Vừa qua lập xuân, lá liễu bên bờ sông đã chuyển sang xanh biếc, lớp băng trên mặt sông đã tan hoàn toàn, ánh nắng chói chang chiếu rọi từng ngóc ngách của thành phố Giang. Hoàng Y Y dắt “Đại Hoàng” của mình, thoải mái đi bộ trên vỉa hè. Bên trái là hàng rào thấp màu trắng xám, bên phải trồng một hàng cây bạch quả, vừa vàng vừa xanh. “Bắt trộm đi!” Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của một bà cụ. Đại Hoàng kêu “gâu gâu”, nhảy lên, rục rịch không yên. Hoàng Y Y quay đầu lại, vừa mới xoay người, một người đàn ông mặt dài vạm vỡ đã chạy qua người cô, còn va mạnh vào cô một cái. Cô bị tên to con kia xô lùi về sau vài bước, dây dắt chó trong tay rơi xuống đất. Không có sự trói buộc của chủ nhân, Đại Hoàng sủa loạn vài tiếng sau đó nhanh chóng nhảy lên phía trước. “Đại Hoàng!” Ngay sau đó, lại có một người đàn ông cao to mặc đồ đen chạy qua cô và lao thẳng đến chỗ con chó cùng người kia ở đằng trước. Lần này, Hoàng Y Y không thấy rõ tướng mạo người đàn ông cao to kia, cộng…
Chương 14
Anh Chỉ Thích Em ThôiTác giả: Nam Qua Thị Tử BínhTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngVừa qua lập xuân, lá liễu bên bờ sông đã chuyển sang xanh biếc, lớp băng trên mặt sông đã tan hoàn toàn, ánh nắng chói chang chiếu rọi từng ngóc ngách của thành phố Giang. Hoàng Y Y dắt “Đại Hoàng” của mình, thoải mái đi bộ trên vỉa hè. Bên trái là hàng rào thấp màu trắng xám, bên phải trồng một hàng cây bạch quả, vừa vàng vừa xanh. “Bắt trộm đi!” Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của một bà cụ. Đại Hoàng kêu “gâu gâu”, nhảy lên, rục rịch không yên. Hoàng Y Y quay đầu lại, vừa mới xoay người, một người đàn ông mặt dài vạm vỡ đã chạy qua người cô, còn va mạnh vào cô một cái. Cô bị tên to con kia xô lùi về sau vài bước, dây dắt chó trong tay rơi xuống đất. Không có sự trói buộc của chủ nhân, Đại Hoàng sủa loạn vài tiếng sau đó nhanh chóng nhảy lên phía trước. “Đại Hoàng!” Ngay sau đó, lại có một người đàn ông cao to mặc đồ đen chạy qua cô và lao thẳng đến chỗ con chó cùng người kia ở đằng trước. Lần này, Hoàng Y Y không thấy rõ tướng mạo người đàn ông cao to kia, cộng… Ăn tối xong, Tần Thịnh lập tức nắm tay Hoàng Y Y ra ngoài đi dạo.Hoàng Y Y đi một mạch trên thềm đá, Tần Thịnh che chở cô cả đoạn đường, không để cô ngã xuống.“Tần Thịnh.”“Ơi?”“Chúng ta mới quen nhau hồi đầu tháng nhỉ?”Tần Thịnh ngẩn người, dừng bước chân.“Anh làm sao thế? Sao lại không đi nữa?” Hoàng Y Y nhào vào trong ngực Tần Thịnh hỏi, hai tay luồn vào trong áo khoác Tần Thịnh ôm eo anh.Tần Thịnh vươn tay ra bảo vệ cô, đề phòng Hoàng Y Y ngã xuống.“Không phải đầu tháng anh mới biết em.”Hoàng Y Y ngạc nhiên ngửa đầu nhìn anh nói: “Hừ, ngay cả lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà anh cũng nhớ sai, anh đáng bị tội gì hả!”Sao biết vừa nói ra lời này, Tần Thịnh lại đột nhiên ôm cô thật chặt, ôm hết sức, bằng tất cả sự dịu dàng của anh.“Không phải đầu tháng anh mới quen em.” Tần Thịnh lặp lại lời nói.Hoàng Y Y bị anh đè trong ngực, hoàn toàn không nhìn thấy mặt anh.“Một năm trước, vào ngày đầu tiên anh được phân đến khu vực này, em đeo tai nghe màu trắng đi ngang qua đồn cảnh sát, đó mới là lần đầu tiên anh biết em, lúc ấy tóc em dài hơn bây giờ, mặc váy màu vàng.”Tần Thịnh ôm cô chặt hơn, “Anh gặp em tổng cộng ba lần, cả ba lần đều đang làm nhiệm vụ. Hai lần trước không có can đảm, cũng không có cơ hội nói chuyện với em, mãi đến một tháng trước, anh thật sự không chờ được nữa.”“Anh đã rất nhiều lần muốn ôm em vào lòng, nhưng anh sợ quá nhanh sẽ dọa em sợ.”Hoàng Y Y nghe tiếng tim anh đập, một tiếng, hai tiếng…Ngực Tần Thịnh rất ấm áp, rất có cảm giác an toàn.“Thế nên, anh đã thích em một năm? Cho dù trước đó anh mới chỉ gặp em ba lần ạ.”“Ừ.”Hoàng Y Y tránh khỏi cái ôm của anh, đứng thẳng người.Tần Thịnh hơi khó xử, “Có phải anh làm em sợ không?”Hoàng Y Y yên lặng nhìn anh, trong đôi mắt phượng như làn nước thu trong vắt đong đầy tình cảm dịu dàng.Cô nâng mặt Tần Thịnh lên, áp sát vào nói: “Ngốc ạ.”Sau đó là một nụ hôn nồng nàn, đầu lưỡi yêu kiều chuyển động, bên tai đỏ bừng.
Ăn tối xong, Tần Thịnh lập tức nắm tay Hoàng Y Y ra ngoài đi dạo.
Hoàng Y Y đi một mạch trên thềm đá, Tần Thịnh che chở cô cả đoạn đường, không để cô ngã xuống.
“Tần Thịnh.”
“Ơi?”
“Chúng ta mới quen nhau hồi đầu tháng nhỉ?”
Tần Thịnh ngẩn người, dừng bước chân.
“Anh làm sao thế? Sao lại không đi nữa?” Hoàng Y Y nhào vào trong ngực Tần Thịnh hỏi, hai tay luồn vào trong áo khoác Tần Thịnh ôm eo anh.
Tần Thịnh vươn tay ra bảo vệ cô, đề phòng Hoàng Y Y ngã xuống.
“Không phải đầu tháng anh mới biết em.”
Hoàng Y Y ngạc nhiên ngửa đầu nhìn anh nói: “Hừ, ngay cả lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà anh cũng nhớ sai, anh đáng bị tội gì hả!”
Sao biết vừa nói ra lời này, Tần Thịnh lại đột nhiên ôm cô thật chặt, ôm hết sức, bằng tất cả sự dịu dàng của anh.
“Không phải đầu tháng anh mới quen em.” Tần Thịnh lặp lại lời nói.
Hoàng Y Y bị anh đè trong ngực, hoàn toàn không nhìn thấy mặt anh.
“Một năm trước, vào ngày đầu tiên anh được phân đến khu vực này, em đeo tai nghe màu trắng đi ngang qua đồn cảnh sát, đó mới là lần đầu tiên anh biết em, lúc ấy tóc em dài hơn bây giờ, mặc váy màu vàng.”
Tần Thịnh ôm cô chặt hơn, “Anh gặp em tổng cộng ba lần, cả ba lần đều đang làm nhiệm vụ. Hai lần trước không có can đảm, cũng không có cơ hội nói chuyện với em, mãi đến một tháng trước, anh thật sự không chờ được nữa.”
“Anh đã rất nhiều lần muốn ôm em vào lòng, nhưng anh sợ quá nhanh sẽ dọa em sợ.”
Hoàng Y Y nghe tiếng tim anh đập, một tiếng, hai tiếng…
Ngực Tần Thịnh rất ấm áp, rất có cảm giác an toàn.
“Thế nên, anh đã thích em một năm? Cho dù trước đó anh mới chỉ gặp em ba lần ạ.”
“Ừ.”
Hoàng Y Y tránh khỏi cái ôm của anh, đứng thẳng người.
Tần Thịnh hơi khó xử, “Có phải anh làm em sợ không?”
Hoàng Y Y yên lặng nhìn anh, trong đôi mắt phượng như làn nước thu trong vắt đong đầy tình cảm dịu dàng.
Cô nâng mặt Tần Thịnh lên, áp sát vào nói: “Ngốc ạ.”
Sau đó là một nụ hôn nồng nàn, đầu lưỡi yêu kiều chuyển động, bên tai đỏ bừng.
Anh Chỉ Thích Em ThôiTác giả: Nam Qua Thị Tử BínhTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngVừa qua lập xuân, lá liễu bên bờ sông đã chuyển sang xanh biếc, lớp băng trên mặt sông đã tan hoàn toàn, ánh nắng chói chang chiếu rọi từng ngóc ngách của thành phố Giang. Hoàng Y Y dắt “Đại Hoàng” của mình, thoải mái đi bộ trên vỉa hè. Bên trái là hàng rào thấp màu trắng xám, bên phải trồng một hàng cây bạch quả, vừa vàng vừa xanh. “Bắt trộm đi!” Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của một bà cụ. Đại Hoàng kêu “gâu gâu”, nhảy lên, rục rịch không yên. Hoàng Y Y quay đầu lại, vừa mới xoay người, một người đàn ông mặt dài vạm vỡ đã chạy qua người cô, còn va mạnh vào cô một cái. Cô bị tên to con kia xô lùi về sau vài bước, dây dắt chó trong tay rơi xuống đất. Không có sự trói buộc của chủ nhân, Đại Hoàng sủa loạn vài tiếng sau đó nhanh chóng nhảy lên phía trước. “Đại Hoàng!” Ngay sau đó, lại có một người đàn ông cao to mặc đồ đen chạy qua cô và lao thẳng đến chỗ con chó cùng người kia ở đằng trước. Lần này, Hoàng Y Y không thấy rõ tướng mạo người đàn ông cao to kia, cộng… Ăn tối xong, Tần Thịnh lập tức nắm tay Hoàng Y Y ra ngoài đi dạo.Hoàng Y Y đi một mạch trên thềm đá, Tần Thịnh che chở cô cả đoạn đường, không để cô ngã xuống.“Tần Thịnh.”“Ơi?”“Chúng ta mới quen nhau hồi đầu tháng nhỉ?”Tần Thịnh ngẩn người, dừng bước chân.“Anh làm sao thế? Sao lại không đi nữa?” Hoàng Y Y nhào vào trong ngực Tần Thịnh hỏi, hai tay luồn vào trong áo khoác Tần Thịnh ôm eo anh.Tần Thịnh vươn tay ra bảo vệ cô, đề phòng Hoàng Y Y ngã xuống.“Không phải đầu tháng anh mới biết em.”Hoàng Y Y ngạc nhiên ngửa đầu nhìn anh nói: “Hừ, ngay cả lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà anh cũng nhớ sai, anh đáng bị tội gì hả!”Sao biết vừa nói ra lời này, Tần Thịnh lại đột nhiên ôm cô thật chặt, ôm hết sức, bằng tất cả sự dịu dàng của anh.“Không phải đầu tháng anh mới quen em.” Tần Thịnh lặp lại lời nói.Hoàng Y Y bị anh đè trong ngực, hoàn toàn không nhìn thấy mặt anh.“Một năm trước, vào ngày đầu tiên anh được phân đến khu vực này, em đeo tai nghe màu trắng đi ngang qua đồn cảnh sát, đó mới là lần đầu tiên anh biết em, lúc ấy tóc em dài hơn bây giờ, mặc váy màu vàng.”Tần Thịnh ôm cô chặt hơn, “Anh gặp em tổng cộng ba lần, cả ba lần đều đang làm nhiệm vụ. Hai lần trước không có can đảm, cũng không có cơ hội nói chuyện với em, mãi đến một tháng trước, anh thật sự không chờ được nữa.”“Anh đã rất nhiều lần muốn ôm em vào lòng, nhưng anh sợ quá nhanh sẽ dọa em sợ.”Hoàng Y Y nghe tiếng tim anh đập, một tiếng, hai tiếng…Ngực Tần Thịnh rất ấm áp, rất có cảm giác an toàn.“Thế nên, anh đã thích em một năm? Cho dù trước đó anh mới chỉ gặp em ba lần ạ.”“Ừ.”Hoàng Y Y tránh khỏi cái ôm của anh, đứng thẳng người.Tần Thịnh hơi khó xử, “Có phải anh làm em sợ không?”Hoàng Y Y yên lặng nhìn anh, trong đôi mắt phượng như làn nước thu trong vắt đong đầy tình cảm dịu dàng.Cô nâng mặt Tần Thịnh lên, áp sát vào nói: “Ngốc ạ.”Sau đó là một nụ hôn nồng nàn, đầu lưỡi yêu kiều chuyển động, bên tai đỏ bừng.