1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất…

Chương 3

Tình Yêu Tác HợpTác giả: Từng tuần trôi quaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất… 3.Sáng sớm ngày hôm sau, tôi vừa mở cửa phòng, bất ngờ phát hiện Đoàn Châu vẫn ở nhà, trên bàn thậm chí có bữa sáng nóng hổi mới làm xong.Không phải anh ấy có chuyến bay lúc sáu giờ sao?Đoàn Châu biết tôi đã tỉnh, liền nói: "Thời tiết xấu nên chuyến bay hủy rồi. Đào Nhiên cũng mới về nước, mẹ muốn tôi đi ra sân bay đón con bé."Hơi ngừng một chút, anh nói tiếp: "Mẹ nói con bé sẽ ở nhà chúng ta một thời gian."Tôi vẫn đứng trên cầu thang, nhìn thấy ánh mắt anh hướng về phía mình, trong lòng thầm thấp thỏm bất an.Đào Nhiên là em gái nuôi của Đoàn Châu, hai người họ không có chút quan hệ huyết thống nào.Hơn nữa, cô ấy đối với Đoàn Châu còn có chút tâm tư.Đoàn Châu trước khi gặp tôi cũng có xem mắt với một số người khác, ai cũng là tiểu thư giàu có gia thế hiển hách.Tuy nhiên vì Đào Nhiên luôn chen vào giữa gây khó dễ, bại lộ tính cách trà xanh của cô ấy, Đoàn Châu thì hoàn toàn không nhận ra có gì sai sai, vì vậy sau đó mọi cuộc xem mắt của anh đều toang hết.Nếu phải nói về thủ đoạn của Đào Nhiên, thông qua công nhận của tất cả mọi người, thì hẳn là trăm trận trăm thắng.Tôi được xem như khá may mắn.Không biết lý do tại sao Đào Nhiên không xen vào cuộc xem mắt giữa hai chúng tôi, thậm chí đêm trước khi tôi và Đoàn Châu đăng ký kết hôn, mẹ chồng vì phòng ngừa Đào Nhiên lại phá hoại, liền đưa cô ấy ra nước ngoài để du học.Nhưng hôm nay, mẹ chồng không chỉ không thèm để ý Đào Nhiên trở về, thậm chí còn muốn cô ấy ở lại nhà chúng tôi.Điều này có nghĩa là mẹ chồng đã cho phép Đào Nhiên cướp Đoàn Châu đi.Hoặc là nói, bà ấy cũng nhìn không nổi mối quan hệ hôn nhân dị dạng này của chúng tôi, muốn mượn Đào Nhiên để chúng tôi ly hôn."Em không thích thì tôi sẽ bảo lại với mẹ cho con bé đi chỗ khác." "Đoàn Châu thấy tôi nhíu mày, liền an ủi.Tôi lắc đầu, miễn cưỡng cười cười, "Không, không cần, em vẫn rất muốn gặp cô ấy."Dù sao tôi cũng đã chuẩn bị xong đơn ly hôn, không bằng mượn sự tồn tại của Đào Nhiên thuận nước đẩy thuyền rời đi.Cuộc hôn nhân này, hình như không được ai mong đợi.___________________________T/N: tự nhiên mong ngược thêm cho kết BE đi, mà kết HE mất tiu. đợi xíu sẽ có giải thích cho mấy bà liền nha:)))) tui cũng mệt hai ông bà này lắm, gì cũng giữ trong lòng

Tình Yêu Tác HợpTác giả: Từng tuần trôi quaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất… 3.Sáng sớm ngày hôm sau, tôi vừa mở cửa phòng, bất ngờ phát hiện Đoàn Châu vẫn ở nhà, trên bàn thậm chí có bữa sáng nóng hổi mới làm xong.Không phải anh ấy có chuyến bay lúc sáu giờ sao?Đoàn Châu biết tôi đã tỉnh, liền nói: "Thời tiết xấu nên chuyến bay hủy rồi. Đào Nhiên cũng mới về nước, mẹ muốn tôi đi ra sân bay đón con bé."Hơi ngừng một chút, anh nói tiếp: "Mẹ nói con bé sẽ ở nhà chúng ta một thời gian."Tôi vẫn đứng trên cầu thang, nhìn thấy ánh mắt anh hướng về phía mình, trong lòng thầm thấp thỏm bất an.Đào Nhiên là em gái nuôi của Đoàn Châu, hai người họ không có chút quan hệ huyết thống nào.Hơn nữa, cô ấy đối với Đoàn Châu còn có chút tâm tư.Đoàn Châu trước khi gặp tôi cũng có xem mắt với một số người khác, ai cũng là tiểu thư giàu có gia thế hiển hách.Tuy nhiên vì Đào Nhiên luôn chen vào giữa gây khó dễ, bại lộ tính cách trà xanh của cô ấy, Đoàn Châu thì hoàn toàn không nhận ra có gì sai sai, vì vậy sau đó mọi cuộc xem mắt của anh đều toang hết.Nếu phải nói về thủ đoạn của Đào Nhiên, thông qua công nhận của tất cả mọi người, thì hẳn là trăm trận trăm thắng.Tôi được xem như khá may mắn.Không biết lý do tại sao Đào Nhiên không xen vào cuộc xem mắt giữa hai chúng tôi, thậm chí đêm trước khi tôi và Đoàn Châu đăng ký kết hôn, mẹ chồng vì phòng ngừa Đào Nhiên lại phá hoại, liền đưa cô ấy ra nước ngoài để du học.Nhưng hôm nay, mẹ chồng không chỉ không thèm để ý Đào Nhiên trở về, thậm chí còn muốn cô ấy ở lại nhà chúng tôi.Điều này có nghĩa là mẹ chồng đã cho phép Đào Nhiên cướp Đoàn Châu đi.Hoặc là nói, bà ấy cũng nhìn không nổi mối quan hệ hôn nhân dị dạng này của chúng tôi, muốn mượn Đào Nhiên để chúng tôi ly hôn."Em không thích thì tôi sẽ bảo lại với mẹ cho con bé đi chỗ khác." "Đoàn Châu thấy tôi nhíu mày, liền an ủi.Tôi lắc đầu, miễn cưỡng cười cười, "Không, không cần, em vẫn rất muốn gặp cô ấy."Dù sao tôi cũng đã chuẩn bị xong đơn ly hôn, không bằng mượn sự tồn tại của Đào Nhiên thuận nước đẩy thuyền rời đi.Cuộc hôn nhân này, hình như không được ai mong đợi.___________________________T/N: tự nhiên mong ngược thêm cho kết BE đi, mà kết HE mất tiu. đợi xíu sẽ có giải thích cho mấy bà liền nha:)))) tui cũng mệt hai ông bà này lắm, gì cũng giữ trong lòng

Tình Yêu Tác HợpTác giả: Từng tuần trôi quaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất… 3.Sáng sớm ngày hôm sau, tôi vừa mở cửa phòng, bất ngờ phát hiện Đoàn Châu vẫn ở nhà, trên bàn thậm chí có bữa sáng nóng hổi mới làm xong.Không phải anh ấy có chuyến bay lúc sáu giờ sao?Đoàn Châu biết tôi đã tỉnh, liền nói: "Thời tiết xấu nên chuyến bay hủy rồi. Đào Nhiên cũng mới về nước, mẹ muốn tôi đi ra sân bay đón con bé."Hơi ngừng một chút, anh nói tiếp: "Mẹ nói con bé sẽ ở nhà chúng ta một thời gian."Tôi vẫn đứng trên cầu thang, nhìn thấy ánh mắt anh hướng về phía mình, trong lòng thầm thấp thỏm bất an.Đào Nhiên là em gái nuôi của Đoàn Châu, hai người họ không có chút quan hệ huyết thống nào.Hơn nữa, cô ấy đối với Đoàn Châu còn có chút tâm tư.Đoàn Châu trước khi gặp tôi cũng có xem mắt với một số người khác, ai cũng là tiểu thư giàu có gia thế hiển hách.Tuy nhiên vì Đào Nhiên luôn chen vào giữa gây khó dễ, bại lộ tính cách trà xanh của cô ấy, Đoàn Châu thì hoàn toàn không nhận ra có gì sai sai, vì vậy sau đó mọi cuộc xem mắt của anh đều toang hết.Nếu phải nói về thủ đoạn của Đào Nhiên, thông qua công nhận của tất cả mọi người, thì hẳn là trăm trận trăm thắng.Tôi được xem như khá may mắn.Không biết lý do tại sao Đào Nhiên không xen vào cuộc xem mắt giữa hai chúng tôi, thậm chí đêm trước khi tôi và Đoàn Châu đăng ký kết hôn, mẹ chồng vì phòng ngừa Đào Nhiên lại phá hoại, liền đưa cô ấy ra nước ngoài để du học.Nhưng hôm nay, mẹ chồng không chỉ không thèm để ý Đào Nhiên trở về, thậm chí còn muốn cô ấy ở lại nhà chúng tôi.Điều này có nghĩa là mẹ chồng đã cho phép Đào Nhiên cướp Đoàn Châu đi.Hoặc là nói, bà ấy cũng nhìn không nổi mối quan hệ hôn nhân dị dạng này của chúng tôi, muốn mượn Đào Nhiên để chúng tôi ly hôn."Em không thích thì tôi sẽ bảo lại với mẹ cho con bé đi chỗ khác." "Đoàn Châu thấy tôi nhíu mày, liền an ủi.Tôi lắc đầu, miễn cưỡng cười cười, "Không, không cần, em vẫn rất muốn gặp cô ấy."Dù sao tôi cũng đã chuẩn bị xong đơn ly hôn, không bằng mượn sự tồn tại của Đào Nhiên thuận nước đẩy thuyền rời đi.Cuộc hôn nhân này, hình như không được ai mong đợi.___________________________T/N: tự nhiên mong ngược thêm cho kết BE đi, mà kết HE mất tiu. đợi xíu sẽ có giải thích cho mấy bà liền nha:)))) tui cũng mệt hai ông bà này lắm, gì cũng giữ trong lòng

Chương 3