Trận mưa hè đi qua để lại vệt nước trên cửa sổ, không khí thoảng mùi bùn tanh. Biên Việt chống cằm nhìn giọt mưa đọng lại trên ngọn cây đang rung rung như sắp rơi xuống. Chuông vang lên, cô giáo bước vào lớp, chỉ đạo học sinh dọn dẹp bàn ghế. Trong phòng học ầm ầm tiếng bàn ghế kéo trên mặt đất. Nam và nữ phải ngồi tách nhau ra, người cao ngồi đằng sau, ai thấp ngồi đằng trước, thành tích kém cũng phải ra phía sau nên hội học sinh thể dục thể thao ngồi hết một khu dưới. Biên Việt dọn đồ xuống góc lớp. Chẳng mấy chốc bên cạnh đã xuất hiện ai đấy, hắn nghiêng đầu nhìn, đối phương cười hì hì gọi “anh Việt”. Biên Việt chẳng thấy buồn cười, cầm bút ném cậu ta, môi nhếch lên: “Biến.” “Chỗ của Phương Ninh Trí ở bên trên cơ mà, sao lại xuống dưới rồi.” Giọng cô giáo vang lên. Một bàn tay trắng trẻo kéo ghế bàn trên bàn Biên Việt đang ngồi ra. Áo sơ mi trắng, váy đen, mùi mưa trong không khí bị thay thế bằng hương thơm gì chẳng rõ. Biên Việt bất giác ngẩng lên nhìn nữ sinh chuẩn bị ngồi phía…
Chương 32
Mưa Hoàng HônTác giả: Ngụy Tùng LươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTrận mưa hè đi qua để lại vệt nước trên cửa sổ, không khí thoảng mùi bùn tanh. Biên Việt chống cằm nhìn giọt mưa đọng lại trên ngọn cây đang rung rung như sắp rơi xuống. Chuông vang lên, cô giáo bước vào lớp, chỉ đạo học sinh dọn dẹp bàn ghế. Trong phòng học ầm ầm tiếng bàn ghế kéo trên mặt đất. Nam và nữ phải ngồi tách nhau ra, người cao ngồi đằng sau, ai thấp ngồi đằng trước, thành tích kém cũng phải ra phía sau nên hội học sinh thể dục thể thao ngồi hết một khu dưới. Biên Việt dọn đồ xuống góc lớp. Chẳng mấy chốc bên cạnh đã xuất hiện ai đấy, hắn nghiêng đầu nhìn, đối phương cười hì hì gọi “anh Việt”. Biên Việt chẳng thấy buồn cười, cầm bút ném cậu ta, môi nhếch lên: “Biến.” “Chỗ của Phương Ninh Trí ở bên trên cơ mà, sao lại xuống dưới rồi.” Giọng cô giáo vang lên. Một bàn tay trắng trẻo kéo ghế bàn trên bàn Biên Việt đang ngồi ra. Áo sơ mi trắng, váy đen, mùi mưa trong không khí bị thay thế bằng hương thơm gì chẳng rõ. Biên Việt bất giác ngẩng lên nhìn nữ sinh chuẩn bị ngồi phía… “Hôn ở đâu cơ? Tôi nghe không rõ.” Biên Việt cười, cố ý hỏi.Phương Ninh Trí nghẹn lời, ngồi trên người Biên Việt, ngẩn ngơ.Dũng khí cố lấy lúc nãy lúc này đang xì dần ra như bóng bay xịt.Cậu uể oải cúi đầu, cọ cọ lên ngực Biên Việt, nói nhỏ: “Không trêu tôi nữa có được không?”Biên Việt giơ tay lên rồi chạm vào sau gáy cậu, vuố,t ve, hỏi nhỏ: “Nào có trêu cậu?”Phương Ninh Trí không đáp, nhưng toàn thân run rẩy, vành tai ửng đỏ vì bị Biên Việt xoa cổ.Ngón tay Biên Việt lần xuống, vừa ấn vừa xoa dọc cột sống như đánh đàn. Phương Ninh Trí “Ưm” một tiếng, ngửa cổ.Ngay sau đó, yết hầu của cậu bị cắn, như con mồi bị dã thú khóa cổ. Răng nanh Biên Việt đè xuống, nghe thấy Phương Ninh Trí nức nở hắn mới nhả ra rồi nắm vai cậu kéo lại, vừa hôn lên cổ vừa nói: “Hôn ở đây được không?”“Ưm… Không được.”“Vậy ở đây?” Hắn thẳng lưng, đôi môi ma sát hướng lên trên, ngậm lấy vành tai như ứa máu của cậu.Nơi ấy dường như càng nhạy cảm hơn, Phương Ninh Trí bất giác kêu lên, giật người về phía sau, miệng vẫn từ chối.Biên Việt nhíu mày, tặc lưỡi: “Cậu yêu sách nhiều quá, vậy muốn hôn thế nào?”“Môi… Hôn lên môi…” Phương Ninh Trí nóng nảy.Biên Việt cười mà bờ vai rung rung. Hắn nâng mặt Phương Ninh Trí, hôn cái chụt lên môi đối phương: “Sao Phương Ninh Trí đáng yêu thế này!”Phương Ninh Trí bị hôn thì ngơ ra nhìn Biên Việt, mặt đỏ bừng: “Tôi không đáng yêu.”Biên Việt giơ tay gảy gảy lông mi của cậu. Phương Ninh Trí nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn ấm áp trên bờ mi.Biên Việt yên lặng hôn Phương Ninh Trí, những nụ hôn không hề có tính công kích. Hắn đặt Phương Ninh Trí nằm xuống, hôn lên giữa hai hàng lông mày, dịu dàng cười nói: “Tôi thấy đáng yêu.”Phương Ninh Trí hơi hé miệng, cậu nhìn chằm chằm Biên Việt. Khoảnh khắc vừa rồi khiến cậu có ảo giác như mình và Biên Việt đang yêu nhau.“Nghĩ gì thế Phương Ninh Trí?”Biên Việt nhéo cằm cậu, hơi mạnh tay chút. Phương Ninh Trí bị đau mới hoàn hồn, buột miệng: “Cậu…”Biên Việt ngây người trong nháy mắt rồi lẩm bẩm một câu.Phương Ninh Trí không nghe rõ, nhìn hắn. Đột nhiên Biên Việt dùng tay che mắt cậu lại, chôn mặt ở hõm vai, mút một cái thật mạnh.Phương Ninh Trí kêu lên thì nghe Biên Việt nói: “Tôi muốn làm tình với cậu, Phương Ninh Trí ạ.”
“Hôn ở đâu cơ? Tôi nghe không rõ.” Biên Việt cười, cố ý hỏi.
Phương Ninh Trí nghẹn lời, ngồi trên người Biên Việt, ngẩn ngơ.
Dũng khí cố lấy lúc nãy lúc này đang xì dần ra như bóng bay xịt.
Cậu uể oải cúi đầu, cọ cọ lên ngực Biên Việt, nói nhỏ: “Không trêu tôi nữa có được không?”
Biên Việt giơ tay lên rồi chạm vào sau gáy cậu, vuố,t ve, hỏi nhỏ: “Nào có trêu cậu?”
Phương Ninh Trí không đáp, nhưng toàn thân run rẩy, vành tai ửng đỏ vì bị Biên Việt xoa cổ.
Ngón tay Biên Việt lần xuống, vừa ấn vừa xoa dọc cột sống như đánh đàn. Phương Ninh Trí “Ưm” một tiếng, ngửa cổ.
Ngay sau đó, yết hầu của cậu bị cắn, như con mồi bị dã thú khóa cổ. Răng nanh Biên Việt đè xuống, nghe thấy Phương Ninh Trí nức nở hắn mới nhả ra rồi nắm vai cậu kéo lại, vừa hôn lên cổ vừa nói: “Hôn ở đây được không?”
“Ưm… Không được.”
“Vậy ở đây?” Hắn thẳng lưng, đôi môi ma sát hướng lên trên, ngậm lấy vành tai như ứa máu của cậu.
Nơi ấy dường như càng nhạy cảm hơn, Phương Ninh Trí bất giác kêu lên, giật người về phía sau, miệng vẫn từ chối.
Biên Việt nhíu mày, tặc lưỡi: “Cậu yêu sách nhiều quá, vậy muốn hôn thế nào?”
“Môi… Hôn lên môi…” Phương Ninh Trí nóng nảy.
Biên Việt cười mà bờ vai rung rung. Hắn nâng mặt Phương Ninh Trí, hôn cái chụt lên môi đối phương: “Sao Phương Ninh Trí đáng yêu thế này!”
Phương Ninh Trí bị hôn thì ngơ ra nhìn Biên Việt, mặt đỏ bừng: “Tôi không đáng yêu.”
Biên Việt giơ tay gảy gảy lông mi của cậu. Phương Ninh Trí nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn ấm áp trên bờ mi.
Biên Việt yên lặng hôn Phương Ninh Trí, những nụ hôn không hề có tính công kích. Hắn đặt Phương Ninh Trí nằm xuống, hôn lên giữa hai hàng lông mày, dịu dàng cười nói: “Tôi thấy đáng yêu.”
Phương Ninh Trí hơi hé miệng, cậu nhìn chằm chằm Biên Việt. Khoảnh khắc vừa rồi khiến cậu có ảo giác như mình và Biên Việt đang yêu nhau.
“Nghĩ gì thế Phương Ninh Trí?”
Biên Việt nhéo cằm cậu, hơi mạnh tay chút. Phương Ninh Trí bị đau mới hoàn hồn, buột miệng: “Cậu…”
Biên Việt ngây người trong nháy mắt rồi lẩm bẩm một câu.
Phương Ninh Trí không nghe rõ, nhìn hắn. Đột nhiên Biên Việt dùng tay che mắt cậu lại, chôn mặt ở hõm vai, mút một cái thật mạnh.
Phương Ninh Trí kêu lên thì nghe Biên Việt nói: “Tôi muốn làm tình với cậu, Phương Ninh Trí ạ.”
Mưa Hoàng HônTác giả: Ngụy Tùng LươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTrận mưa hè đi qua để lại vệt nước trên cửa sổ, không khí thoảng mùi bùn tanh. Biên Việt chống cằm nhìn giọt mưa đọng lại trên ngọn cây đang rung rung như sắp rơi xuống. Chuông vang lên, cô giáo bước vào lớp, chỉ đạo học sinh dọn dẹp bàn ghế. Trong phòng học ầm ầm tiếng bàn ghế kéo trên mặt đất. Nam và nữ phải ngồi tách nhau ra, người cao ngồi đằng sau, ai thấp ngồi đằng trước, thành tích kém cũng phải ra phía sau nên hội học sinh thể dục thể thao ngồi hết một khu dưới. Biên Việt dọn đồ xuống góc lớp. Chẳng mấy chốc bên cạnh đã xuất hiện ai đấy, hắn nghiêng đầu nhìn, đối phương cười hì hì gọi “anh Việt”. Biên Việt chẳng thấy buồn cười, cầm bút ném cậu ta, môi nhếch lên: “Biến.” “Chỗ của Phương Ninh Trí ở bên trên cơ mà, sao lại xuống dưới rồi.” Giọng cô giáo vang lên. Một bàn tay trắng trẻo kéo ghế bàn trên bàn Biên Việt đang ngồi ra. Áo sơ mi trắng, váy đen, mùi mưa trong không khí bị thay thế bằng hương thơm gì chẳng rõ. Biên Việt bất giác ngẩng lên nhìn nữ sinh chuẩn bị ngồi phía… “Hôn ở đâu cơ? Tôi nghe không rõ.” Biên Việt cười, cố ý hỏi.Phương Ninh Trí nghẹn lời, ngồi trên người Biên Việt, ngẩn ngơ.Dũng khí cố lấy lúc nãy lúc này đang xì dần ra như bóng bay xịt.Cậu uể oải cúi đầu, cọ cọ lên ngực Biên Việt, nói nhỏ: “Không trêu tôi nữa có được không?”Biên Việt giơ tay lên rồi chạm vào sau gáy cậu, vuố,t ve, hỏi nhỏ: “Nào có trêu cậu?”Phương Ninh Trí không đáp, nhưng toàn thân run rẩy, vành tai ửng đỏ vì bị Biên Việt xoa cổ.Ngón tay Biên Việt lần xuống, vừa ấn vừa xoa dọc cột sống như đánh đàn. Phương Ninh Trí “Ưm” một tiếng, ngửa cổ.Ngay sau đó, yết hầu của cậu bị cắn, như con mồi bị dã thú khóa cổ. Răng nanh Biên Việt đè xuống, nghe thấy Phương Ninh Trí nức nở hắn mới nhả ra rồi nắm vai cậu kéo lại, vừa hôn lên cổ vừa nói: “Hôn ở đây được không?”“Ưm… Không được.”“Vậy ở đây?” Hắn thẳng lưng, đôi môi ma sát hướng lên trên, ngậm lấy vành tai như ứa máu của cậu.Nơi ấy dường như càng nhạy cảm hơn, Phương Ninh Trí bất giác kêu lên, giật người về phía sau, miệng vẫn từ chối.Biên Việt nhíu mày, tặc lưỡi: “Cậu yêu sách nhiều quá, vậy muốn hôn thế nào?”“Môi… Hôn lên môi…” Phương Ninh Trí nóng nảy.Biên Việt cười mà bờ vai rung rung. Hắn nâng mặt Phương Ninh Trí, hôn cái chụt lên môi đối phương: “Sao Phương Ninh Trí đáng yêu thế này!”Phương Ninh Trí bị hôn thì ngơ ra nhìn Biên Việt, mặt đỏ bừng: “Tôi không đáng yêu.”Biên Việt giơ tay gảy gảy lông mi của cậu. Phương Ninh Trí nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn ấm áp trên bờ mi.Biên Việt yên lặng hôn Phương Ninh Trí, những nụ hôn không hề có tính công kích. Hắn đặt Phương Ninh Trí nằm xuống, hôn lên giữa hai hàng lông mày, dịu dàng cười nói: “Tôi thấy đáng yêu.”Phương Ninh Trí hơi hé miệng, cậu nhìn chằm chằm Biên Việt. Khoảnh khắc vừa rồi khiến cậu có ảo giác như mình và Biên Việt đang yêu nhau.“Nghĩ gì thế Phương Ninh Trí?”Biên Việt nhéo cằm cậu, hơi mạnh tay chút. Phương Ninh Trí bị đau mới hoàn hồn, buột miệng: “Cậu…”Biên Việt ngây người trong nháy mắt rồi lẩm bẩm một câu.Phương Ninh Trí không nghe rõ, nhìn hắn. Đột nhiên Biên Việt dùng tay che mắt cậu lại, chôn mặt ở hõm vai, mút một cái thật mạnh.Phương Ninh Trí kêu lên thì nghe Biên Việt nói: “Tôi muốn làm tình với cậu, Phương Ninh Trí ạ.”