Tác giả:

1. Sau khi trùng sinh, ta quay lại quãng thời gian sau khi thành hôn với Kỳ Viễn Hoài được 7 năm. Hắn dắt theo một đứa bé, nói với ta: "Nhược Nhược, phụ mẫu nó tử trận nơi sa trường, chúng ta lại không có con, chi bằng nhận nó làm con nuôi đi?" Kiếp trước, ta tội nghiệp thằng bé không có ai chăm sóc bèn vui vẻ đồng ý. Nhưng giờ nhìn kĩ lại, thằng bé tuy mới sáu tuổi nhưng gương mặt đã có vài nét hao hao Kỳ Viễn Hoài. Nó chẳng phải trẻ mồ côi nơi chiến trường gì đâu, rõ ràng là con riêng của Kỳ Viễn Hoài và nha hoàn hồi môn của ta! Ta giả bộ không biết, khom người nựng khuôn mặt búng ra sữa của nó. "Được, về sau nó sẽ là con trai thiếp." "Con trai, con tên gì?" Lúc này nó có vẻ hơi sợ sệt, nhỏ giọng nói "Kỳ Cẩn." Kỳ Viễn Hoài bèn giải thích "Tên là lúc trên chiến trường ta đặt, nghĩ tới sau này đem nó về phủ nuôi nên để nó theo họ Kỳ." Ta cười nói "Hóa ra là như thế" Ta là đương gia chủ mẫu duy nhất của phủ, Kỳ Viễn Hoài không nạp thiếp, lại thường ở bên ngoài đánh trận. Trọng trách…

Chương 12

Hoán Phong HoaTác giả: Một Tách TràTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Trọng Sinh1. Sau khi trùng sinh, ta quay lại quãng thời gian sau khi thành hôn với Kỳ Viễn Hoài được 7 năm. Hắn dắt theo một đứa bé, nói với ta: "Nhược Nhược, phụ mẫu nó tử trận nơi sa trường, chúng ta lại không có con, chi bằng nhận nó làm con nuôi đi?" Kiếp trước, ta tội nghiệp thằng bé không có ai chăm sóc bèn vui vẻ đồng ý. Nhưng giờ nhìn kĩ lại, thằng bé tuy mới sáu tuổi nhưng gương mặt đã có vài nét hao hao Kỳ Viễn Hoài. Nó chẳng phải trẻ mồ côi nơi chiến trường gì đâu, rõ ràng là con riêng của Kỳ Viễn Hoài và nha hoàn hồi môn của ta! Ta giả bộ không biết, khom người nựng khuôn mặt búng ra sữa của nó. "Được, về sau nó sẽ là con trai thiếp." "Con trai, con tên gì?" Lúc này nó có vẻ hơi sợ sệt, nhỏ giọng nói "Kỳ Cẩn." Kỳ Viễn Hoài bèn giải thích "Tên là lúc trên chiến trường ta đặt, nghĩ tới sau này đem nó về phủ nuôi nên để nó theo họ Kỳ." Ta cười nói "Hóa ra là như thế" Ta là đương gia chủ mẫu duy nhất của phủ, Kỳ Viễn Hoài không nạp thiếp, lại thường ở bên ngoài đánh trận. Trọng trách… 12Sức lực của Kỳ Viễn Hoài rất lớn, giống như muốn bóp ch ết ta, ta muốn phát ra một chữ cũng không nổi.Hai chân dần dần cách mặt đất, ta sắp hít thở không thông.Bên ngoài truyền đến âm thanh của một tiểu cô nương."Cầu xin các người cho ta vào! Đây là thuốc do phu nhân tự tay hầm cho tướng quân. Phu nhân nói uống lúc nóng mới có hiệu quả."Nghe được lời này, Kỳ Viễn Hoài mờ mịt một hồi, rốt cục cũng buông tay.Ta quỳ dưới đất ho khan một lúc, mới có sức lực nổi giận."Kỳ Viễn Hoài, chàng nói cái gì, chàng khùng rồi hả!""Thiếp có lòng tới thăm chàng, chàng nổi điên cái gì!"Kỳ Viễn Hoài nhìn thấy ta phản ứng như vậy, tự lẩm bẩm "Lẽ nào bởi vì ta có biến số nên những chuyện khác cũng đều bị thay đổi?"Hắn tự thuyết phục bản thân xong, thở phào một hơi, vẻ mặt hòa hoãn:"Nhược Nhược, xin lỗi nàng, ta vừa rồi không được bình thường, nàng đừng trách ta."Ta cố nén nước mắt, đẩy hắn ra.Kỳ Viễn Hoài vừa ra tay với ta, vết thương sau lưng bị xé miệng, quần áo thấm dần vết máu.Hắn cho gọi người ngoài cửa vảo, một tiểu cô nương cúi đầu, bưng thuốc lên.Kỳ Viễn Hoài hỏi "Ngươi nói thuốc này là do chính phu nhân tự tay hầm?""Thưa vâng, thuốc này cần hầm hai canh giờ, phu nhân trời chưa sáng đã dậy. Còn cố ý nhắc nô tỳ, sợ thuốc nguội sẽ ảnh hưởng đến dược liệu.Tiểu cô nương trả lời xong liền lui ra.Từ đầu tới cuối không ngẩng đầu.Kỳ Viễn Hoài vẻ mặt nhu hòa "Nhược Nhược, ta hiểu lầm nàng rồi."Ta bị đối xử như thế sao có thể nhịn nổi, nổi giận đùng đùng về hậu viện dọn dẹp đồ đạc, dẫn Tiểu Thúy về nhà mẹ đẻ.Từ lâu ta đã muốn về nhà một chuyến.Nhiều bảo bối phí công sưu tầm như thế, cũng đến lúc phát huy tác dụng rồi.Huống chi hiện tại Kỳ Viễn Hoài đối với ta đã nảy lòng nghi ngờ, để ở Kỳ phủ là một mầm họa.Kỳ Viễn Hoài có Việt vương chống lưng, ở trong triều ăn sung mặc sướng, lá gan cũng càng lớn. Vừa rồi muốn bóp ch ết ta cũng không phải là không thể.Sau đó chỉ cần làm giả chứng cứ, bịa một lời giải thích.Hình bộ có người của Việt vương, Việt vương có cách giúp hắn che đậy.Dù cha mẹ ta có lòng nghi ngờ cũng là trứng chọi đá, không làm gì được hắn.May có Tùng Lộ xuất hiện đúng lúc.Ta không hề tự tay sắc thuốc cho Kỳ Viễn Hoài.Càng không vì hắn mà trời chưa sáng đã rời giường.Tùng lộ không chỉ có tình có nghĩa mà còn cực kỳ thông minh, phản ứng nhanh nhẹn.Nếu không phải thế thì kiếp trước đã chẳng trộm được chìa khóa, thiếu điều thành công.Ta để nàng tránh mặt Kỳ Viễn Hoài, cũng không công khai thân phận nghĩa nữ, nàng đều làm được.Sau khi về nhà, ta cùng cha mẹ nói  những việc gần đây Kỳ Viễn Hoài làm.Ban đầu cha ta giận tím mặt, sau đó bất an sâu sắc.Vào một đêm khuya yên tĩnh, ta cải trang, được cha dẫn vào hoàng cung, tự mình gặp vua.

Hoán Phong HoaTác giả: Một Tách TràTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Trọng Sinh1. Sau khi trùng sinh, ta quay lại quãng thời gian sau khi thành hôn với Kỳ Viễn Hoài được 7 năm. Hắn dắt theo một đứa bé, nói với ta: "Nhược Nhược, phụ mẫu nó tử trận nơi sa trường, chúng ta lại không có con, chi bằng nhận nó làm con nuôi đi?" Kiếp trước, ta tội nghiệp thằng bé không có ai chăm sóc bèn vui vẻ đồng ý. Nhưng giờ nhìn kĩ lại, thằng bé tuy mới sáu tuổi nhưng gương mặt đã có vài nét hao hao Kỳ Viễn Hoài. Nó chẳng phải trẻ mồ côi nơi chiến trường gì đâu, rõ ràng là con riêng của Kỳ Viễn Hoài và nha hoàn hồi môn của ta! Ta giả bộ không biết, khom người nựng khuôn mặt búng ra sữa của nó. "Được, về sau nó sẽ là con trai thiếp." "Con trai, con tên gì?" Lúc này nó có vẻ hơi sợ sệt, nhỏ giọng nói "Kỳ Cẩn." Kỳ Viễn Hoài bèn giải thích "Tên là lúc trên chiến trường ta đặt, nghĩ tới sau này đem nó về phủ nuôi nên để nó theo họ Kỳ." Ta cười nói "Hóa ra là như thế" Ta là đương gia chủ mẫu duy nhất của phủ, Kỳ Viễn Hoài không nạp thiếp, lại thường ở bên ngoài đánh trận. Trọng trách… 12Sức lực của Kỳ Viễn Hoài rất lớn, giống như muốn bóp ch ết ta, ta muốn phát ra một chữ cũng không nổi.Hai chân dần dần cách mặt đất, ta sắp hít thở không thông.Bên ngoài truyền đến âm thanh của một tiểu cô nương."Cầu xin các người cho ta vào! Đây là thuốc do phu nhân tự tay hầm cho tướng quân. Phu nhân nói uống lúc nóng mới có hiệu quả."Nghe được lời này, Kỳ Viễn Hoài mờ mịt một hồi, rốt cục cũng buông tay.Ta quỳ dưới đất ho khan một lúc, mới có sức lực nổi giận."Kỳ Viễn Hoài, chàng nói cái gì, chàng khùng rồi hả!""Thiếp có lòng tới thăm chàng, chàng nổi điên cái gì!"Kỳ Viễn Hoài nhìn thấy ta phản ứng như vậy, tự lẩm bẩm "Lẽ nào bởi vì ta có biến số nên những chuyện khác cũng đều bị thay đổi?"Hắn tự thuyết phục bản thân xong, thở phào một hơi, vẻ mặt hòa hoãn:"Nhược Nhược, xin lỗi nàng, ta vừa rồi không được bình thường, nàng đừng trách ta."Ta cố nén nước mắt, đẩy hắn ra.Kỳ Viễn Hoài vừa ra tay với ta, vết thương sau lưng bị xé miệng, quần áo thấm dần vết máu.Hắn cho gọi người ngoài cửa vảo, một tiểu cô nương cúi đầu, bưng thuốc lên.Kỳ Viễn Hoài hỏi "Ngươi nói thuốc này là do chính phu nhân tự tay hầm?""Thưa vâng, thuốc này cần hầm hai canh giờ, phu nhân trời chưa sáng đã dậy. Còn cố ý nhắc nô tỳ, sợ thuốc nguội sẽ ảnh hưởng đến dược liệu.Tiểu cô nương trả lời xong liền lui ra.Từ đầu tới cuối không ngẩng đầu.Kỳ Viễn Hoài vẻ mặt nhu hòa "Nhược Nhược, ta hiểu lầm nàng rồi."Ta bị đối xử như thế sao có thể nhịn nổi, nổi giận đùng đùng về hậu viện dọn dẹp đồ đạc, dẫn Tiểu Thúy về nhà mẹ đẻ.Từ lâu ta đã muốn về nhà một chuyến.Nhiều bảo bối phí công sưu tầm như thế, cũng đến lúc phát huy tác dụng rồi.Huống chi hiện tại Kỳ Viễn Hoài đối với ta đã nảy lòng nghi ngờ, để ở Kỳ phủ là một mầm họa.Kỳ Viễn Hoài có Việt vương chống lưng, ở trong triều ăn sung mặc sướng, lá gan cũng càng lớn. Vừa rồi muốn bóp ch ết ta cũng không phải là không thể.Sau đó chỉ cần làm giả chứng cứ, bịa một lời giải thích.Hình bộ có người của Việt vương, Việt vương có cách giúp hắn che đậy.Dù cha mẹ ta có lòng nghi ngờ cũng là trứng chọi đá, không làm gì được hắn.May có Tùng Lộ xuất hiện đúng lúc.Ta không hề tự tay sắc thuốc cho Kỳ Viễn Hoài.Càng không vì hắn mà trời chưa sáng đã rời giường.Tùng lộ không chỉ có tình có nghĩa mà còn cực kỳ thông minh, phản ứng nhanh nhẹn.Nếu không phải thế thì kiếp trước đã chẳng trộm được chìa khóa, thiếu điều thành công.Ta để nàng tránh mặt Kỳ Viễn Hoài, cũng không công khai thân phận nghĩa nữ, nàng đều làm được.Sau khi về nhà, ta cùng cha mẹ nói  những việc gần đây Kỳ Viễn Hoài làm.Ban đầu cha ta giận tím mặt, sau đó bất an sâu sắc.Vào một đêm khuya yên tĩnh, ta cải trang, được cha dẫn vào hoàng cung, tự mình gặp vua.

Hoán Phong HoaTác giả: Một Tách TràTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Trọng Sinh1. Sau khi trùng sinh, ta quay lại quãng thời gian sau khi thành hôn với Kỳ Viễn Hoài được 7 năm. Hắn dắt theo một đứa bé, nói với ta: "Nhược Nhược, phụ mẫu nó tử trận nơi sa trường, chúng ta lại không có con, chi bằng nhận nó làm con nuôi đi?" Kiếp trước, ta tội nghiệp thằng bé không có ai chăm sóc bèn vui vẻ đồng ý. Nhưng giờ nhìn kĩ lại, thằng bé tuy mới sáu tuổi nhưng gương mặt đã có vài nét hao hao Kỳ Viễn Hoài. Nó chẳng phải trẻ mồ côi nơi chiến trường gì đâu, rõ ràng là con riêng của Kỳ Viễn Hoài và nha hoàn hồi môn của ta! Ta giả bộ không biết, khom người nựng khuôn mặt búng ra sữa của nó. "Được, về sau nó sẽ là con trai thiếp." "Con trai, con tên gì?" Lúc này nó có vẻ hơi sợ sệt, nhỏ giọng nói "Kỳ Cẩn." Kỳ Viễn Hoài bèn giải thích "Tên là lúc trên chiến trường ta đặt, nghĩ tới sau này đem nó về phủ nuôi nên để nó theo họ Kỳ." Ta cười nói "Hóa ra là như thế" Ta là đương gia chủ mẫu duy nhất của phủ, Kỳ Viễn Hoài không nạp thiếp, lại thường ở bên ngoài đánh trận. Trọng trách… 12Sức lực của Kỳ Viễn Hoài rất lớn, giống như muốn bóp ch ết ta, ta muốn phát ra một chữ cũng không nổi.Hai chân dần dần cách mặt đất, ta sắp hít thở không thông.Bên ngoài truyền đến âm thanh của một tiểu cô nương."Cầu xin các người cho ta vào! Đây là thuốc do phu nhân tự tay hầm cho tướng quân. Phu nhân nói uống lúc nóng mới có hiệu quả."Nghe được lời này, Kỳ Viễn Hoài mờ mịt một hồi, rốt cục cũng buông tay.Ta quỳ dưới đất ho khan một lúc, mới có sức lực nổi giận."Kỳ Viễn Hoài, chàng nói cái gì, chàng khùng rồi hả!""Thiếp có lòng tới thăm chàng, chàng nổi điên cái gì!"Kỳ Viễn Hoài nhìn thấy ta phản ứng như vậy, tự lẩm bẩm "Lẽ nào bởi vì ta có biến số nên những chuyện khác cũng đều bị thay đổi?"Hắn tự thuyết phục bản thân xong, thở phào một hơi, vẻ mặt hòa hoãn:"Nhược Nhược, xin lỗi nàng, ta vừa rồi không được bình thường, nàng đừng trách ta."Ta cố nén nước mắt, đẩy hắn ra.Kỳ Viễn Hoài vừa ra tay với ta, vết thương sau lưng bị xé miệng, quần áo thấm dần vết máu.Hắn cho gọi người ngoài cửa vảo, một tiểu cô nương cúi đầu, bưng thuốc lên.Kỳ Viễn Hoài hỏi "Ngươi nói thuốc này là do chính phu nhân tự tay hầm?""Thưa vâng, thuốc này cần hầm hai canh giờ, phu nhân trời chưa sáng đã dậy. Còn cố ý nhắc nô tỳ, sợ thuốc nguội sẽ ảnh hưởng đến dược liệu.Tiểu cô nương trả lời xong liền lui ra.Từ đầu tới cuối không ngẩng đầu.Kỳ Viễn Hoài vẻ mặt nhu hòa "Nhược Nhược, ta hiểu lầm nàng rồi."Ta bị đối xử như thế sao có thể nhịn nổi, nổi giận đùng đùng về hậu viện dọn dẹp đồ đạc, dẫn Tiểu Thúy về nhà mẹ đẻ.Từ lâu ta đã muốn về nhà một chuyến.Nhiều bảo bối phí công sưu tầm như thế, cũng đến lúc phát huy tác dụng rồi.Huống chi hiện tại Kỳ Viễn Hoài đối với ta đã nảy lòng nghi ngờ, để ở Kỳ phủ là một mầm họa.Kỳ Viễn Hoài có Việt vương chống lưng, ở trong triều ăn sung mặc sướng, lá gan cũng càng lớn. Vừa rồi muốn bóp ch ết ta cũng không phải là không thể.Sau đó chỉ cần làm giả chứng cứ, bịa một lời giải thích.Hình bộ có người của Việt vương, Việt vương có cách giúp hắn che đậy.Dù cha mẹ ta có lòng nghi ngờ cũng là trứng chọi đá, không làm gì được hắn.May có Tùng Lộ xuất hiện đúng lúc.Ta không hề tự tay sắc thuốc cho Kỳ Viễn Hoài.Càng không vì hắn mà trời chưa sáng đã rời giường.Tùng lộ không chỉ có tình có nghĩa mà còn cực kỳ thông minh, phản ứng nhanh nhẹn.Nếu không phải thế thì kiếp trước đã chẳng trộm được chìa khóa, thiếu điều thành công.Ta để nàng tránh mặt Kỳ Viễn Hoài, cũng không công khai thân phận nghĩa nữ, nàng đều làm được.Sau khi về nhà, ta cùng cha mẹ nói  những việc gần đây Kỳ Viễn Hoài làm.Ban đầu cha ta giận tím mặt, sau đó bất an sâu sắc.Vào một đêm khuya yên tĩnh, ta cải trang, được cha dẫn vào hoàng cung, tự mình gặp vua.

Chương 12