Thành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống…
Chương 623: C623: Vậy cũng quá là hời đi
Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần CấpTác giả: Cửu Bả HỏaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnh“Đa tạ Vệ Bình tiền bối.”Loại tiền phi nghĩa không làm mà hưởng này, Lâm Lăng thực sự rất cần, đương nhiên không có lý do gì không nhận.“Vệ đại thúc, nếu như thúc cảm thấy điểm chấp sự quá nhiều không có chỗ dùng, ta cũng có thể giúp thúc nha.”Đào Linh có chút ghen tị, làm nũng nói.Đổi ra năm trăm vạn đá Linh Dương, có thể dùng được năm lần rút thăm trúng thưởng thần cấp.Nàng đương nhiên là ghen tị!!!Hơn nữa là cực kỳ ghen tị.Bởi vì so về giao tình, thời gian Đào Linh quen biết Vệ Bình dài hơn rất nhiều so với Lâm Lăng.Xét về quan hệ, còn là thúc cháu thân thiết, Lâm Lăng dù thế nào cũng không so sánh được.Vậy mà Lâm Lăng lại có được sự ưu ái của Vệ Bình! Dễ dàng nhận được năm vạn điểm phụng hiến.Quả thực là, làm người ta hâm mộ muốn chết!“Con bé này, mấy năm nay ngươi ở nơi này của thúc cũng không có thiếu thứ gì.”Vệ Bình cười lắc đầu, rồi nhìn về phía Lâm Lăng nói: “Ta tặng cho ngươi tài nguyên như vậy, cũng không phải không có yêu cầu.”“Nếu sau khi bế quan xong đi ra, tu vi của ngươi vẫn chưa tăng tiến.”“Năm vạn điểm phụng hiến, phải trả lại cho ta toàn bộ không thiếu một chút nào.”Nghe vậy, Lâm Lăng hơi giật mình.Đơn giản như vậy sao?Vậy cũng quá là hời đi.Sau đó, Lâm Lăng nghĩ ngợi dò hỏi: “Vệ Bình tiền bối, vậy ngài bế quan bao lâu?”Nếu như thời gian bế quan là ba bốn ngày, hắn không có tự tin có thể lập tức tăng tiến tu vi lên đến cảnh giới bậc 2 Thánh Vực xa vời đó. Cho nên vẫn phải hỏi cho rõ ràng điểm này.“Ngắn thì mấy tháng, lâu thì một năm.”Vệ Bình trầm ngâm một hồi rồi nói: “Với tài năng thiên phú tu luyện của ngươi, muốn đột phá hẳn là cũng không khó.”“Ý của ta rất rõ ràng, thiên phú không phải là dễ dàng có được, đừng có si mê với nhiệm vụ ngược lại bị lãng phí nhiều tinh lực.”Nghe được lời này, sắc mặt Lâm Lăng hơi thay đổi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Đa tạ Vệ Bình tiền bối.”
Loại tiền phi nghĩa không làm mà hưởng này, Lâm Lăng thực sự rất cần, đương nhiên không có lý do gì không nhận.
“Vệ đại thúc, nếu như thúc cảm thấy điểm chấp sự quá nhiều không có chỗ dùng, ta cũng có thể giúp thúc nha.”
Đào Linh có chút ghen tị, làm nũng nói.
Đổi ra năm trăm vạn đá Linh Dương, có thể dùng được năm lần rút thăm trúng thưởng thần cấp.
Nàng đương nhiên là ghen tị!!!
Hơn nữa là cực kỳ ghen tị.
Bởi vì so về giao tình, thời gian Đào Linh quen biết Vệ Bình dài hơn rất nhiều so với Lâm Lăng.
Xét về quan hệ, còn là thúc cháu thân thiết, Lâm Lăng dù thế nào cũng không so sánh được.
Vậy mà Lâm Lăng lại có được sự ưu ái của Vệ Bình! Dễ dàng nhận được năm vạn điểm phụng hiến.
Quả thực là, làm người ta hâm mộ muốn chết!
“Con bé này, mấy năm nay ngươi ở nơi này của thúc cũng không có thiếu thứ gì.”
Vệ Bình cười lắc đầu, rồi nhìn về phía Lâm Lăng nói: “Ta tặng cho ngươi tài nguyên như vậy, cũng không phải không có yêu cầu.”
“Nếu sau khi bế quan xong đi ra, tu vi của ngươi vẫn chưa tăng tiến.”
“Năm vạn điểm phụng hiến, phải trả lại cho ta toàn bộ không thiếu một chút nào.”
Nghe vậy, Lâm Lăng hơi giật mình.
Đơn giản như vậy sao?
Vậy cũng quá là hời đi.
Sau đó, Lâm Lăng nghĩ ngợi dò hỏi: “Vệ Bình tiền bối, vậy ngài bế quan bao lâu?”
Nếu như thời gian bế quan là ba bốn ngày, hắn không có tự tin có thể lập tức tăng tiến tu vi lên đến cảnh giới bậc 2 Thánh Vực xa vời đó. Cho nên vẫn phải hỏi cho rõ ràng điểm này.
“Ngắn thì mấy tháng, lâu thì một năm.”
Vệ Bình trầm ngâm một hồi rồi nói: “Với tài năng thiên phú tu luyện của ngươi, muốn đột phá hẳn là cũng không khó.”
“Ý của ta rất rõ ràng, thiên phú không phải là dễ dàng có được, đừng có si mê với nhiệm vụ ngược lại bị lãng phí nhiều tinh lực.”
Nghe được lời này, sắc mặt Lâm Lăng hơi thay đổi.
Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần CấpTác giả: Cửu Bả HỏaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnh“Đa tạ Vệ Bình tiền bối.”Loại tiền phi nghĩa không làm mà hưởng này, Lâm Lăng thực sự rất cần, đương nhiên không có lý do gì không nhận.“Vệ đại thúc, nếu như thúc cảm thấy điểm chấp sự quá nhiều không có chỗ dùng, ta cũng có thể giúp thúc nha.”Đào Linh có chút ghen tị, làm nũng nói.Đổi ra năm trăm vạn đá Linh Dương, có thể dùng được năm lần rút thăm trúng thưởng thần cấp.Nàng đương nhiên là ghen tị!!!Hơn nữa là cực kỳ ghen tị.Bởi vì so về giao tình, thời gian Đào Linh quen biết Vệ Bình dài hơn rất nhiều so với Lâm Lăng.Xét về quan hệ, còn là thúc cháu thân thiết, Lâm Lăng dù thế nào cũng không so sánh được.Vậy mà Lâm Lăng lại có được sự ưu ái của Vệ Bình! Dễ dàng nhận được năm vạn điểm phụng hiến.Quả thực là, làm người ta hâm mộ muốn chết!“Con bé này, mấy năm nay ngươi ở nơi này của thúc cũng không có thiếu thứ gì.”Vệ Bình cười lắc đầu, rồi nhìn về phía Lâm Lăng nói: “Ta tặng cho ngươi tài nguyên như vậy, cũng không phải không có yêu cầu.”“Nếu sau khi bế quan xong đi ra, tu vi của ngươi vẫn chưa tăng tiến.”“Năm vạn điểm phụng hiến, phải trả lại cho ta toàn bộ không thiếu một chút nào.”Nghe vậy, Lâm Lăng hơi giật mình.Đơn giản như vậy sao?Vậy cũng quá là hời đi.Sau đó, Lâm Lăng nghĩ ngợi dò hỏi: “Vệ Bình tiền bối, vậy ngài bế quan bao lâu?”Nếu như thời gian bế quan là ba bốn ngày, hắn không có tự tin có thể lập tức tăng tiến tu vi lên đến cảnh giới bậc 2 Thánh Vực xa vời đó. Cho nên vẫn phải hỏi cho rõ ràng điểm này.“Ngắn thì mấy tháng, lâu thì một năm.”Vệ Bình trầm ngâm một hồi rồi nói: “Với tài năng thiên phú tu luyện của ngươi, muốn đột phá hẳn là cũng không khó.”“Ý của ta rất rõ ràng, thiên phú không phải là dễ dàng có được, đừng có si mê với nhiệm vụ ngược lại bị lãng phí nhiều tinh lực.”Nghe được lời này, sắc mặt Lâm Lăng hơi thay đổi.