1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất…
Chương 14
Tình Yêu Tác HợpTác giả: Từng tuần trôi quaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất… 14Từ sau khi biết được bí mật của Đào Nhiên, hai chúng tôi đi đâu cũng dính lấy nhau.Bởi vậy dẫn đến bất mãn cực lớn từ vị trí của Đoàn Châu.Nhưng anh ấy vẫn cứng miệng không chịu nói, cứ phải đợi đến lúc uống say khướt mới không nhịn được.Thư ký của Đoàn Châu gọi điện báo anh lại say ở tiệc rượu, tôi liền cầm theo áo khoác nhanh chóng tới khách sạn đón anh.Thân hình Đoàn Châu dù đứng ở ven đường cũng sừng sững, ngoại trừ mặt trông hơi đỏ, thì không giống đang say chút nào.Vừa lên xe liền lộ nguyên hình.Hai chữ "Vợ ơi" bị anh lặp đi lặp lại vô số lần.Tôi đỡ anh xuống xe, anh liền dính chặt không buông, gỡ cũng không ra.Đào Nhiên trên phòng nghe được âm thanh liền xuống hỗ trợ.Nhưng Đoàn Châu ôm chặt tôi giấu đi, "Tránh ra, không cần cô, cô cướp vợ tôi."Tôi quả thật dở khóc dở cười, ra hiệu cho Đào Nhiên đi lên trước.Sau đó tôi vật vã mãi mới đưa được Đoàn Châu tắm rửa sạch sẽ nhét vào trong chăn, anh còn giận dỗi mách lẻo tôi đã lạnh nhạt với anh như nào, Đào Nhiên dùng thủ đoạn gì để lấy hết sự chú ý của tôi đi, vân vân mây mây.Tôi bất lực, chỉ có thể nói: "Đào Nhiên sắp hết kỳ nghỉ rồi, em ở với cô ấy nhiều hơn một chút, đến lúc cô ấy đi rồi thì em lại ở cùng anh mà.""Không cần," Đoàn Châu cả người nóng ran, còn không ngừng quấn lấy tôi, "Bây giờ em phải bồi thường cho tôi."Tôi gật đầu có lệ.Ai ngờ Đoàn Châu hăng hái hơn hẳn, hai tay chống bên người tôi, trong mắt hoàn toàn tỉnh táo, nào có nửa phần ý say.Cuối cùng trong đầu tôi chỉ còn lại một ý nghĩ.Rốt cuộc internet đã đầu độc trang giấy trắng này đến độ nào vậy...
Tình Yêu Tác HợpTác giả: Từng tuần trôi quaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất… 14Từ sau khi biết được bí mật của Đào Nhiên, hai chúng tôi đi đâu cũng dính lấy nhau.Bởi vậy dẫn đến bất mãn cực lớn từ vị trí của Đoàn Châu.Nhưng anh ấy vẫn cứng miệng không chịu nói, cứ phải đợi đến lúc uống say khướt mới không nhịn được.Thư ký của Đoàn Châu gọi điện báo anh lại say ở tiệc rượu, tôi liền cầm theo áo khoác nhanh chóng tới khách sạn đón anh.Thân hình Đoàn Châu dù đứng ở ven đường cũng sừng sững, ngoại trừ mặt trông hơi đỏ, thì không giống đang say chút nào.Vừa lên xe liền lộ nguyên hình.Hai chữ "Vợ ơi" bị anh lặp đi lặp lại vô số lần.Tôi đỡ anh xuống xe, anh liền dính chặt không buông, gỡ cũng không ra.Đào Nhiên trên phòng nghe được âm thanh liền xuống hỗ trợ.Nhưng Đoàn Châu ôm chặt tôi giấu đi, "Tránh ra, không cần cô, cô cướp vợ tôi."Tôi quả thật dở khóc dở cười, ra hiệu cho Đào Nhiên đi lên trước.Sau đó tôi vật vã mãi mới đưa được Đoàn Châu tắm rửa sạch sẽ nhét vào trong chăn, anh còn giận dỗi mách lẻo tôi đã lạnh nhạt với anh như nào, Đào Nhiên dùng thủ đoạn gì để lấy hết sự chú ý của tôi đi, vân vân mây mây.Tôi bất lực, chỉ có thể nói: "Đào Nhiên sắp hết kỳ nghỉ rồi, em ở với cô ấy nhiều hơn một chút, đến lúc cô ấy đi rồi thì em lại ở cùng anh mà.""Không cần," Đoàn Châu cả người nóng ran, còn không ngừng quấn lấy tôi, "Bây giờ em phải bồi thường cho tôi."Tôi gật đầu có lệ.Ai ngờ Đoàn Châu hăng hái hơn hẳn, hai tay chống bên người tôi, trong mắt hoàn toàn tỉnh táo, nào có nửa phần ý say.Cuối cùng trong đầu tôi chỉ còn lại một ý nghĩ.Rốt cuộc internet đã đầu độc trang giấy trắng này đến độ nào vậy...
Tình Yêu Tác HợpTác giả: Từng tuần trôi quaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu. "Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?" Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần." Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng. Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn". Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà? Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao? Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu. "Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm." Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách. Đó là thói quen của anh. Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách. Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất… 14Từ sau khi biết được bí mật của Đào Nhiên, hai chúng tôi đi đâu cũng dính lấy nhau.Bởi vậy dẫn đến bất mãn cực lớn từ vị trí của Đoàn Châu.Nhưng anh ấy vẫn cứng miệng không chịu nói, cứ phải đợi đến lúc uống say khướt mới không nhịn được.Thư ký của Đoàn Châu gọi điện báo anh lại say ở tiệc rượu, tôi liền cầm theo áo khoác nhanh chóng tới khách sạn đón anh.Thân hình Đoàn Châu dù đứng ở ven đường cũng sừng sững, ngoại trừ mặt trông hơi đỏ, thì không giống đang say chút nào.Vừa lên xe liền lộ nguyên hình.Hai chữ "Vợ ơi" bị anh lặp đi lặp lại vô số lần.Tôi đỡ anh xuống xe, anh liền dính chặt không buông, gỡ cũng không ra.Đào Nhiên trên phòng nghe được âm thanh liền xuống hỗ trợ.Nhưng Đoàn Châu ôm chặt tôi giấu đi, "Tránh ra, không cần cô, cô cướp vợ tôi."Tôi quả thật dở khóc dở cười, ra hiệu cho Đào Nhiên đi lên trước.Sau đó tôi vật vã mãi mới đưa được Đoàn Châu tắm rửa sạch sẽ nhét vào trong chăn, anh còn giận dỗi mách lẻo tôi đã lạnh nhạt với anh như nào, Đào Nhiên dùng thủ đoạn gì để lấy hết sự chú ý của tôi đi, vân vân mây mây.Tôi bất lực, chỉ có thể nói: "Đào Nhiên sắp hết kỳ nghỉ rồi, em ở với cô ấy nhiều hơn một chút, đến lúc cô ấy đi rồi thì em lại ở cùng anh mà.""Không cần," Đoàn Châu cả người nóng ran, còn không ngừng quấn lấy tôi, "Bây giờ em phải bồi thường cho tôi."Tôi gật đầu có lệ.Ai ngờ Đoàn Châu hăng hái hơn hẳn, hai tay chống bên người tôi, trong mắt hoàn toàn tỉnh táo, nào có nửa phần ý say.Cuối cùng trong đầu tôi chỉ còn lại một ý nghĩ.Rốt cuộc internet đã đầu độc trang giấy trắng này đến độ nào vậy...