1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất…

Chương 5

Tình Yêu Tác HợpTác giả: Từng tuần trôi quaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất… 5Sau đó Đoàn Châu bởi vì có việc ở công ty nên đã rời đi trước.Biệt thự lớn chỉ còn mình tôi cùng Đào Nhiên.Tôi im lặng chờ đợi cô ấy ngả bài với mình, nhưng Đào Nhiên vẫn giữ bộ dạng em gái nhỏ ngọt ngào, năn nỉ tôi dẫn cô ấy đi chơi.Tôi đồng ý, cả quãng đường tôi vẫn âm thầm chờ đợi cô ấy ra chiêu.Có điều đi cả một ngày cũng không thấy có gì.Tôi phải thừa nhận là bản thân có chút hụt hẫng.Buổi tối, khi Đoàn Châu trở về.Tôi lúc đó vừa tắm xong, Đào Nhiên liền đi tới.Tôi nhìn cầu thang gần đó, lại nhìn Đào Nhiên.Ờm, nếu bây giờ cô ấy giữ lấy tay tôi rồi sau đó tự mình ngã xuống cầu thang, sau đó quay lại nói là tôi đẩy cô ấy, chắc hẳn Đoàn Châu sẽ hiểu nhầm rồi trách cứ tôi.Được, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Đến đi!Ngàn tính vạn tính, không ngờ tới Đào Nhiên chỉ đơn giản cầm lấy khăn lông trong tay tôi, nhẹ nhàng lau tóc tôi, còn nói: "Chị dâu tắm xong sao chưa lau khô tóc, cẩn thận bị ốm đó."Dứt lời, cô ấy còn tăng âm lượng nói với xuống: "Anh trai chỉ biết đi làm cả ngày, không giống với em, em chỉ quan tâm chị dâu thôi."Mấy chữ này... sao nghe cứ trà xanh thế nào ấy nhỉ?Đoạn Châu đang giơ tay cởi áo khoác liền khựng lại, sau đó liền bước lên tầng."Đưa anh."Đào Nhiên không biết từ đâu bói ra máy sấy tóc, đưa cho Đoàn Châu.Có điều Đoàn Châu là cậu ấm nhà giàu, chắc hẳn chưa bao giờ có trải nghiệm sấy tóc hộ người khác như thế này."A."Tóc tôi bị Đoàn Châu hơi thô bạo giật trúng, đau đến rớt nước mắt, không thể chịu được, tôi xoay người lại nhìn anh.Đào Nhiên đứng cạnh chẹp miệng, "Anh trai cũng không thương chị dâu nhiều như em, hỏng hết mái tóc đẹp của chị dâu rồi."Đoàn Châu nhíu mày, "Lắm chuyện."Tuy vậy nhưng động tác của anh vẫn nhẹ nhàng hơn.Tôi nhìn vào gương, bóng dáng anh lạnh nhạt, vẻ mặt chuyên chú, trên người vẫn mặc âu phục.Đoàn Châu đi làm bận rộn cả một ngày, về nhà chưa kịp thay quần áo đã phải sấy tóc cho tôi.Càng nghĩ trong lòng tôi càng thấy áy náy.Ý định ly hôn cũng không còn mạnh mẽ như trước nữa.

Tình Yêu Tác HợpTác giả: Từng tuần trôi quaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất… 5Sau đó Đoàn Châu bởi vì có việc ở công ty nên đã rời đi trước.Biệt thự lớn chỉ còn mình tôi cùng Đào Nhiên.Tôi im lặng chờ đợi cô ấy ngả bài với mình, nhưng Đào Nhiên vẫn giữ bộ dạng em gái nhỏ ngọt ngào, năn nỉ tôi dẫn cô ấy đi chơi.Tôi đồng ý, cả quãng đường tôi vẫn âm thầm chờ đợi cô ấy ra chiêu.Có điều đi cả một ngày cũng không thấy có gì.Tôi phải thừa nhận là bản thân có chút hụt hẫng.Buổi tối, khi Đoàn Châu trở về.Tôi lúc đó vừa tắm xong, Đào Nhiên liền đi tới.Tôi nhìn cầu thang gần đó, lại nhìn Đào Nhiên.Ờm, nếu bây giờ cô ấy giữ lấy tay tôi rồi sau đó tự mình ngã xuống cầu thang, sau đó quay lại nói là tôi đẩy cô ấy, chắc hẳn Đoàn Châu sẽ hiểu nhầm rồi trách cứ tôi.Được, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Đến đi!Ngàn tính vạn tính, không ngờ tới Đào Nhiên chỉ đơn giản cầm lấy khăn lông trong tay tôi, nhẹ nhàng lau tóc tôi, còn nói: "Chị dâu tắm xong sao chưa lau khô tóc, cẩn thận bị ốm đó."Dứt lời, cô ấy còn tăng âm lượng nói với xuống: "Anh trai chỉ biết đi làm cả ngày, không giống với em, em chỉ quan tâm chị dâu thôi."Mấy chữ này... sao nghe cứ trà xanh thế nào ấy nhỉ?Đoạn Châu đang giơ tay cởi áo khoác liền khựng lại, sau đó liền bước lên tầng."Đưa anh."Đào Nhiên không biết từ đâu bói ra máy sấy tóc, đưa cho Đoàn Châu.Có điều Đoàn Châu là cậu ấm nhà giàu, chắc hẳn chưa bao giờ có trải nghiệm sấy tóc hộ người khác như thế này."A."Tóc tôi bị Đoàn Châu hơi thô bạo giật trúng, đau đến rớt nước mắt, không thể chịu được, tôi xoay người lại nhìn anh.Đào Nhiên đứng cạnh chẹp miệng, "Anh trai cũng không thương chị dâu nhiều như em, hỏng hết mái tóc đẹp của chị dâu rồi."Đoàn Châu nhíu mày, "Lắm chuyện."Tuy vậy nhưng động tác của anh vẫn nhẹ nhàng hơn.Tôi nhìn vào gương, bóng dáng anh lạnh nhạt, vẻ mặt chuyên chú, trên người vẫn mặc âu phục.Đoàn Châu đi làm bận rộn cả một ngày, về nhà chưa kịp thay quần áo đã phải sấy tóc cho tôi.Càng nghĩ trong lòng tôi càng thấy áy náy.Ý định ly hôn cũng không còn mạnh mẽ như trước nữa.

Tình Yêu Tác HợpTác giả: Từng tuần trôi quaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất… 5Sau đó Đoàn Châu bởi vì có việc ở công ty nên đã rời đi trước.Biệt thự lớn chỉ còn mình tôi cùng Đào Nhiên.Tôi im lặng chờ đợi cô ấy ngả bài với mình, nhưng Đào Nhiên vẫn giữ bộ dạng em gái nhỏ ngọt ngào, năn nỉ tôi dẫn cô ấy đi chơi.Tôi đồng ý, cả quãng đường tôi vẫn âm thầm chờ đợi cô ấy ra chiêu.Có điều đi cả một ngày cũng không thấy có gì.Tôi phải thừa nhận là bản thân có chút hụt hẫng.Buổi tối, khi Đoàn Châu trở về.Tôi lúc đó vừa tắm xong, Đào Nhiên liền đi tới.Tôi nhìn cầu thang gần đó, lại nhìn Đào Nhiên.Ờm, nếu bây giờ cô ấy giữ lấy tay tôi rồi sau đó tự mình ngã xuống cầu thang, sau đó quay lại nói là tôi đẩy cô ấy, chắc hẳn Đoàn Châu sẽ hiểu nhầm rồi trách cứ tôi.Được, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Đến đi!Ngàn tính vạn tính, không ngờ tới Đào Nhiên chỉ đơn giản cầm lấy khăn lông trong tay tôi, nhẹ nhàng lau tóc tôi, còn nói: "Chị dâu tắm xong sao chưa lau khô tóc, cẩn thận bị ốm đó."Dứt lời, cô ấy còn tăng âm lượng nói với xuống: "Anh trai chỉ biết đi làm cả ngày, không giống với em, em chỉ quan tâm chị dâu thôi."Mấy chữ này... sao nghe cứ trà xanh thế nào ấy nhỉ?Đoạn Châu đang giơ tay cởi áo khoác liền khựng lại, sau đó liền bước lên tầng."Đưa anh."Đào Nhiên không biết từ đâu bói ra máy sấy tóc, đưa cho Đoàn Châu.Có điều Đoàn Châu là cậu ấm nhà giàu, chắc hẳn chưa bao giờ có trải nghiệm sấy tóc hộ người khác như thế này."A."Tóc tôi bị Đoàn Châu hơi thô bạo giật trúng, đau đến rớt nước mắt, không thể chịu được, tôi xoay người lại nhìn anh.Đào Nhiên đứng cạnh chẹp miệng, "Anh trai cũng không thương chị dâu nhiều như em, hỏng hết mái tóc đẹp của chị dâu rồi."Đoàn Châu nhíu mày, "Lắm chuyện."Tuy vậy nhưng động tác của anh vẫn nhẹ nhàng hơn.Tôi nhìn vào gương, bóng dáng anh lạnh nhạt, vẻ mặt chuyên chú, trên người vẫn mặc âu phục.Đoàn Châu đi làm bận rộn cả một ngày, về nhà chưa kịp thay quần áo đã phải sấy tóc cho tôi.Càng nghĩ trong lòng tôi càng thấy áy náy.Ý định ly hôn cũng không còn mạnh mẽ như trước nữa.

Chương 5