1 Ngày thứ hai sau khi hồi kinh, ta vào cung yết kiến phụ hoàng. Trước cửa cung, ta xoay người xuống ngựa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai bóng dáng ở ngoài vài bước. Đó là trúc mã Lý Vô Già đã từng cùng ta định hôn ước và hoàng muội cùng cha khác mẹ, Khương Tĩnh Nguyệt. “Phong hàn mới khỏi, sao hôm nay lại ăn mặc phong phanh như vậy?” Lý Vô Già cau mày, cởi áo choàng trên người, nghiêm túc bọc nàng lại: “Đợi về cung, ấm áp rồi cởi ra.” Tuyết rơi trên mi mắt nàng, trong chớp mắt hòa tan thành nước, theo khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng kia chảy xuống, vẻ mặt đặc biệt ngây thơ. “Thiếp nghe nói...... mấy ngày trước hoàng tỷ đã hồi kinh.” Khương Tĩnh Nguyệt hít hít mũi, vành mắt có chút đỏ lên: "Người trong cung đều nói, bây giờ tỷ ấy có chiến công, nếu muốn g..iết thiếp, phụ hoàng cũng chỉ có thể đồng ý..." “Có ta che chở nàng ai dám?” Ta đứng ở một bên, nhịn không được lên tiếng: "Hai vị đúng là tình thâm như biển.” Lý Vô Già quay đầu lại. Nhìn thấy ta, theo bản năng hắn tiến về phía…
Chương 8
Lưu SaTác giả: Xảo Khắc Lực A Hoa ĐiềmTruyện Cổ Đại1 Ngày thứ hai sau khi hồi kinh, ta vào cung yết kiến phụ hoàng. Trước cửa cung, ta xoay người xuống ngựa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai bóng dáng ở ngoài vài bước. Đó là trúc mã Lý Vô Già đã từng cùng ta định hôn ước và hoàng muội cùng cha khác mẹ, Khương Tĩnh Nguyệt. “Phong hàn mới khỏi, sao hôm nay lại ăn mặc phong phanh như vậy?” Lý Vô Già cau mày, cởi áo choàng trên người, nghiêm túc bọc nàng lại: “Đợi về cung, ấm áp rồi cởi ra.” Tuyết rơi trên mi mắt nàng, trong chớp mắt hòa tan thành nước, theo khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng kia chảy xuống, vẻ mặt đặc biệt ngây thơ. “Thiếp nghe nói...... mấy ngày trước hoàng tỷ đã hồi kinh.” Khương Tĩnh Nguyệt hít hít mũi, vành mắt có chút đỏ lên: "Người trong cung đều nói, bây giờ tỷ ấy có chiến công, nếu muốn g..iết thiếp, phụ hoàng cũng chỉ có thể đồng ý..." “Có ta che chở nàng ai dám?” Ta đứng ở một bên, nhịn không được lên tiếng: "Hai vị đúng là tình thâm như biển.” Lý Vô Già quay đầu lại. Nhìn thấy ta, theo bản năng hắn tiến về phía… 8Tất nhiên là không.Ta mới giao nộp binh quyền, cho dù là vì thể diện hòa bình, phụ hoàng cũng sẽ không bởi vì chút chuyện vặt vãnh này mà trừng phạt ta. Không những như thế, hắn còn hạ chỉ phong ta làm Minh Hoa công chúa. Còn ban thưởng không ít kỳ trân dị bảo.Ta lĩnh chỉ tạ ơn.Sau đó quay đầu để cho Phương Cảnh Ngọc vận chuyển đồ vật đến Giang Nam và bắc cảnh, bán toàn bộ lấy tiền mặt, coi như chuẩn bị quân lương.Đêm khuya yên tĩnh, ta và nàng mặt đối mặt ngồi trong chòi nghỉ mát ở phủ Công chúa."Khương Diên Quân thật đúng là ngu xuẩn, cũng không ngẫm lại, nếu không phải ta ngầm đồng ý, lời đồn đãi có thể truyền nhanh như vậy sao?"Chính xác.Cái gọi là tranh công trong lời đồn đãi, là do ta và Phương Cảnh Ngọc lên kế hoạch truyền đi.Để bên ngoài nghĩ rằng công chúa Khương Thư Ý càng vô năng thất quyền (vừa bất tài vừa không có quyền lực) thì việc âm thầm chiêu binh mãi mã, bài binh bố trận mới có thể không dễ dàng bị phát hiện.Phụ hoàng u mê, ta đã sớm phát hiện ra. Lần này hồi kinh, vốn là định trợ giúp ca ca xưng đế, báo được thù cũng coi như an ủi mẫu hậu trên trời có linh thiêng.Nhưng ca ca ta nhận trộm làm mẹ, cũng trở thành một tên ngu xuẩn bất tài.Không sao, vậy đổi thành ta.
Lưu SaTác giả: Xảo Khắc Lực A Hoa ĐiềmTruyện Cổ Đại1 Ngày thứ hai sau khi hồi kinh, ta vào cung yết kiến phụ hoàng. Trước cửa cung, ta xoay người xuống ngựa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai bóng dáng ở ngoài vài bước. Đó là trúc mã Lý Vô Già đã từng cùng ta định hôn ước và hoàng muội cùng cha khác mẹ, Khương Tĩnh Nguyệt. “Phong hàn mới khỏi, sao hôm nay lại ăn mặc phong phanh như vậy?” Lý Vô Già cau mày, cởi áo choàng trên người, nghiêm túc bọc nàng lại: “Đợi về cung, ấm áp rồi cởi ra.” Tuyết rơi trên mi mắt nàng, trong chớp mắt hòa tan thành nước, theo khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng kia chảy xuống, vẻ mặt đặc biệt ngây thơ. “Thiếp nghe nói...... mấy ngày trước hoàng tỷ đã hồi kinh.” Khương Tĩnh Nguyệt hít hít mũi, vành mắt có chút đỏ lên: "Người trong cung đều nói, bây giờ tỷ ấy có chiến công, nếu muốn g..iết thiếp, phụ hoàng cũng chỉ có thể đồng ý..." “Có ta che chở nàng ai dám?” Ta đứng ở một bên, nhịn không được lên tiếng: "Hai vị đúng là tình thâm như biển.” Lý Vô Già quay đầu lại. Nhìn thấy ta, theo bản năng hắn tiến về phía… 8Tất nhiên là không.Ta mới giao nộp binh quyền, cho dù là vì thể diện hòa bình, phụ hoàng cũng sẽ không bởi vì chút chuyện vặt vãnh này mà trừng phạt ta. Không những như thế, hắn còn hạ chỉ phong ta làm Minh Hoa công chúa. Còn ban thưởng không ít kỳ trân dị bảo.Ta lĩnh chỉ tạ ơn.Sau đó quay đầu để cho Phương Cảnh Ngọc vận chuyển đồ vật đến Giang Nam và bắc cảnh, bán toàn bộ lấy tiền mặt, coi như chuẩn bị quân lương.Đêm khuya yên tĩnh, ta và nàng mặt đối mặt ngồi trong chòi nghỉ mát ở phủ Công chúa."Khương Diên Quân thật đúng là ngu xuẩn, cũng không ngẫm lại, nếu không phải ta ngầm đồng ý, lời đồn đãi có thể truyền nhanh như vậy sao?"Chính xác.Cái gọi là tranh công trong lời đồn đãi, là do ta và Phương Cảnh Ngọc lên kế hoạch truyền đi.Để bên ngoài nghĩ rằng công chúa Khương Thư Ý càng vô năng thất quyền (vừa bất tài vừa không có quyền lực) thì việc âm thầm chiêu binh mãi mã, bài binh bố trận mới có thể không dễ dàng bị phát hiện.Phụ hoàng u mê, ta đã sớm phát hiện ra. Lần này hồi kinh, vốn là định trợ giúp ca ca xưng đế, báo được thù cũng coi như an ủi mẫu hậu trên trời có linh thiêng.Nhưng ca ca ta nhận trộm làm mẹ, cũng trở thành một tên ngu xuẩn bất tài.Không sao, vậy đổi thành ta.
Lưu SaTác giả: Xảo Khắc Lực A Hoa ĐiềmTruyện Cổ Đại1 Ngày thứ hai sau khi hồi kinh, ta vào cung yết kiến phụ hoàng. Trước cửa cung, ta xoay người xuống ngựa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai bóng dáng ở ngoài vài bước. Đó là trúc mã Lý Vô Già đã từng cùng ta định hôn ước và hoàng muội cùng cha khác mẹ, Khương Tĩnh Nguyệt. “Phong hàn mới khỏi, sao hôm nay lại ăn mặc phong phanh như vậy?” Lý Vô Già cau mày, cởi áo choàng trên người, nghiêm túc bọc nàng lại: “Đợi về cung, ấm áp rồi cởi ra.” Tuyết rơi trên mi mắt nàng, trong chớp mắt hòa tan thành nước, theo khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng kia chảy xuống, vẻ mặt đặc biệt ngây thơ. “Thiếp nghe nói...... mấy ngày trước hoàng tỷ đã hồi kinh.” Khương Tĩnh Nguyệt hít hít mũi, vành mắt có chút đỏ lên: "Người trong cung đều nói, bây giờ tỷ ấy có chiến công, nếu muốn g..iết thiếp, phụ hoàng cũng chỉ có thể đồng ý..." “Có ta che chở nàng ai dám?” Ta đứng ở một bên, nhịn không được lên tiếng: "Hai vị đúng là tình thâm như biển.” Lý Vô Già quay đầu lại. Nhìn thấy ta, theo bản năng hắn tiến về phía… 8Tất nhiên là không.Ta mới giao nộp binh quyền, cho dù là vì thể diện hòa bình, phụ hoàng cũng sẽ không bởi vì chút chuyện vặt vãnh này mà trừng phạt ta. Không những như thế, hắn còn hạ chỉ phong ta làm Minh Hoa công chúa. Còn ban thưởng không ít kỳ trân dị bảo.Ta lĩnh chỉ tạ ơn.Sau đó quay đầu để cho Phương Cảnh Ngọc vận chuyển đồ vật đến Giang Nam và bắc cảnh, bán toàn bộ lấy tiền mặt, coi như chuẩn bị quân lương.Đêm khuya yên tĩnh, ta và nàng mặt đối mặt ngồi trong chòi nghỉ mát ở phủ Công chúa."Khương Diên Quân thật đúng là ngu xuẩn, cũng không ngẫm lại, nếu không phải ta ngầm đồng ý, lời đồn đãi có thể truyền nhanh như vậy sao?"Chính xác.Cái gọi là tranh công trong lời đồn đãi, là do ta và Phương Cảnh Ngọc lên kế hoạch truyền đi.Để bên ngoài nghĩ rằng công chúa Khương Thư Ý càng vô năng thất quyền (vừa bất tài vừa không có quyền lực) thì việc âm thầm chiêu binh mãi mã, bài binh bố trận mới có thể không dễ dàng bị phát hiện.Phụ hoàng u mê, ta đã sớm phát hiện ra. Lần này hồi kinh, vốn là định trợ giúp ca ca xưng đế, báo được thù cũng coi như an ủi mẫu hậu trên trời có linh thiêng.Nhưng ca ca ta nhận trộm làm mẹ, cũng trở thành một tên ngu xuẩn bất tài.Không sao, vậy đổi thành ta.