1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất…
Chương 4
Tình Yêu Tác HợpTác giả: Từng tuần trôi quaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất… 4.Tôi muốn để cho hai người họ có không gian nói chuyện nên sau bữa sáng tôi liền đi tới trung tâm thương mại.Dù sao cũng là chị dâu, có lẽ tôi cũng nên chuẩn bị chút quà gặp mặt cho Đào Nhiên.Mối quan hệ mặt ngoài vẫn khá quan trọng mà.Khi vừa bước chân tới cửa, một bóng đen liền lao vụt tới, còn mang theo mùi thơm đặc trưng của thiếu nữ."Đây là chị dâu của em đúng không," Cô ấy không đợi tôi mở miệng, lại nói tiếp, "Chào chị dâu, em là Đào Nhiên."Cảm giác trên tay nhẹ đi, tôi phát hiện Đào Nhiên không biết từ lúc nào đã cầm túi đồ nặng trịch trên tay tôi.Tôi gật đầu, muốn bắt tay Đào Nhiên.Nhưng cô ấy rất nhiệt tình, ôm mặt tôi hôn một cái.Tôi hiểu, đây là bước đầu tiên của trà xanh: trước tiên phải làm quen với đối thủ.Tuy nghĩ thế nhưng tôi vẫn thấy ngại ngùng.Từ nhỏ da mặt tôi đã mỏng, lại chưa từng yêu đương.Trước mỗi lần tiếp xúc thân mật với Đoàn Châu đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.Đào Nhiên đột ngột làm như vậy, thật sự làm cho tôi có chút chống đỡ không nổi.Đoàn Châu lộ vẻ không vui, trầm giọng nói: "Nghiêm túc lên, đừng dọa cô ấy."Đào Nhiên le lưỡi, mang theo biểu tình ngây thơ, tóc dài đến thắt lưng.Cô ấy không giống như trong tưởng tượng của tôi.Tôi cho rằng Đào Nhiên sẽ là một đóa hoa trắng nhu nhược, nhưng không nghĩ tới là một cô gái cao 1m7.Tuy là vẫn rất dễ thương.Tôi đem quà tặng đã chọn đưa cho cô ấy. Đào Nhiên ngay lập tức đeo lên cổ, cười nói: "Em thích lắm, cám ơn chị dâu."Giả vờ khách sáo, tôi hiểu.Thật ra tôi rất chờ mong thủ đoạn của Đào Nhiên, dù sao từ nhỏ đến lớn tôi đều thuận buồm xuôi gió, được người nhà bảo vệ vô cùng tốt, tất cả những gì về Đào Nhiên đều là nghe nói, nếu cô ấy có thể cho tôi thấy thế nào trà xanh trong tiểu thuyết, tôi vẫn rất vui mừng.
Tình Yêu Tác HợpTác giả: Từng tuần trôi quaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất… 4.Tôi muốn để cho hai người họ có không gian nói chuyện nên sau bữa sáng tôi liền đi tới trung tâm thương mại.Dù sao cũng là chị dâu, có lẽ tôi cũng nên chuẩn bị chút quà gặp mặt cho Đào Nhiên.Mối quan hệ mặt ngoài vẫn khá quan trọng mà.Khi vừa bước chân tới cửa, một bóng đen liền lao vụt tới, còn mang theo mùi thơm đặc trưng của thiếu nữ."Đây là chị dâu của em đúng không," Cô ấy không đợi tôi mở miệng, lại nói tiếp, "Chào chị dâu, em là Đào Nhiên."Cảm giác trên tay nhẹ đi, tôi phát hiện Đào Nhiên không biết từ lúc nào đã cầm túi đồ nặng trịch trên tay tôi.Tôi gật đầu, muốn bắt tay Đào Nhiên.Nhưng cô ấy rất nhiệt tình, ôm mặt tôi hôn một cái.Tôi hiểu, đây là bước đầu tiên của trà xanh: trước tiên phải làm quen với đối thủ.Tuy nghĩ thế nhưng tôi vẫn thấy ngại ngùng.Từ nhỏ da mặt tôi đã mỏng, lại chưa từng yêu đương.Trước mỗi lần tiếp xúc thân mật với Đoàn Châu đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.Đào Nhiên đột ngột làm như vậy, thật sự làm cho tôi có chút chống đỡ không nổi.Đoàn Châu lộ vẻ không vui, trầm giọng nói: "Nghiêm túc lên, đừng dọa cô ấy."Đào Nhiên le lưỡi, mang theo biểu tình ngây thơ, tóc dài đến thắt lưng.Cô ấy không giống như trong tưởng tượng của tôi.Tôi cho rằng Đào Nhiên sẽ là một đóa hoa trắng nhu nhược, nhưng không nghĩ tới là một cô gái cao 1m7.Tuy là vẫn rất dễ thương.Tôi đem quà tặng đã chọn đưa cho cô ấy. Đào Nhiên ngay lập tức đeo lên cổ, cười nói: "Em thích lắm, cám ơn chị dâu."Giả vờ khách sáo, tôi hiểu.Thật ra tôi rất chờ mong thủ đoạn của Đào Nhiên, dù sao từ nhỏ đến lớn tôi đều thuận buồm xuôi gió, được người nhà bảo vệ vô cùng tốt, tất cả những gì về Đào Nhiên đều là nghe nói, nếu cô ấy có thể cho tôi thấy thế nào trà xanh trong tiểu thuyết, tôi vẫn rất vui mừng.
Tình Yêu Tác HợpTác giả: Từng tuần trôi quaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất… 4.Tôi muốn để cho hai người họ có không gian nói chuyện nên sau bữa sáng tôi liền đi tới trung tâm thương mại.Dù sao cũng là chị dâu, có lẽ tôi cũng nên chuẩn bị chút quà gặp mặt cho Đào Nhiên.Mối quan hệ mặt ngoài vẫn khá quan trọng mà.Khi vừa bước chân tới cửa, một bóng đen liền lao vụt tới, còn mang theo mùi thơm đặc trưng của thiếu nữ."Đây là chị dâu của em đúng không," Cô ấy không đợi tôi mở miệng, lại nói tiếp, "Chào chị dâu, em là Đào Nhiên."Cảm giác trên tay nhẹ đi, tôi phát hiện Đào Nhiên không biết từ lúc nào đã cầm túi đồ nặng trịch trên tay tôi.Tôi gật đầu, muốn bắt tay Đào Nhiên.Nhưng cô ấy rất nhiệt tình, ôm mặt tôi hôn một cái.Tôi hiểu, đây là bước đầu tiên của trà xanh: trước tiên phải làm quen với đối thủ.Tuy nghĩ thế nhưng tôi vẫn thấy ngại ngùng.Từ nhỏ da mặt tôi đã mỏng, lại chưa từng yêu đương.Trước mỗi lần tiếp xúc thân mật với Đoàn Châu đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.Đào Nhiên đột ngột làm như vậy, thật sự làm cho tôi có chút chống đỡ không nổi.Đoàn Châu lộ vẻ không vui, trầm giọng nói: "Nghiêm túc lên, đừng dọa cô ấy."Đào Nhiên le lưỡi, mang theo biểu tình ngây thơ, tóc dài đến thắt lưng.Cô ấy không giống như trong tưởng tượng của tôi.Tôi cho rằng Đào Nhiên sẽ là một đóa hoa trắng nhu nhược, nhưng không nghĩ tới là một cô gái cao 1m7.Tuy là vẫn rất dễ thương.Tôi đem quà tặng đã chọn đưa cho cô ấy. Đào Nhiên ngay lập tức đeo lên cổ, cười nói: "Em thích lắm, cám ơn chị dâu."Giả vờ khách sáo, tôi hiểu.Thật ra tôi rất chờ mong thủ đoạn của Đào Nhiên, dù sao từ nhỏ đến lớn tôi đều thuận buồm xuôi gió, được người nhà bảo vệ vô cùng tốt, tất cả những gì về Đào Nhiên đều là nghe nói, nếu cô ấy có thể cho tôi thấy thế nào trà xanh trong tiểu thuyết, tôi vẫn rất vui mừng.