1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất…

Chương 13

Tình Yêu Tác HợpTác giả: Từng tuần trôi quaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất… 13Đào Nhiên sửng sốt, đứng tại chỗ không nhúc nhích.Người mới vừa tấn công chúng tôi cũng vậy.Tôi gọi anh ta tới, đưa một xấp tiền nói: "Cảm ơn, anh diễn được lắm.""Gì... vậy?"Đào Nhiên trăn trối chỉ vào bóng lưng người nọ.Lúc này tôi mới phát hiện, khi cô ấy quay lại, không biết từ lúc nào cô ấy đã lã chã nước mắt.Tôi gật đầu: "Mình định kiểm tra trình độ của cậu đã bị thụt lùi hay chưa đấy."Đào Nhiên khóc càng dữ dội hơn: "Oa hu hu... Thế thì cậu cũng đừng lấy tính mạng mình ra đùa giỡn chứ, dọa mình sợ muốn chết.""Thu ngốc này, vậy thì cậu sớm nói cho mình biết thân phận là được rồi mà."Cô ấy không cãi lại, chỉ một mực lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt lại càng chảy.Tôi theo chủ nghĩa vô thần, nhưng khi biết chân tướng vẫn thấy đặc biệt bình tĩnh.Bởi tôi đã gặp rất nhiều chuyện khó giải thích.Tỉ như, tại sao cha mẹ không thích gần gũi với tôi, nhưng lại thích ôm hôn em trai?Tại sao từ bé đến lớn tôi chỉ có gấu bông làm bạn trong khi tuổi thơ của em trai lại có cha mẹ ở bên?Tại sao em trai có thể mặc quần áo hàng hiệu, học ở trường quý tộc, còn tôi một tháng chỉ có ít tiền tiêu vặt, còn phải dốc sức tự mình thi cử?"Tại sao linh hồn cậu lại xuyên vào người Đào Nhiên?""Mình, mình không biết", Đào Nhiên khịt mũi, tiếp tục nói, "Mình bị tai nạn xe, tưởng chết ai ngờ thức dậy đã thấy ở trong thân Đào Nhiên rồi. Do chuyện Đoàn Châu kết hôn mà cô ấy uống thuốc ngủ rồi tự sát. Sau khi mình có ký ức của cô ấy mới biết, đối tượng của Đoàn Châu là cậu, hơn nữa anh ta còn rất thích cậu nữa."Tôi nghi hoặc: "Chữ "rất" cậu kết luận từ đâu vậy?"Hai chúng tôi quen biết do xem mắt, kể có tình cảm sâu đậm gì đó thì cũng phải sau khi kết hôn."Mình không biết, chỉ là trong ký ức nói Đoàn Châu luôn nhìn ra thủ đoạn của Đào Nhiên, nhưng trước đó do anh ta chưa muốn kết hôn nên để mặc cô ấy tác quái. Nhưng vào đêm trước khi đi xem mắt với cậu, Đoàn Châu đã đặc biệt cảnh cáo cô ấy không được giở trò."Cũng đúng, Đoàn Châu từ năm hai mươi tuổi đã dấn thân vào thương trường, ngày ngày đấu trí với những lão hồ ly kia, chút chiêu trò của Đào Nhiên không chắc đã qua mắt được anh.Chỉ là, giữa hai chúng tôi có duyên phận gì mà tôi không biết sao?Tôi quyết định sẽ trở lại hỏi anh ấy sau.Tuy nhiên, việc cần quan tâm hiện tại, là lý do Đào Nhiên không có thừa nhận thân phận của mình với tôi.Đào Nhiên ấm ức nói: "Làm sao mình dám, vừa cãi nhau to thế mình bị xe tông ngay được, mình sợ cậu còn bực mình, nên nào dám nói."Tôi chỉ có thể bất lực xoa đầu cô ấy, "Mình còn để riêng váy của phù dâu cho cậu đấy."Đào Nhiên rất phấn khởi, hào hứng muốn trở về xem bộ váy may riêng cho cô ấy.Tôi nhìn cô ấy vui vẻ, cảm thấy nhẹ nhõm cực kỳ.May mắn, cậu vẫn ở đây.___________________________T/N: tự dưng t thấy cấn chút xíu đoạn Đào Nhiên thật tự sát, vì tình không cần phải đày bản thân đến vậy đâu các nàng ơi, trên đời thiếu gì trai, cũng không thiếu cả gái, kể cả không có ai thì vẫn còn bản thân mà, yêu bản thân cũng là một kiểu hạnh phúc rồi:")

Tình Yêu Tác HợpTác giả: Từng tuần trôi quaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất… 13Đào Nhiên sửng sốt, đứng tại chỗ không nhúc nhích.Người mới vừa tấn công chúng tôi cũng vậy.Tôi gọi anh ta tới, đưa một xấp tiền nói: "Cảm ơn, anh diễn được lắm.""Gì... vậy?"Đào Nhiên trăn trối chỉ vào bóng lưng người nọ.Lúc này tôi mới phát hiện, khi cô ấy quay lại, không biết từ lúc nào cô ấy đã lã chã nước mắt.Tôi gật đầu: "Mình định kiểm tra trình độ của cậu đã bị thụt lùi hay chưa đấy."Đào Nhiên khóc càng dữ dội hơn: "Oa hu hu... Thế thì cậu cũng đừng lấy tính mạng mình ra đùa giỡn chứ, dọa mình sợ muốn chết.""Thu ngốc này, vậy thì cậu sớm nói cho mình biết thân phận là được rồi mà."Cô ấy không cãi lại, chỉ một mực lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt lại càng chảy.Tôi theo chủ nghĩa vô thần, nhưng khi biết chân tướng vẫn thấy đặc biệt bình tĩnh.Bởi tôi đã gặp rất nhiều chuyện khó giải thích.Tỉ như, tại sao cha mẹ không thích gần gũi với tôi, nhưng lại thích ôm hôn em trai?Tại sao từ bé đến lớn tôi chỉ có gấu bông làm bạn trong khi tuổi thơ của em trai lại có cha mẹ ở bên?Tại sao em trai có thể mặc quần áo hàng hiệu, học ở trường quý tộc, còn tôi một tháng chỉ có ít tiền tiêu vặt, còn phải dốc sức tự mình thi cử?"Tại sao linh hồn cậu lại xuyên vào người Đào Nhiên?""Mình, mình không biết", Đào Nhiên khịt mũi, tiếp tục nói, "Mình bị tai nạn xe, tưởng chết ai ngờ thức dậy đã thấy ở trong thân Đào Nhiên rồi. Do chuyện Đoàn Châu kết hôn mà cô ấy uống thuốc ngủ rồi tự sát. Sau khi mình có ký ức của cô ấy mới biết, đối tượng của Đoàn Châu là cậu, hơn nữa anh ta còn rất thích cậu nữa."Tôi nghi hoặc: "Chữ "rất" cậu kết luận từ đâu vậy?"Hai chúng tôi quen biết do xem mắt, kể có tình cảm sâu đậm gì đó thì cũng phải sau khi kết hôn."Mình không biết, chỉ là trong ký ức nói Đoàn Châu luôn nhìn ra thủ đoạn của Đào Nhiên, nhưng trước đó do anh ta chưa muốn kết hôn nên để mặc cô ấy tác quái. Nhưng vào đêm trước khi đi xem mắt với cậu, Đoàn Châu đã đặc biệt cảnh cáo cô ấy không được giở trò."Cũng đúng, Đoàn Châu từ năm hai mươi tuổi đã dấn thân vào thương trường, ngày ngày đấu trí với những lão hồ ly kia, chút chiêu trò của Đào Nhiên không chắc đã qua mắt được anh.Chỉ là, giữa hai chúng tôi có duyên phận gì mà tôi không biết sao?Tôi quyết định sẽ trở lại hỏi anh ấy sau.Tuy nhiên, việc cần quan tâm hiện tại, là lý do Đào Nhiên không có thừa nhận thân phận của mình với tôi.Đào Nhiên ấm ức nói: "Làm sao mình dám, vừa cãi nhau to thế mình bị xe tông ngay được, mình sợ cậu còn bực mình, nên nào dám nói."Tôi chỉ có thể bất lực xoa đầu cô ấy, "Mình còn để riêng váy của phù dâu cho cậu đấy."Đào Nhiên rất phấn khởi, hào hứng muốn trở về xem bộ váy may riêng cho cô ấy.Tôi nhìn cô ấy vui vẻ, cảm thấy nhẹ nhõm cực kỳ.May mắn, cậu vẫn ở đây.___________________________T/N: tự dưng t thấy cấn chút xíu đoạn Đào Nhiên thật tự sát, vì tình không cần phải đày bản thân đến vậy đâu các nàng ơi, trên đời thiếu gì trai, cũng không thiếu cả gái, kể cả không có ai thì vẫn còn bản thân mà, yêu bản thân cũng là một kiểu hạnh phúc rồi:")

Tình Yêu Tác HợpTác giả: Từng tuần trôi quaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất… 13Đào Nhiên sửng sốt, đứng tại chỗ không nhúc nhích.Người mới vừa tấn công chúng tôi cũng vậy.Tôi gọi anh ta tới, đưa một xấp tiền nói: "Cảm ơn, anh diễn được lắm.""Gì... vậy?"Đào Nhiên trăn trối chỉ vào bóng lưng người nọ.Lúc này tôi mới phát hiện, khi cô ấy quay lại, không biết từ lúc nào cô ấy đã lã chã nước mắt.Tôi gật đầu: "Mình định kiểm tra trình độ của cậu đã bị thụt lùi hay chưa đấy."Đào Nhiên khóc càng dữ dội hơn: "Oa hu hu... Thế thì cậu cũng đừng lấy tính mạng mình ra đùa giỡn chứ, dọa mình sợ muốn chết.""Thu ngốc này, vậy thì cậu sớm nói cho mình biết thân phận là được rồi mà."Cô ấy không cãi lại, chỉ một mực lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt lại càng chảy.Tôi theo chủ nghĩa vô thần, nhưng khi biết chân tướng vẫn thấy đặc biệt bình tĩnh.Bởi tôi đã gặp rất nhiều chuyện khó giải thích.Tỉ như, tại sao cha mẹ không thích gần gũi với tôi, nhưng lại thích ôm hôn em trai?Tại sao từ bé đến lớn tôi chỉ có gấu bông làm bạn trong khi tuổi thơ của em trai lại có cha mẹ ở bên?Tại sao em trai có thể mặc quần áo hàng hiệu, học ở trường quý tộc, còn tôi một tháng chỉ có ít tiền tiêu vặt, còn phải dốc sức tự mình thi cử?"Tại sao linh hồn cậu lại xuyên vào người Đào Nhiên?""Mình, mình không biết", Đào Nhiên khịt mũi, tiếp tục nói, "Mình bị tai nạn xe, tưởng chết ai ngờ thức dậy đã thấy ở trong thân Đào Nhiên rồi. Do chuyện Đoàn Châu kết hôn mà cô ấy uống thuốc ngủ rồi tự sát. Sau khi mình có ký ức của cô ấy mới biết, đối tượng của Đoàn Châu là cậu, hơn nữa anh ta còn rất thích cậu nữa."Tôi nghi hoặc: "Chữ "rất" cậu kết luận từ đâu vậy?"Hai chúng tôi quen biết do xem mắt, kể có tình cảm sâu đậm gì đó thì cũng phải sau khi kết hôn."Mình không biết, chỉ là trong ký ức nói Đoàn Châu luôn nhìn ra thủ đoạn của Đào Nhiên, nhưng trước đó do anh ta chưa muốn kết hôn nên để mặc cô ấy tác quái. Nhưng vào đêm trước khi đi xem mắt với cậu, Đoàn Châu đã đặc biệt cảnh cáo cô ấy không được giở trò."Cũng đúng, Đoàn Châu từ năm hai mươi tuổi đã dấn thân vào thương trường, ngày ngày đấu trí với những lão hồ ly kia, chút chiêu trò của Đào Nhiên không chắc đã qua mắt được anh.Chỉ là, giữa hai chúng tôi có duyên phận gì mà tôi không biết sao?Tôi quyết định sẽ trở lại hỏi anh ấy sau.Tuy nhiên, việc cần quan tâm hiện tại, là lý do Đào Nhiên không có thừa nhận thân phận của mình với tôi.Đào Nhiên ấm ức nói: "Làm sao mình dám, vừa cãi nhau to thế mình bị xe tông ngay được, mình sợ cậu còn bực mình, nên nào dám nói."Tôi chỉ có thể bất lực xoa đầu cô ấy, "Mình còn để riêng váy của phù dâu cho cậu đấy."Đào Nhiên rất phấn khởi, hào hứng muốn trở về xem bộ váy may riêng cho cô ấy.Tôi nhìn cô ấy vui vẻ, cảm thấy nhẹ nhõm cực kỳ.May mắn, cậu vẫn ở đây.___________________________T/N: tự dưng t thấy cấn chút xíu đoạn Đào Nhiên thật tự sát, vì tình không cần phải đày bản thân đến vậy đâu các nàng ơi, trên đời thiếu gì trai, cũng không thiếu cả gái, kể cả không có ai thì vẫn còn bản thân mà, yêu bản thân cũng là một kiểu hạnh phúc rồi:")

Chương 13