Tác giả:

“A, tối rồi mà.” Dịch Nhất Y bực bội gãi đầu, liên tục oán hận mà từ trên sô pha ngồi dậy. “I promise that I"ll hold you when it"s cold out. And we"ll lose our winter coats in the spring. Cause lately I was thinking I never told you. That every time I see you my heart sings…” Dịch Nhất Y đã từng nghe qua bài hát này, là ca khúc nổi tiếng "Nervous" của ca sĩ người Ireland, Gavin James. Giọng hát của anh ấy rất truyền cảm, đặc biệt là đoạn điệp khúc có một đoạn giả thanh vô cùng bắt tai. Lúc Dịch Nhất Y nghe được đoạn giả thanh này sau lập tức ghi nhớ và tải xuống bài hát này. Nhưng khi Dịch Nhất Y mệt như chó sau khi tan ca về nhà, khi nghe bài này lại trở thành sự dày vò, đặc biệt là đoạn giả thanh kia, đúng là ác mộng, khiến toàn thân cô nổi da gà. “Chết thật rồi.” Dịch Nhất Y nằm trên sô pha, cuối năm, ở đơn vị có rất nhiều việc, cô đã liên tục tăng ca hơn nửa tháng, mỗi ngày về đến nhà cũng không không rảnh ăn cơm, không thay đồ, không tẩy trang, mà cứ nằm trên sofa để ngủ bù. “Tôi…

Chương 7

Y Hướng Tình ThâmTác giả: Tiểu Thoại MaiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A, tối rồi mà.” Dịch Nhất Y bực bội gãi đầu, liên tục oán hận mà từ trên sô pha ngồi dậy. “I promise that I"ll hold you when it"s cold out. And we"ll lose our winter coats in the spring. Cause lately I was thinking I never told you. That every time I see you my heart sings…” Dịch Nhất Y đã từng nghe qua bài hát này, là ca khúc nổi tiếng "Nervous" của ca sĩ người Ireland, Gavin James. Giọng hát của anh ấy rất truyền cảm, đặc biệt là đoạn điệp khúc có một đoạn giả thanh vô cùng bắt tai. Lúc Dịch Nhất Y nghe được đoạn giả thanh này sau lập tức ghi nhớ và tải xuống bài hát này. Nhưng khi Dịch Nhất Y mệt như chó sau khi tan ca về nhà, khi nghe bài này lại trở thành sự dày vò, đặc biệt là đoạn giả thanh kia, đúng là ác mộng, khiến toàn thân cô nổi da gà. “Chết thật rồi.” Dịch Nhất Y nằm trên sô pha, cuối năm, ở đơn vị có rất nhiều việc, cô đã liên tục tăng ca hơn nửa tháng, mỗi ngày về đến nhà cũng không không rảnh ăn cơm, không thay đồ, không tẩy trang, mà cứ nằm trên sofa để ngủ bù. “Tôi… "Ai vậy!!"Dịch Nhất Y bực bội khi nghe tiếng điện thoại reo liên tục bên mép giường, đang chuẩn bị mắng người gọi, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc:"Nhanh qua nhà anh.""Làm gì?"Nhận ra giọng nói của Trương Bưu, Dịch Nhất Y cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ, "Em không muốn, em muốn ngủ.""Mau qua đây, Tiểu Mễ..."Trương Bưu không nói tiếp.Tiểu Mễ? Tiểu Mễ đã xảy ra chuyện gì?" Tiểu Mễ làm sao vậy?"Dịch Nhất Y tỉnh táo hơn vài phần, bật dậy khỏi giường.Chưa kịp rửa mặt, Dịch Nhất Y vội vàng xỏ dép lê rồi chạy sang nhà Trương Bưu.Vừa ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy Trương Bưu đang lom khom lục lọi gì đó trước cửa nhà, còn Tiểu Mễ mà cô đang cô lo lắng vây quanh chân Trương Bưu, có vẻ rất bình thường, không có gì bất thường cả.Thấy Dịch Nhất Y, Tiểu Mễ nhanh chóng chạy đến bên cô, kêu meo meo vài tiếng, cọ đầu nhỏ vào ống quần cô làm nũng.Dịch Nhất Y cúi xuống bế Tiểu Mễ lên, nghiêm túc kiểm tra nó, không thấy gì khác thường, cô tức giận, trừng mắt nhìn Trương Bưu, "Tiểu Mễ không sao cả, sao anh lừa em?""Anh có nói Tiểu Mễ bị gì đâu?"Dịch Nhất Y ngẩn người, đúng là anh không có nói. Nhưng mà, việc nói nửa vời như vậy khiến ai cũng hiểu lầm."Tiểu Mễ không sao thì em về ngủ đây."Dịch Nhất Y khẽ cắn môi, định quay đi, nhưng Trương Bưu đã nhanh tay giữ cô lại.“Đừng nhúc nhích, anh sẽ lưu vân tay của em vào.”Dịch Nhất Y bị kéo lại cũng không có phản ứng, đưa tay đến khóa cửa điện tử nhận diện vân tay."Tích tích."Khóa cửa điện tử báo hiệu đăng ký vân tay thành công.“Em nói này, anh mật mã luôn đi.”“115780.”“Anh làm gì vậy?”Dịch Nhất Y nhìn Trương Bưu đầy oán giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhập mật mã theo lời anh.“Sao anh lại đổi khóa? Tại sao lại lưu vân tay của em vào?”Dịch Nhất Y mới phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi."Chẳng lẽ anh nói còn chưa đủ rõ ràng à?"Anh nói cái gì? Dịch Nhất Y gãi đầu mình thành ổ gà.Từ từ đã...115780, Nhất Y, anh thích em?Dịch Nhất Y vô cùng kinh ngạc nhìn Trương Bưu, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt nồng nàn như muốn thiêu đốt cô."511."Sau một lúc ngẩn người, Dịch Nhất Y cúi đầu nhẹ nhàng nói ba con số.511, em đồng ý, không dị nghị. 

"Ai vậy!!"

Dịch Nhất Y bực bội khi nghe tiếng điện thoại reo liên tục bên mép giường, đang chuẩn bị mắng người gọi, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc:

"Nhanh qua nhà anh."

"Làm gì?"

Nhận ra giọng nói của Trương Bưu, Dịch Nhất Y cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ, "Em không muốn, em muốn ngủ."

"Mau qua đây, Tiểu Mễ..."

Trương Bưu không nói tiếp.

Tiểu Mễ? Tiểu Mễ đã xảy ra chuyện gì?

" Tiểu Mễ làm sao vậy?"

Dịch Nhất Y tỉnh táo hơn vài phần, bật dậy khỏi giường.

Chưa kịp rửa mặt, Dịch Nhất Y vội vàng xỏ dép lê rồi chạy sang nhà Trương Bưu.

Vừa ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy Trương Bưu đang lom khom lục lọi gì đó trước cửa nhà, còn Tiểu Mễ mà cô đang cô lo lắng vây quanh chân Trương Bưu, có vẻ rất bình thường, không có gì bất thường cả.

Thấy Dịch Nhất Y, Tiểu Mễ nhanh chóng chạy đến bên cô, kêu meo meo vài tiếng, cọ đầu nhỏ vào ống quần cô làm nũng.

Dịch Nhất Y cúi xuống bế Tiểu Mễ lên, nghiêm túc kiểm tra nó, không thấy gì khác thường, cô tức giận, trừng mắt nhìn Trương Bưu, "Tiểu Mễ không sao cả, sao anh lừa em?"

"Anh có nói Tiểu Mễ bị gì đâu?"

Dịch Nhất Y ngẩn người, đúng là anh không có nói. Nhưng mà, việc nói nửa vời như vậy khiến ai cũng hiểu lầm.

"Tiểu Mễ không sao thì em về ngủ đây."

Dịch Nhất Y khẽ cắn môi, định quay đi, nhưng Trương Bưu đã nhanh tay giữ cô lại.

“Đừng nhúc nhích, anh sẽ lưu vân tay của em vào.”

Dịch Nhất Y bị kéo lại cũng không có phản ứng, đưa tay đến khóa cửa điện tử nhận diện vân tay.

"Tích tích."

Khóa cửa điện tử báo hiệu đăng ký vân tay thành công.

“Em nói này, anh mật mã luôn đi.”

“115780.”

“Anh làm gì vậy?”

Dịch Nhất Y nhìn Trương Bưu đầy oán giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhập mật mã theo lời anh.

“Sao anh lại đổi khóa? Tại sao lại lưu vân tay của em vào?”

Dịch Nhất Y mới phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi.

"Chẳng lẽ anh nói còn chưa đủ rõ ràng à?"

Anh nói cái gì? Dịch Nhất Y gãi đầu mình thành ổ gà.

Từ từ đã...

115780, Nhất Y, anh thích em?

Dịch Nhất Y vô cùng kinh ngạc nhìn Trương Bưu, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt nồng nàn như muốn thiêu đốt cô.

"511."

Sau một lúc ngẩn người, Dịch Nhất Y cúi đầu nhẹ nhàng nói ba con số.

511, em đồng ý, không dị nghị. 

Y Hướng Tình ThâmTác giả: Tiểu Thoại MaiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A, tối rồi mà.” Dịch Nhất Y bực bội gãi đầu, liên tục oán hận mà từ trên sô pha ngồi dậy. “I promise that I"ll hold you when it"s cold out. And we"ll lose our winter coats in the spring. Cause lately I was thinking I never told you. That every time I see you my heart sings…” Dịch Nhất Y đã từng nghe qua bài hát này, là ca khúc nổi tiếng "Nervous" của ca sĩ người Ireland, Gavin James. Giọng hát của anh ấy rất truyền cảm, đặc biệt là đoạn điệp khúc có một đoạn giả thanh vô cùng bắt tai. Lúc Dịch Nhất Y nghe được đoạn giả thanh này sau lập tức ghi nhớ và tải xuống bài hát này. Nhưng khi Dịch Nhất Y mệt như chó sau khi tan ca về nhà, khi nghe bài này lại trở thành sự dày vò, đặc biệt là đoạn giả thanh kia, đúng là ác mộng, khiến toàn thân cô nổi da gà. “Chết thật rồi.” Dịch Nhất Y nằm trên sô pha, cuối năm, ở đơn vị có rất nhiều việc, cô đã liên tục tăng ca hơn nửa tháng, mỗi ngày về đến nhà cũng không không rảnh ăn cơm, không thay đồ, không tẩy trang, mà cứ nằm trên sofa để ngủ bù. “Tôi… "Ai vậy!!"Dịch Nhất Y bực bội khi nghe tiếng điện thoại reo liên tục bên mép giường, đang chuẩn bị mắng người gọi, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc:"Nhanh qua nhà anh.""Làm gì?"Nhận ra giọng nói của Trương Bưu, Dịch Nhất Y cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ, "Em không muốn, em muốn ngủ.""Mau qua đây, Tiểu Mễ..."Trương Bưu không nói tiếp.Tiểu Mễ? Tiểu Mễ đã xảy ra chuyện gì?" Tiểu Mễ làm sao vậy?"Dịch Nhất Y tỉnh táo hơn vài phần, bật dậy khỏi giường.Chưa kịp rửa mặt, Dịch Nhất Y vội vàng xỏ dép lê rồi chạy sang nhà Trương Bưu.Vừa ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy Trương Bưu đang lom khom lục lọi gì đó trước cửa nhà, còn Tiểu Mễ mà cô đang cô lo lắng vây quanh chân Trương Bưu, có vẻ rất bình thường, không có gì bất thường cả.Thấy Dịch Nhất Y, Tiểu Mễ nhanh chóng chạy đến bên cô, kêu meo meo vài tiếng, cọ đầu nhỏ vào ống quần cô làm nũng.Dịch Nhất Y cúi xuống bế Tiểu Mễ lên, nghiêm túc kiểm tra nó, không thấy gì khác thường, cô tức giận, trừng mắt nhìn Trương Bưu, "Tiểu Mễ không sao cả, sao anh lừa em?""Anh có nói Tiểu Mễ bị gì đâu?"Dịch Nhất Y ngẩn người, đúng là anh không có nói. Nhưng mà, việc nói nửa vời như vậy khiến ai cũng hiểu lầm."Tiểu Mễ không sao thì em về ngủ đây."Dịch Nhất Y khẽ cắn môi, định quay đi, nhưng Trương Bưu đã nhanh tay giữ cô lại.“Đừng nhúc nhích, anh sẽ lưu vân tay của em vào.”Dịch Nhất Y bị kéo lại cũng không có phản ứng, đưa tay đến khóa cửa điện tử nhận diện vân tay."Tích tích."Khóa cửa điện tử báo hiệu đăng ký vân tay thành công.“Em nói này, anh mật mã luôn đi.”“115780.”“Anh làm gì vậy?”Dịch Nhất Y nhìn Trương Bưu đầy oán giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhập mật mã theo lời anh.“Sao anh lại đổi khóa? Tại sao lại lưu vân tay của em vào?”Dịch Nhất Y mới phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi."Chẳng lẽ anh nói còn chưa đủ rõ ràng à?"Anh nói cái gì? Dịch Nhất Y gãi đầu mình thành ổ gà.Từ từ đã...115780, Nhất Y, anh thích em?Dịch Nhất Y vô cùng kinh ngạc nhìn Trương Bưu, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt nồng nàn như muốn thiêu đốt cô."511."Sau một lúc ngẩn người, Dịch Nhất Y cúi đầu nhẹ nhàng nói ba con số.511, em đồng ý, không dị nghị. 

Chương 7