoàng cũng chỉ có thể đồng ý..." “Có ta che chở nàng ai dám?” Ta đứng ở một bên, nhịn không được lên tiếng: "Hai vị đúng là tình thâm như biển.” Lý Vô Già quay đầu lại. Nhìn thấy ta, theo bản năng hắn tiến về phía… 7Lúc ra khỏi cửa, ta đụng phải Khương Tĩnh Nguyệt.Nàng vén áo choàng, dựa vào lan can, lộ ra nụ cười vô tội lại ngọt ngào với ta: “Thật ra ta biết, hoàng tỷ ở biên quan không màn sống c..hết, g..iết người lập công cũng chỉ vì để cho Thái tử ca ca ở trong kinh có chỗ đứng tốt hơn.Nhưng mà, có ích lợi gì đâu?Hôm nay ta mới là muội muội mà ca ca coi trọng, là nữ tử là ca ca yêu thương nhất. Kỳ trân dị bảo đưa vào trong cung, đều phải chọn lựa trước cho ta. Thứ ngươi dùng mạng đổi lấy, chỉ là để cho ta sống tốt hơn mà thôi.Hoàng tỷ, có phải ngươi rất hận ta hay không?”Ta không thay đổi sắc mặt nhìn nàng một lát. Sau đó tiến lên, túm lấy cổ áo nàng, “chát, chát”, ta cho nàng hai bạt tai.Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Khương Tĩnh Nguyệt sưng đỏ lên, cả người ngã ngồi dưới đất, không thể tin kêu lên: “Khương Thư Ý!?”Ta lại nhấc nàng lên khỏi mặt đất, đá một cước vào bụng: "Biết ta đã g..iết người, còn dám chọc ta?"Nàng ta đau đến mức cuộn mình trong tuyết, ánh mắt oán độc nhìn ta.Ta từ trên cao nhìn xuống đối diện với tầm mắt của nàng, giọng điệu đùa cợt: “Nếu cảm thấy tủi thân thì hãy cút đi cùng ca ca của ngươi, đi mà cáo trạng với tình lang tốt của ngươi. Để xem rốt cuộc bọn họ có thể vì ngươi mà chủ trì công đạo hay không?”

Lưu SaTác giả: Xảo Khắc Lực A Hoa ĐiềmTruyện Cổ Đại1 Ngày thứ hai sau khi hồi kinh, ta vào cung yết kiến phụ hoàng. Trước cửa cung, ta xoay người xuống ngựa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai bóng dáng ở ngoài vài bước. Đó là trúc mã Lý Vô Già đã từng cùng ta định hôn ước và hoàng muội cùng cha khác mẹ, Khương Tĩnh Nguyệt. “Phong hàn mới khỏi, sao hôm nay lại ăn mặc phong phanh như vậy?” Lý Vô Già cau mày, cởi áo choàng trên người, nghiêm túc bọc nàng lại: “Đợi về cung, ấm áp rồi cởi ra.” Tuyết rơi trên mi mắt nàng, trong chớp mắt hòa tan thành nước, theo khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng kia chảy xuống, vẻ mặt đặc biệt ngây thơ. “Thiếp nghe nói...... mấy ngày trước hoàng tỷ đã hồi kinh.” Khương Tĩnh Nguyệt hít hít mũi, vành mắt có chút đỏ lên: "Người trong cung đều nói, bây giờ tỷ ấy có chiến công, nếu muốn g..iết thiếp, phụ hoàng cũng chỉ có thể đồng ý..." “Có ta che chở nàng ai dám?” Ta đứng ở một bên, nhịn không được lên tiếng: "Hai vị đúng là tình thâm như biển.” Lý Vô Già quay đầu lại. Nhìn thấy ta, theo bản năng hắn tiến về phía… 7Lúc ra khỏi cửa, ta đụng phải Khương Tĩnh Nguyệt.Nàng vén áo choàng, dựa vào lan can, lộ ra nụ cười vô tội lại ngọt ngào với ta: “Thật ra ta biết, hoàng tỷ ở biên quan không màn sống c..hết, g..iết người lập công cũng chỉ vì để cho Thái tử ca ca ở trong kinh có chỗ đứng tốt hơn.Nhưng mà, có ích lợi gì đâu?Hôm nay ta mới là muội muội mà ca ca coi trọng, là nữ tử là ca ca yêu thương nhất. Kỳ trân dị bảo đưa vào trong cung, đều phải chọn lựa trước cho ta. Thứ ngươi dùng mạng đổi lấy, chỉ là để cho ta sống tốt hơn mà thôi.Hoàng tỷ, có phải ngươi rất hận ta hay không?”Ta không thay đổi sắc mặt nhìn nàng một lát. Sau đó tiến lên, túm lấy cổ áo nàng, “chát, chát”, ta cho nàng hai bạt tai.Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Khương Tĩnh Nguyệt sưng đỏ lên, cả người ngã ngồi dưới đất, không thể tin kêu lên: “Khương Thư Ý!?”Ta lại nhấc nàng lên khỏi mặt đất, đá một cước vào bụng: "Biết ta đã g..iết người, còn dám chọc ta?"Nàng ta đau đến mức cuộn mình trong tuyết, ánh mắt oán độc nhìn ta.Ta từ trên cao nhìn xuống đối diện với tầm mắt của nàng, giọng điệu đùa cợt: “Nếu cảm thấy tủi thân thì hãy cút đi cùng ca ca của ngươi, đi mà cáo trạng với tình lang tốt của ngươi. Để xem rốt cuộc bọn họ có thể vì ngươi mà chủ trì công đạo hay không?”

Lưu SaTác giả: Xảo Khắc Lực A Hoa ĐiềmTruyện Cổ Đại1 Ngày thứ hai sau khi hồi kinh, ta vào cung yết kiến phụ hoàng. Trước cửa cung, ta xoay người xuống ngựa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai bóng dáng ở ngoài vài bước. Đó là trúc mã Lý Vô Già đã từng cùng ta định hôn ước và hoàng muội cùng cha khác mẹ, Khương Tĩnh Nguyệt. “Phong hàn mới khỏi, sao hôm nay lại ăn mặc phong phanh như vậy?” Lý Vô Già cau mày, cởi áo choàng trên người, nghiêm túc bọc nàng lại: “Đợi về cung, ấm áp rồi cởi ra.” Tuyết rơi trên mi mắt nàng, trong chớp mắt hòa tan thành nước, theo khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng kia chảy xuống, vẻ mặt đặc biệt ngây thơ. “Thiếp nghe nói...... mấy ngày trước hoàng tỷ đã hồi kinh.” Khương Tĩnh Nguyệt hít hít mũi, vành mắt có chút đỏ lên: "Người trong cung đều nói, bây giờ tỷ ấy có chiến công, nếu muốn g..iết thiếp, phụ hoàng cũng chỉ có thể đồng ý..." “Có ta che chở nàng ai dám?” Ta đứng ở một bên, nhịn không được lên tiếng: "Hai vị đúng là tình thâm như biển.” Lý Vô Già quay đầu lại. Nhìn thấy ta, theo bản năng hắn tiến về phía… 7Lúc ra khỏi cửa, ta đụng phải Khương Tĩnh Nguyệt.Nàng vén áo choàng, dựa vào lan can, lộ ra nụ cười vô tội lại ngọt ngào với ta: “Thật ra ta biết, hoàng tỷ ở biên quan không màn sống c..hết, g..iết người lập công cũng chỉ vì để cho Thái tử ca ca ở trong kinh có chỗ đứng tốt hơn.Nhưng mà, có ích lợi gì đâu?Hôm nay ta mới là muội muội mà ca ca coi trọng, là nữ tử là ca ca yêu thương nhất. Kỳ trân dị bảo đưa vào trong cung, đều phải chọn lựa trước cho ta. Thứ ngươi dùng mạng đổi lấy, chỉ là để cho ta sống tốt hơn mà thôi.Hoàng tỷ, có phải ngươi rất hận ta hay không?”Ta không thay đổi sắc mặt nhìn nàng một lát. Sau đó tiến lên, túm lấy cổ áo nàng, “chát, chát”, ta cho nàng hai bạt tai.Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Khương Tĩnh Nguyệt sưng đỏ lên, cả người ngã ngồi dưới đất, không thể tin kêu lên: “Khương Thư Ý!?”Ta lại nhấc nàng lên khỏi mặt đất, đá một cước vào bụng: "Biết ta đã g..iết người, còn dám chọc ta?"Nàng ta đau đến mức cuộn mình trong tuyết, ánh mắt oán độc nhìn ta.Ta từ trên cao nhìn xuống đối diện với tầm mắt của nàng, giọng điệu đùa cợt: “Nếu cảm thấy tủi thân thì hãy cút đi cùng ca ca của ngươi, đi mà cáo trạng với tình lang tốt của ngươi. Để xem rốt cuộc bọn họ có thể vì ngươi mà chủ trì công đạo hay không?”

Chương 7