1. "Chút nữa gặp thái tử đại nhân cẩn thận đừng nói lung tung!" Ta nhắm mắt đưa chân, theo đuôi ma ma. Nội viện hoàng cung, gió xuân thổi qua, một chiếc lá ngô đồng rơi xuống dưới chân ta. Chẳng biết vì sao, ta trở nên hoảng hốt. Thật giống như... Thật giống như ta đã từng tới nơi đây. Hôm nay là ngày thứ ba Tiêu Hoài khôi phục thân phận thái tử. Trên điện, hắn hứa hẹn phong thưởng những thần tử có công đi theo hắn, vàng bạc, chức quan, danh vọng. Ma ma để ta đứng đợi ở bên ngoài. Nàng lặp lại những lời nói kia với ta vô số lần. "Đến lúc đó ngươi xin một chút vàng bạc châu báu là được!" "Con gái của Thái Phó là Diệp Thù, là thanh mai trúc mã lớn lên từ bé cùng Thái tử, gia thế hiển hách, ngươi phải biết thân phận mình." Ta đồng ý từng cái một. Tiến cung bảy ngày. Ta vẫn ở lại một gian nho nhỏ ở điện phụ. Trưởng sự ma ma này đối với ta rất tốt, chỉ là hơi lải nhải. Ta không nói cho bà biết chuyện năm đó. Ta từ đống người chết cứu được Tiêu Hoài. Mãi đến khi được cựu thần tìm được, trở…
Chương 19: Ngoại Truyện Tiêu Hoài 3-4
Ta Từ Đống Thi Thể Cứu Được Một Thiếu NiênTác giả: Manh VươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn1. "Chút nữa gặp thái tử đại nhân cẩn thận đừng nói lung tung!" Ta nhắm mắt đưa chân, theo đuôi ma ma. Nội viện hoàng cung, gió xuân thổi qua, một chiếc lá ngô đồng rơi xuống dưới chân ta. Chẳng biết vì sao, ta trở nên hoảng hốt. Thật giống như... Thật giống như ta đã từng tới nơi đây. Hôm nay là ngày thứ ba Tiêu Hoài khôi phục thân phận thái tử. Trên điện, hắn hứa hẹn phong thưởng những thần tử có công đi theo hắn, vàng bạc, chức quan, danh vọng. Ma ma để ta đứng đợi ở bên ngoài. Nàng lặp lại những lời nói kia với ta vô số lần. "Đến lúc đó ngươi xin một chút vàng bạc châu báu là được!" "Con gái của Thái Phó là Diệp Thù, là thanh mai trúc mã lớn lên từ bé cùng Thái tử, gia thế hiển hách, ngươi phải biết thân phận mình." Ta đồng ý từng cái một. Tiến cung bảy ngày. Ta vẫn ở lại một gian nho nhỏ ở điện phụ. Trưởng sự ma ma này đối với ta rất tốt, chỉ là hơi lải nhải. Ta không nói cho bà biết chuyện năm đó. Ta từ đống người chết cứu được Tiêu Hoài. Mãi đến khi được cựu thần tìm được, trở… 3Lục gia cùng với Diệp gia, một khống chế quân quyền, một khống chế quan văn.Cũng không nên lưu lại.Chỉ là Lục gia trước giờ biết điều, chưa bao giờ tham dự tranh đấu trong triều.Lòng nghi ngờ của ta nổi lên, sai người điều tra hắn, xem có chỗ nào đáng nghi không.Nhưng hắn từ 13-14 tuổi đều ở nơi đóng quân luyện binh.Là loại lý lịch thường thấy của một vị tướng quân.Chỉ có điều, hắn từng tới phương Nam. Thời gian hơn ba tháng, quen biết một người tên là Thẩm Ngu cô nương.Ta nhìn tờ ghi chép này, trong lòng đột nhiên trống rỗng.Là hoang mang, đố kị ư?Hóa ra, hóa ra hắn quen biết A Ngu sớm hơn ta. Ta mới là người đến sau.Ta cứ như tự ngược, thường gọi Lục Nhận tiến cung. Để hắn kể những chuyện trước đây ở phương Nam.Hóa ra Thẩm Ngu thời thiếu nữ có dáng vẻ như thế.Ta nghe rồi cứ thế bất giác cười, nước mắt cũng rơi xuống.Thẩm Ngu khi đó thật tuyệt vời.Sau khi tới kinh thành cũng thật vui vẻ.Mãi đến tận ba năm sau, Man Di chiếm đất.Cha con Lục gia lĩnh binh lên tiền tuyến.Đánh rất gian khổ nhưng có lẽ sẽ không thua.Đến lúc thắng trận hồi kinh, sợ là ý dân tăng lên, thành công cao lên nắm quyền.Đây là điều ta sợ nhất.Sau đó gián điệp báo lại thời gian địa điểm Man Di ở Tây Bắc bố trí mai phục.Ta do dự một đêm.Cuối cùng cũng đem tin tức báo cho Lục Nhận.Người như hắn, ta không thích.4Lục gia không còn, Diệp gia cũng không còn.Ta hiện tại chân chân chính chính nắm giữ quyền lực, nhưng lại thành cô gia. Giống như mất hết mọi thứ, chỉ còn lại túi thơm Thẩm Ngu tặng hồi đó.Ta bắt đầu mê mẩn đan dược. Khi đem những viên thuốc mùi vị dị hơm vào trong miệng, ta cảm giác như gặp được A Ngu.Nàng quay lại bên ta, cười với ta.Nàng hỏi "Tiêu Hoài, sao chàng chưa tới cưới ta?"Có triều thần khuyên ta nên chú trọng long thể.Nhưng bọn họ thì biết cái gì? Bọn họ có thể đem A Ngu quay lại sao?Ta nắm đại quyền, cũng không ai cản được ta.Trọng thần ta tín nghiệm nhất cũng đã biến thành một thuật sĩ Tây Nam.Hắn nói, hắn có thể khiến Thẩm Ngu hồi sinh.Ta liền mỗi ngày đều cùng hắn luyện đan cầu thần.Dù sao cũng không có thế gia đại tộc nào có thể uy hiếp ta, ta cũng không muốn quản những việc triều chính phiền phức đó.Mãi đến khi, đến khi..Trong số những tướng lĩnh được Lục gia dẫn dắt đem người phản loạn."Lục gia mấy đời trung lương, lại bị ngươi bức tử ở trong tay người Man Di."Binh sĩ tràn vào kinh thành, rất nhanh liền công phá đại điện.Ta nuốt lấy viên đan cuối cùng, nằm trong phòng A Ngu.Tựa như đã nhìn thấy nàng, nàng vỗ nhẹ tay ta "Tiêu Hoài, chàng đến tìm ta rồi."Đúng vậy, ta tới tìm nàng.Nếu có kiếp sau, ta cũng sẽ không bao giờ buông tay nàng.Hoàn~
3
Lục gia cùng với Diệp gia, một khống chế quân quyền, một khống chế quan văn.
Cũng không nên lưu lại.
Chỉ là Lục gia trước giờ biết điều, chưa bao giờ tham dự tranh đấu trong triều.
Lòng nghi ngờ của ta nổi lên, sai người điều tra hắn, xem có chỗ nào đáng nghi không.
Nhưng hắn từ 13-14 tuổi đều ở nơi đóng quân luyện binh.
Là loại lý lịch thường thấy của một vị tướng quân.
Chỉ có điều, hắn từng tới phương Nam. Thời gian hơn ba tháng, quen biết một người tên là Thẩm Ngu cô nương.
Ta nhìn tờ ghi chép này, trong lòng đột nhiên trống rỗng.
Là hoang mang, đố kị ư?
Hóa ra, hóa ra hắn quen biết A Ngu sớm hơn ta. Ta mới là người đến sau.
Ta cứ như tự ngược, thường gọi Lục Nhận tiến cung. Để hắn kể những chuyện trước đây ở phương Nam.
Hóa ra Thẩm Ngu thời thiếu nữ có dáng vẻ như thế.
Ta nghe rồi cứ thế bất giác cười, nước mắt cũng rơi xuống.
Thẩm Ngu khi đó thật tuyệt vời.
Sau khi tới kinh thành cũng thật vui vẻ.
Mãi đến tận ba năm sau, Man Di chiếm đất.
Cha con Lục gia lĩnh binh lên tiền tuyến.
Đánh rất gian khổ nhưng có lẽ sẽ không thua.
Đến lúc thắng trận hồi kinh, sợ là ý dân tăng lên, thành công cao lên nắm quyền.
Đây là điều ta sợ nhất.
Sau đó gián điệp báo lại thời gian địa điểm Man Di ở Tây Bắc bố trí mai phục.
Ta do dự một đêm.
Cuối cùng cũng đem tin tức báo cho Lục Nhận.
Người như hắn, ta không thích.
4
Lục gia không còn, Diệp gia cũng không còn.
Ta hiện tại chân chân chính chính nắm giữ quyền lực, nhưng lại thành cô gia. Giống như mất hết mọi thứ, chỉ còn lại túi thơm Thẩm Ngu tặng hồi đó.
Ta bắt đầu mê mẩn đan dược. Khi đem những viên thuốc mùi vị dị hơm vào trong miệng, ta cảm giác như gặp được A Ngu.
Nàng quay lại bên ta, cười với ta.
Nàng hỏi "Tiêu Hoài, sao chàng chưa tới cưới ta?"
Có triều thần khuyên ta nên chú trọng long thể.
Nhưng bọn họ thì biết cái gì? Bọn họ có thể đem A Ngu quay lại sao?
Ta nắm đại quyền, cũng không ai cản được ta.
Trọng thần ta tín nghiệm nhất cũng đã biến thành một thuật sĩ Tây Nam.
Hắn nói, hắn có thể khiến Thẩm Ngu hồi sinh.
Ta liền mỗi ngày đều cùng hắn luyện đan cầu thần.
Dù sao cũng không có thế gia đại tộc nào có thể uy hiếp ta, ta cũng không muốn quản những việc triều chính phiền phức đó.
Mãi đến khi, đến khi..
Trong số những tướng lĩnh được Lục gia dẫn dắt đem người phản loạn.
"Lục gia mấy đời trung lương, lại bị ngươi bức tử ở trong tay người Man Di."
Binh sĩ tràn vào kinh thành, rất nhanh liền công phá đại điện.
Ta nuốt lấy viên đan cuối cùng, nằm trong phòng A Ngu.
Tựa như đã nhìn thấy nàng, nàng vỗ nhẹ tay ta "Tiêu Hoài, chàng đến tìm ta rồi."
Đúng vậy, ta tới tìm nàng.
Nếu có kiếp sau, ta cũng sẽ không bao giờ buông tay nàng.
Hoàn~
Ta Từ Đống Thi Thể Cứu Được Một Thiếu NiênTác giả: Manh VươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn1. "Chút nữa gặp thái tử đại nhân cẩn thận đừng nói lung tung!" Ta nhắm mắt đưa chân, theo đuôi ma ma. Nội viện hoàng cung, gió xuân thổi qua, một chiếc lá ngô đồng rơi xuống dưới chân ta. Chẳng biết vì sao, ta trở nên hoảng hốt. Thật giống như... Thật giống như ta đã từng tới nơi đây. Hôm nay là ngày thứ ba Tiêu Hoài khôi phục thân phận thái tử. Trên điện, hắn hứa hẹn phong thưởng những thần tử có công đi theo hắn, vàng bạc, chức quan, danh vọng. Ma ma để ta đứng đợi ở bên ngoài. Nàng lặp lại những lời nói kia với ta vô số lần. "Đến lúc đó ngươi xin một chút vàng bạc châu báu là được!" "Con gái của Thái Phó là Diệp Thù, là thanh mai trúc mã lớn lên từ bé cùng Thái tử, gia thế hiển hách, ngươi phải biết thân phận mình." Ta đồng ý từng cái một. Tiến cung bảy ngày. Ta vẫn ở lại một gian nho nhỏ ở điện phụ. Trưởng sự ma ma này đối với ta rất tốt, chỉ là hơi lải nhải. Ta không nói cho bà biết chuyện năm đó. Ta từ đống người chết cứu được Tiêu Hoài. Mãi đến khi được cựu thần tìm được, trở… 3Lục gia cùng với Diệp gia, một khống chế quân quyền, một khống chế quan văn.Cũng không nên lưu lại.Chỉ là Lục gia trước giờ biết điều, chưa bao giờ tham dự tranh đấu trong triều.Lòng nghi ngờ của ta nổi lên, sai người điều tra hắn, xem có chỗ nào đáng nghi không.Nhưng hắn từ 13-14 tuổi đều ở nơi đóng quân luyện binh.Là loại lý lịch thường thấy của một vị tướng quân.Chỉ có điều, hắn từng tới phương Nam. Thời gian hơn ba tháng, quen biết một người tên là Thẩm Ngu cô nương.Ta nhìn tờ ghi chép này, trong lòng đột nhiên trống rỗng.Là hoang mang, đố kị ư?Hóa ra, hóa ra hắn quen biết A Ngu sớm hơn ta. Ta mới là người đến sau.Ta cứ như tự ngược, thường gọi Lục Nhận tiến cung. Để hắn kể những chuyện trước đây ở phương Nam.Hóa ra Thẩm Ngu thời thiếu nữ có dáng vẻ như thế.Ta nghe rồi cứ thế bất giác cười, nước mắt cũng rơi xuống.Thẩm Ngu khi đó thật tuyệt vời.Sau khi tới kinh thành cũng thật vui vẻ.Mãi đến tận ba năm sau, Man Di chiếm đất.Cha con Lục gia lĩnh binh lên tiền tuyến.Đánh rất gian khổ nhưng có lẽ sẽ không thua.Đến lúc thắng trận hồi kinh, sợ là ý dân tăng lên, thành công cao lên nắm quyền.Đây là điều ta sợ nhất.Sau đó gián điệp báo lại thời gian địa điểm Man Di ở Tây Bắc bố trí mai phục.Ta do dự một đêm.Cuối cùng cũng đem tin tức báo cho Lục Nhận.Người như hắn, ta không thích.4Lục gia không còn, Diệp gia cũng không còn.Ta hiện tại chân chân chính chính nắm giữ quyền lực, nhưng lại thành cô gia. Giống như mất hết mọi thứ, chỉ còn lại túi thơm Thẩm Ngu tặng hồi đó.Ta bắt đầu mê mẩn đan dược. Khi đem những viên thuốc mùi vị dị hơm vào trong miệng, ta cảm giác như gặp được A Ngu.Nàng quay lại bên ta, cười với ta.Nàng hỏi "Tiêu Hoài, sao chàng chưa tới cưới ta?"Có triều thần khuyên ta nên chú trọng long thể.Nhưng bọn họ thì biết cái gì? Bọn họ có thể đem A Ngu quay lại sao?Ta nắm đại quyền, cũng không ai cản được ta.Trọng thần ta tín nghiệm nhất cũng đã biến thành một thuật sĩ Tây Nam.Hắn nói, hắn có thể khiến Thẩm Ngu hồi sinh.Ta liền mỗi ngày đều cùng hắn luyện đan cầu thần.Dù sao cũng không có thế gia đại tộc nào có thể uy hiếp ta, ta cũng không muốn quản những việc triều chính phiền phức đó.Mãi đến khi, đến khi..Trong số những tướng lĩnh được Lục gia dẫn dắt đem người phản loạn."Lục gia mấy đời trung lương, lại bị ngươi bức tử ở trong tay người Man Di."Binh sĩ tràn vào kinh thành, rất nhanh liền công phá đại điện.Ta nuốt lấy viên đan cuối cùng, nằm trong phòng A Ngu.Tựa như đã nhìn thấy nàng, nàng vỗ nhẹ tay ta "Tiêu Hoài, chàng đến tìm ta rồi."Đúng vậy, ta tới tìm nàng.Nếu có kiếp sau, ta cũng sẽ không bao giờ buông tay nàng.Hoàn~