Trận mưa hè đi qua để lại vệt nước trên cửa sổ, không khí thoảng mùi bùn tanh. Biên Việt chống cằm nhìn giọt mưa đọng lại trên ngọn cây đang rung rung như sắp rơi xuống. Chuông vang lên, cô giáo bước vào lớp, chỉ đạo học sinh dọn dẹp bàn ghế. Trong phòng học ầm ầm tiếng bàn ghế kéo trên mặt đất. Nam và nữ phải ngồi tách nhau ra, người cao ngồi đằng sau, ai thấp ngồi đằng trước, thành tích kém cũng phải ra phía sau nên hội học sinh thể dục thể thao ngồi hết một khu dưới. Biên Việt dọn đồ xuống góc lớp. Chẳng mấy chốc bên cạnh đã xuất hiện ai đấy, hắn nghiêng đầu nhìn, đối phương cười hì hì gọi “anh Việt”. Biên Việt chẳng thấy buồn cười, cầm bút ném cậu ta, môi nhếch lên: “Biến.” “Chỗ của Phương Ninh Trí ở bên trên cơ mà, sao lại xuống dưới rồi.” Giọng cô giáo vang lên. Một bàn tay trắng trẻo kéo ghế bàn trên bàn Biên Việt đang ngồi ra. Áo sơ mi trắng, váy đen, mùi mưa trong không khí bị thay thế bằng hương thơm gì chẳng rõ. Biên Việt bất giác ngẩng lên nhìn nữ sinh chuẩn bị ngồi phía…
Chương 31
Mưa Hoàng HônTác giả: Ngụy Tùng LươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTrận mưa hè đi qua để lại vệt nước trên cửa sổ, không khí thoảng mùi bùn tanh. Biên Việt chống cằm nhìn giọt mưa đọng lại trên ngọn cây đang rung rung như sắp rơi xuống. Chuông vang lên, cô giáo bước vào lớp, chỉ đạo học sinh dọn dẹp bàn ghế. Trong phòng học ầm ầm tiếng bàn ghế kéo trên mặt đất. Nam và nữ phải ngồi tách nhau ra, người cao ngồi đằng sau, ai thấp ngồi đằng trước, thành tích kém cũng phải ra phía sau nên hội học sinh thể dục thể thao ngồi hết một khu dưới. Biên Việt dọn đồ xuống góc lớp. Chẳng mấy chốc bên cạnh đã xuất hiện ai đấy, hắn nghiêng đầu nhìn, đối phương cười hì hì gọi “anh Việt”. Biên Việt chẳng thấy buồn cười, cầm bút ném cậu ta, môi nhếch lên: “Biến.” “Chỗ của Phương Ninh Trí ở bên trên cơ mà, sao lại xuống dưới rồi.” Giọng cô giáo vang lên. Một bàn tay trắng trẻo kéo ghế bàn trên bàn Biên Việt đang ngồi ra. Áo sơ mi trắng, váy đen, mùi mưa trong không khí bị thay thế bằng hương thơm gì chẳng rõ. Biên Việt bất giác ngẩng lên nhìn nữ sinh chuẩn bị ngồi phía… Ra khỏi thang máy, đi vào phòng. Ngay khi cửa phòng khép lại, Biên Việt đã đè Phương Ninh Trí lên trên giường.Hắn hôn Phương Ninh Trí. Chiếc lưỡi mềm mại gợi lên bầu không khí mập mờ. Bàn tay với những vết chai vu,ốt ve vòng eo. Phương Ninh Trí không kịp thở, cậu rên khẽ, nhưng chẳng không nỡ đẩy Biên Việt ra. Giơ tay choàng lấy cổ hắn, hai chân hơi tách ra, Phương Ninh Trí cũng nhanh chóng nhận ra có cái gì đang chọc mình.“Cởi q,uần ra nào.”Biên Việt thì thầm vào tai cậu, hơi thở nóng bỏng khiến làn da nơi ấy như muốn bỏng. Phương Ninh Trí rụt rụt cổ, “Ừ” một tiếng không thể khẽ hơn được nữa rồi giơ tay cởi quầ,n.Biên Việt quỳ một gối, cong lưng, cúi đầu nhìn đối phương cởi quầ,n.Cái cúc quần như có thù với Phương Ninh Trí vậy. Ngón tay cậu run run hồi lâu cũng không cởi ra được, hơn nữa cái tên Biên Việt này còn nhìn chăm chú khiến Phương Ninh Trí lại càng luống cuống, mặt đỏ bừng. Cuối cùng cậu buông xuôi, nức nở: “Tôi không cởi được.”“Muốn tôi giúp không?” Biên Việt cong môi, tay chọc bụng Phương Ninh Trí.Phương Ninh Trí hóp bụng, vừa lắc vừa gật. Biên Việt cúi sát: “Thế muốn giúp hay không nào?”Phương Ninh Trí nức nở, mắt đỏ bừng, bám tay áo Biên Việt, nói nhỏ: “Muốn…”Dứt lời, cúc quần đã bị cởi ra. Cậu cảm nhận được một bàn tay hơi lạnh đang tiến đến, chạm vào làn da nóng bỏng của mình.Cậu run rẩy, trợn mắt nhìn gương mặt Biên Việt phóng đại dần. Một nụ hôn đặt lên cổ, làn da trắng sứ đã bị mút ra vệt đỏ.Trong lúc ấy, chân Biên Việt đã chen vào giữa h,ai chân cậu, tay hắn kéo khóa xuống. Quần dài bị cởi ra, làn da ai kia ửng đỏ thấp thoáng dưới quầ,n lót trắng.Cơ thể Biên Việt đè xuống cùng với những nụ hôn và những cái vuố,t ve. Hắn ghì chặt Phương Ninh Trí vào trong lòng.Tứ chi quấn quýt, tần suất cơ thể đụng chạm tăng dần theo lửa tình, dục. Tay Biên Việt vuố,t ve chân Phương Ninh Trí rồi hắn nghiêng đầu hôn lên.Phương Ninh Trí kêu lên, tiếng kêu êm ái hơn bất cứ lần nào trước đó. Chân cậu căng cứng, nói “Đừng” xong lại giãy dụa định trốn.Biên Việt nhếch môi, mặc kệ Phương Ninh Trí, hé miệng cắn lên làn da mịn màng kia.Phương Ninh Trí lại kêu to, lấy tay che mặt, bàn chân duỗi thẳng. Cậu nức nở: “Ư… Đừng cắn tôi.”“Không cắn, vậy hôn cậu được không nào?” Biên Việt liế,m dấu răng mới tạo ra.Phương Ninh Trí mím môi, bối rối lắc đầu. Đột nhiên cậu nhổm dậy, môi đập mạnh vào mặt Biên Việt. Biên Việt không kịp đề phòng, ngẩn cả người. Phương Ninh Trí rút chân khỏi tay hắn rồi đè đối phương xuống.Cậu bây giờ như cún nhỏ đáng thương, mở chân đè trên người Biên Việt. Những nụ hôn vụng về rơi xuống trên mặt hắn, cuối cùng hôn lên khóe môi, ấp a ấp úng: “Hôn ở đây, đừng hôn ở đấy.”
Ra khỏi thang máy, đi vào phòng. Ngay khi cửa phòng khép lại, Biên Việt đã đè Phương Ninh Trí lên trên giường.
Hắn hôn Phương Ninh Trí. Chiếc lưỡi mềm mại gợi lên bầu không khí mập mờ. Bàn tay với những vết chai vu,ốt ve vòng eo. Phương Ninh Trí không kịp thở, cậu rên khẽ, nhưng chẳng không nỡ đẩy Biên Việt ra. Giơ tay choàng lấy cổ hắn, hai chân hơi tách ra, Phương Ninh Trí cũng nhanh chóng nhận ra có cái gì đang chọc mình.
“Cởi q,uần ra nào.”
Biên Việt thì thầm vào tai cậu, hơi thở nóng bỏng khiến làn da nơi ấy như muốn bỏng. Phương Ninh Trí rụt rụt cổ, “Ừ” một tiếng không thể khẽ hơn được nữa rồi giơ tay cởi quầ,n.
Biên Việt quỳ một gối, cong lưng, cúi đầu nhìn đối phương cởi quầ,n.
Cái cúc quần như có thù với Phương Ninh Trí vậy. Ngón tay cậu run run hồi lâu cũng không cởi ra được, hơn nữa cái tên Biên Việt này còn nhìn chăm chú khiến Phương Ninh Trí lại càng luống cuống, mặt đỏ bừng. Cuối cùng cậu buông xuôi, nức nở: “Tôi không cởi được.”
“Muốn tôi giúp không?” Biên Việt cong môi, tay chọc bụng Phương Ninh Trí.
Phương Ninh Trí hóp bụng, vừa lắc vừa gật. Biên Việt cúi sát: “Thế muốn giúp hay không nào?”
Phương Ninh Trí nức nở, mắt đỏ bừng, bám tay áo Biên Việt, nói nhỏ: “Muốn…”
Dứt lời, cúc quần đã bị cởi ra. Cậu cảm nhận được một bàn tay hơi lạnh đang tiến đến, chạm vào làn da nóng bỏng của mình.
Cậu run rẩy, trợn mắt nhìn gương mặt Biên Việt phóng đại dần. Một nụ hôn đặt lên cổ, làn da trắng sứ đã bị mút ra vệt đỏ.
Trong lúc ấy, chân Biên Việt đã chen vào giữa h,ai chân cậu, tay hắn kéo khóa xuống. Quần dài bị cởi ra, làn da ai kia ửng đỏ thấp thoáng dưới quầ,n lót trắng.
Cơ thể Biên Việt đè xuống cùng với những nụ hôn và những cái vuố,t ve. Hắn ghì chặt Phương Ninh Trí vào trong lòng.
Tứ chi quấn quýt, tần suất cơ thể đụng chạm tăng dần theo lửa tình, dục. Tay Biên Việt vuố,t ve chân Phương Ninh Trí rồi hắn nghiêng đầu hôn lên.
Phương Ninh Trí kêu lên, tiếng kêu êm ái hơn bất cứ lần nào trước đó. Chân cậu căng cứng, nói “Đừng” xong lại giãy dụa định trốn.
Biên Việt nhếch môi, mặc kệ Phương Ninh Trí, hé miệng cắn lên làn da mịn màng kia.
Phương Ninh Trí lại kêu to, lấy tay che mặt, bàn chân duỗi thẳng. Cậu nức nở: “Ư… Đừng cắn tôi.”
“Không cắn, vậy hôn cậu được không nào?” Biên Việt liế,m dấu răng mới tạo ra.
Phương Ninh Trí mím môi, bối rối lắc đầu. Đột nhiên cậu nhổm dậy, môi đập mạnh vào mặt Biên Việt. Biên Việt không kịp đề phòng, ngẩn cả người. Phương Ninh Trí rút chân khỏi tay hắn rồi đè đối phương xuống.
Cậu bây giờ như cún nhỏ đáng thương, mở chân đè trên người Biên Việt. Những nụ hôn vụng về rơi xuống trên mặt hắn, cuối cùng hôn lên khóe môi, ấp a ấp úng: “Hôn ở đây, đừng hôn ở đấy.”
Mưa Hoàng HônTác giả: Ngụy Tùng LươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTrận mưa hè đi qua để lại vệt nước trên cửa sổ, không khí thoảng mùi bùn tanh. Biên Việt chống cằm nhìn giọt mưa đọng lại trên ngọn cây đang rung rung như sắp rơi xuống. Chuông vang lên, cô giáo bước vào lớp, chỉ đạo học sinh dọn dẹp bàn ghế. Trong phòng học ầm ầm tiếng bàn ghế kéo trên mặt đất. Nam và nữ phải ngồi tách nhau ra, người cao ngồi đằng sau, ai thấp ngồi đằng trước, thành tích kém cũng phải ra phía sau nên hội học sinh thể dục thể thao ngồi hết một khu dưới. Biên Việt dọn đồ xuống góc lớp. Chẳng mấy chốc bên cạnh đã xuất hiện ai đấy, hắn nghiêng đầu nhìn, đối phương cười hì hì gọi “anh Việt”. Biên Việt chẳng thấy buồn cười, cầm bút ném cậu ta, môi nhếch lên: “Biến.” “Chỗ của Phương Ninh Trí ở bên trên cơ mà, sao lại xuống dưới rồi.” Giọng cô giáo vang lên. Một bàn tay trắng trẻo kéo ghế bàn trên bàn Biên Việt đang ngồi ra. Áo sơ mi trắng, váy đen, mùi mưa trong không khí bị thay thế bằng hương thơm gì chẳng rõ. Biên Việt bất giác ngẩng lên nhìn nữ sinh chuẩn bị ngồi phía… Ra khỏi thang máy, đi vào phòng. Ngay khi cửa phòng khép lại, Biên Việt đã đè Phương Ninh Trí lên trên giường.Hắn hôn Phương Ninh Trí. Chiếc lưỡi mềm mại gợi lên bầu không khí mập mờ. Bàn tay với những vết chai vu,ốt ve vòng eo. Phương Ninh Trí không kịp thở, cậu rên khẽ, nhưng chẳng không nỡ đẩy Biên Việt ra. Giơ tay choàng lấy cổ hắn, hai chân hơi tách ra, Phương Ninh Trí cũng nhanh chóng nhận ra có cái gì đang chọc mình.“Cởi q,uần ra nào.”Biên Việt thì thầm vào tai cậu, hơi thở nóng bỏng khiến làn da nơi ấy như muốn bỏng. Phương Ninh Trí rụt rụt cổ, “Ừ” một tiếng không thể khẽ hơn được nữa rồi giơ tay cởi quầ,n.Biên Việt quỳ một gối, cong lưng, cúi đầu nhìn đối phương cởi quầ,n.Cái cúc quần như có thù với Phương Ninh Trí vậy. Ngón tay cậu run run hồi lâu cũng không cởi ra được, hơn nữa cái tên Biên Việt này còn nhìn chăm chú khiến Phương Ninh Trí lại càng luống cuống, mặt đỏ bừng. Cuối cùng cậu buông xuôi, nức nở: “Tôi không cởi được.”“Muốn tôi giúp không?” Biên Việt cong môi, tay chọc bụng Phương Ninh Trí.Phương Ninh Trí hóp bụng, vừa lắc vừa gật. Biên Việt cúi sát: “Thế muốn giúp hay không nào?”Phương Ninh Trí nức nở, mắt đỏ bừng, bám tay áo Biên Việt, nói nhỏ: “Muốn…”Dứt lời, cúc quần đã bị cởi ra. Cậu cảm nhận được một bàn tay hơi lạnh đang tiến đến, chạm vào làn da nóng bỏng của mình.Cậu run rẩy, trợn mắt nhìn gương mặt Biên Việt phóng đại dần. Một nụ hôn đặt lên cổ, làn da trắng sứ đã bị mút ra vệt đỏ.Trong lúc ấy, chân Biên Việt đã chen vào giữa h,ai chân cậu, tay hắn kéo khóa xuống. Quần dài bị cởi ra, làn da ai kia ửng đỏ thấp thoáng dưới quầ,n lót trắng.Cơ thể Biên Việt đè xuống cùng với những nụ hôn và những cái vuố,t ve. Hắn ghì chặt Phương Ninh Trí vào trong lòng.Tứ chi quấn quýt, tần suất cơ thể đụng chạm tăng dần theo lửa tình, dục. Tay Biên Việt vuố,t ve chân Phương Ninh Trí rồi hắn nghiêng đầu hôn lên.Phương Ninh Trí kêu lên, tiếng kêu êm ái hơn bất cứ lần nào trước đó. Chân cậu căng cứng, nói “Đừng” xong lại giãy dụa định trốn.Biên Việt nhếch môi, mặc kệ Phương Ninh Trí, hé miệng cắn lên làn da mịn màng kia.Phương Ninh Trí lại kêu to, lấy tay che mặt, bàn chân duỗi thẳng. Cậu nức nở: “Ư… Đừng cắn tôi.”“Không cắn, vậy hôn cậu được không nào?” Biên Việt liế,m dấu răng mới tạo ra.Phương Ninh Trí mím môi, bối rối lắc đầu. Đột nhiên cậu nhổm dậy, môi đập mạnh vào mặt Biên Việt. Biên Việt không kịp đề phòng, ngẩn cả người. Phương Ninh Trí rút chân khỏi tay hắn rồi đè đối phương xuống.Cậu bây giờ như cún nhỏ đáng thương, mở chân đè trên người Biên Việt. Những nụ hôn vụng về rơi xuống trên mặt hắn, cuối cùng hôn lên khóe môi, ấp a ấp úng: “Hôn ở đây, đừng hôn ở đấy.”