Tác giả:

Chương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên…

Chương 149

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Chủ tịch Tập đoàn Cốc Thiên tên là Vương Quân, là mộtngười đàn ông bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, ngoạitrừ vợ cả ra, tài liệu ghi räng ông ta còn bao nuôi ba nữsinh viên nữa, một trong số đó còn sinh cho ông ta mộtđứa con trai.Từ Đầu Trọc nhận được điện thoại của Trình Uyên,khoác áo choàng chạy ra khỏi phòng xông hơi, sau khivào nh NI T tài liệu cho anhta nói ÄIương uân này còn có ha c trai hai con gái,đứa lớn nhất họe cấp ba. Chỗ này có tất cả tài liệu củaông ta, bao gồm trường học của con ông ta”Sau khi Từ Đầu Trọc nhận tài liệu xong, nhếch môi cườitoe, thuận tay cầm thuốc lá Trình Uyên đang đặt trênbàn điều khiển, rút một điếu ra nhét vào miệng rất tựnhiên.“Đặt xuống” Trình Uyên nói.Từ Đầu Trọc ngẩn ra, nghi ngờ nhìn về phía Trình Uyên.Trình Uyên cũng lạnh lùng nhìn anh ta.Từ Đầu Trọc nhếch miệng, rút thuốc lá ra khỏi miệng đặtvào chỗ cũ.“Anh biết nên làm thế nào rồi chứ?” Trình Uyên hỏi.Từ Đầu Trọc cười nói: “Biết”“Đi xuống đi”Từ Đầu Trọc nhíu mày: “Ông chủ, đừng có xa lạ như vậychứ? Đi lên đi, tôi mời anh tắm một lát, nói cho anh biết,em gái ở đây cực kỳ tươi ngon, hơn nữa.. ”“Đi xuống!” Trình Uyên lạnh lùng ngắt lời anh.Từ Đầu Trọc hơi khựng lại, sau đó cười cười, không nóigì, mở cửa xe bước xuống.“Này!” Trình Uyên đột nhiên gọi anh ta lại.Từ Đầu Trọc dừng chân lại, quay đầu.Trình Uyên thuận tay ném cho anh ta một xấp tiền mặt:“Anh làm đại ca mà chẳng mua được gói thuốc, có thấymất mặt không hả, cầm đi mua thuốc hút đi”Từ Đầu Trọc vội vàng nhận lấy, nháy mắt mặt mày rạngrỡ: “Cảm ơn ông chủ”Đợi anh ta rời đi, Trình Uyên nhặt thuốc lá mà Từ ĐầuTrọc vừa ngậm trên bàn điều khiển lên, phút chốc lộ ravẻ mặt chán ghét.Hạ kính xe xuống, thuận tay vò nát điếu thuốc ném rangoài.Từ Đầu Trọc là dân xã hội đen, Trình Uyên không muốncó bất kỳ liên quan gì đến anh ta, ít nhất không thể để lạinhược điểm gì cho người ta nắm thóp.Nói câu không dễ nghe thì ngộ nhỡ anh ta phạm phảichuyện gì trong phòng xông hơi, sau đó bỏ lại điếu thuốctrong hộp thuốc lá của Trình Uyên, đến lúc đó nói làTrình Uyên chỉ đạo, như vậy có thể sẽ lỗ to.Đương nhiên, đây chỉ là một giả thiết. Tóm lại trong lòngTrình Uyên, vẫn cảm thấy cố gắng giữ khoảng cách vớiloại người như thế này thì hơn.Sau khi quay về Tuấn Phong, Trình Uyên dựa vào ghếchuẩn bị ngủ một lát.Gần hai ngày một đêm không chợp mắt, anh thật sựcảm thấy không chịu đựng nổi.Sau khi nhäm mắt, lập tức ngủ thiếp đi.Lúc Vương Tử Yên bước vào gõ cửa, Trình Uyên cũngkhông tỉnh dậy.Thấy Trình Uyên ngủ thiếp đi, Vương Tử Yên lập tức rónrén đi đến trước mặt anh, trong tay cầm chén cà phê đặtlên bàn, cầm áo khoác của Trình Uyên đắp lên người choanh.Ngồi bên cạnh Trình Uyên, đỡ cằm nhìn anh, nghĩ thầm,rốt cuộc anh là một người đàn ông như thế nào?Rõ ràng nhìn qua cũng không có gì kỳ lạ, tại sao lại cảmthấy anh tràn ngập sức hấp dẫn chứ?Cô ta nghĩ mãi mà không hiểu.“Rất nhiều lý do, rất nhiều kiếm cớ, vì tình yêu…” Độtnhiên, tiếng chuông điện thoại di động lanh lảnh vanglên.Dọa Vương Tử Yên hoảng sợ hết hồn, cô ta vội vàng cầmđiện thoại của Trình Uyên đang đặt trên bàn.Phát hiện thấy số lạ, vì vậy ấn nút trả lời, khẽ hỏi: “Alo?”“Alo, đây chính là điện thoại của Chủ tịch Trình sao?”Đầu bên kia có giọng nói của người đàn ông trung niênvang lên.“Phải!” Vương Tử Yên đáp lại: “Tôi là trợ lý của Chủ tịch”“À, trợ lý Vương phải không, tôi là Vương Quân của CốcThiên, nghe nói hôm nay Chủ tịch các cô đến tập đoànchúng tôi, thật sự không đúng lúc, đúng lúc ấy tôi lạikhông có mặt, cái đó… Cô xem bao giờ Chủ tịch Trình cóthời gian, tôi đến hỏi thăm Chủ tịch Trình một lát?”Vương Tử Yên nghe vậy mơ màng.Lại nói, không phải trước đó không gặp sao?Cô ta và Trình Uyên cùng đi tìm Chủ tịch của sáu doanhnghiệp, nhưng không hẹn mà giống nhau, tất cả mọingười đều nói bọn họ không ở công ty hoặc là không ởtập đoàn.Vậy mà mới một lát sau, sao người này đã tự đưa đếncửa rồi?“A… Được, tôi..” Vương Tử Yên vội vàng trả lời.“Chủ tịch không ở đây!” Lúc này, Trình Uyên đột nhiênbất ngờ nói.Vương Tử Yên kinh ngạc.Cô ta không biết Trình Uyên tỉnh dậy từ bao giờ, hoặc làhoàn toàn không ngủ, nếu như vậy, vừa nãy cô ta nhìnchằm châm anh…Ngoài kinh ngạc ra, gương mặt xinh đẹp của Vương TửYên nháy mắt phủ đầy mây đỏ.Trình Uyên cầm điện thoại di động ra khỏi tay cô ta, dụimắt nói với Vương Quân đầu kia điện thoại: “Chủ tịchchúng tôi không ở đây, ông có chuyện gì, lát nữa nóisau.“Đừng… Đừng mà!” Vương Quân ở đầu bên kia vội vànghét lên.Nhưng Trình Uyên dường như cũng không muốn nóinhiều với ông ta câu nào, trực tiếp cúp điện thoại.“Chủ tịch tôi…” Vương Tử Yên.Trình Uyên phất tay nói: “Sau này, mặc kệ có ai gọi điệnthoại cho tôi, đều nói tôi không ở đây”Vương Tử Yên rất kinh ngạc.Thật ra anh cũng chẳng làm gì, chỉ gửi tài liệu củaVương Quân cho Từ Đầu Trọc, sau đó bảo Từ Đầu Trọcchia ra tặng cho bốn đứa trẻ của Vương Quân mấy mónquà nhỏ.Vì vậy, Vương Quân nóng nảy.Cho nên, bây giờ đến lượt ông ta không giữ được bìnhtĩnh nữa rồi.Sau khi cúp điện thoại, Trình Uyên câm áo khoác củamình nói với Vương Tử Yên: “Tôi buồn ngủ quá, về nhàtrước”Vương Tử Yên vội vàng gật đầu, dõi mắt nhìn theo TrìnhUyên rời đi.Trên đường về nhà, Trình Uyên dùng điện thoại di độngchụp tất cả tài liệu trong xe, gửi cho Từ Đầu Trọc.Xem ra cách này đã có hiệu quả, nếu đã có hiệu quả, vậysử dụng nhiều một chút.Anh Cảm thấy bọn họ sẽ giống như Vương Quân, tự đếncửa xin gặp, có điều Trình Uyên cũng không vội gặp bọnhọ, anh muốn phơi những người này đã, để bọn họ biếtrằng, Tuấn Phong cũng biết tức giận, Trình Uyên anhcũng biết tức giận.Gửi bốn phần, về phân Mạnh Châu, Trình Uyên khônggiao cho Từ Đầu Trọc.Người quên ơn bội nghĩa, mặc kệ có lý do gì chăng nữa,anh cũng không định cho Mạnh Châu thêm cơ hội nàonữa.Mà lúc này, trong một biệt thự nào đó ở thủ đô.Trình Tuấn Phong vân giống như ngày thường, ngồi trênghế nằm ngoài ban công, đảm chìm trong ánh chiều tà.“Xem ra, nó rất để ý đến cô bé nhà họ Bạch kia”Lý Lan Oanh đặt quyển sách trên tay xuống, cười nói:“Không phải là chuyện tốt sao? Vốn dĩ chúng là vợchồng”Trình Tuấn Phong lại lắc đầu: “Nhưng tôi nghe nói, đếnbây giờ bọn chúng vẫn chưa ngủ chung giường”Sắc mặt Lý Lan Oanh hơi cứng lại.“Vì một cô gái mà mất hồn mất vía, bỏ mặc tập đoànkhông để ý đến, bà cảm thấy nó có thể hoàn thànhchuyện gì chứ?” Trình Tuấn Phong hừ lạnh.Trong nháy mắt, sắc mặt Lý Lan Oanh thay đổi: “TuấnPhong, ông nói vậy nghĩa là sao?”Trình Tuấn Phong lắc đầu nói: “Không có gì cả, trướctiên cứ xem đã, trước mát ván cờ này với nó là tình thếchết chắc”Lý Lan Oanh nghe vậy, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, bànhíu mày hỏi: “Ông không định ra tay sao?”Trình Tuấn Phong lắc đầu.Sắc mặt Lý Lan Oanh càng khó coi hơn, bà cắn môi,trong đầu đang tính toán gì đó.“Tốt nhất bà cũng đừng nhúng tay vào” Trình TuấnPhong nói: “Tôi muốn xem bản thân nó rốt cuộc có thểtrưởng thành đến mức nào”Trình Uyên lái xe về đến nhà, sau khi đỗ xe xong bướclên tầng.Vừa mới lên đến tầng hai đã nhìn thấy Mục Như Trăn chỉmặc áo lót đứng trước mặt anh.“A… Ưml” Sau khi nhìn thấy Trình Uyên, Mục Như Trăncũng ngẩn ra, sau khi sửng sốt ba giây, đột nhiên lớntiếng hét lên.Trình Uyên thay đổi sắc mặt, kéo cô ta vào lòng, bịtmiệng cô ta lại.

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Chủ tịch Tập đoàn Cốc Thiên tên là Vương Quân, là mộtngười đàn ông bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, ngoạitrừ vợ cả ra, tài liệu ghi räng ông ta còn bao nuôi ba nữsinh viên nữa, một trong số đó còn sinh cho ông ta mộtđứa con trai.Từ Đầu Trọc nhận được điện thoại của Trình Uyên,khoác áo choàng chạy ra khỏi phòng xông hơi, sau khivào nh NI T tài liệu cho anhta nói ÄIương uân này còn có ha c trai hai con gái,đứa lớn nhất họe cấp ba. Chỗ này có tất cả tài liệu củaông ta, bao gồm trường học của con ông ta”Sau khi Từ Đầu Trọc nhận tài liệu xong, nhếch môi cườitoe, thuận tay cầm thuốc lá Trình Uyên đang đặt trênbàn điều khiển, rút một điếu ra nhét vào miệng rất tựnhiên.“Đặt xuống” Trình Uyên nói.Từ Đầu Trọc ngẩn ra, nghi ngờ nhìn về phía Trình Uyên.Trình Uyên cũng lạnh lùng nhìn anh ta.Từ Đầu Trọc nhếch miệng, rút thuốc lá ra khỏi miệng đặtvào chỗ cũ.“Anh biết nên làm thế nào rồi chứ?” Trình Uyên hỏi.Từ Đầu Trọc cười nói: “Biết”“Đi xuống đi”Từ Đầu Trọc nhíu mày: “Ông chủ, đừng có xa lạ như vậychứ? Đi lên đi, tôi mời anh tắm một lát, nói cho anh biết,em gái ở đây cực kỳ tươi ngon, hơn nữa.. ”“Đi xuống!” Trình Uyên lạnh lùng ngắt lời anh.Từ Đầu Trọc hơi khựng lại, sau đó cười cười, không nóigì, mở cửa xe bước xuống.“Này!” Trình Uyên đột nhiên gọi anh ta lại.Từ Đầu Trọc dừng chân lại, quay đầu.Trình Uyên thuận tay ném cho anh ta một xấp tiền mặt:“Anh làm đại ca mà chẳng mua được gói thuốc, có thấymất mặt không hả, cầm đi mua thuốc hút đi”Từ Đầu Trọc vội vàng nhận lấy, nháy mắt mặt mày rạngrỡ: “Cảm ơn ông chủ”Đợi anh ta rời đi, Trình Uyên nhặt thuốc lá mà Từ ĐầuTrọc vừa ngậm trên bàn điều khiển lên, phút chốc lộ ravẻ mặt chán ghét.Hạ kính xe xuống, thuận tay vò nát điếu thuốc ném rangoài.Từ Đầu Trọc là dân xã hội đen, Trình Uyên không muốncó bất kỳ liên quan gì đến anh ta, ít nhất không thể để lạinhược điểm gì cho người ta nắm thóp.Nói câu không dễ nghe thì ngộ nhỡ anh ta phạm phảichuyện gì trong phòng xông hơi, sau đó bỏ lại điếu thuốctrong hộp thuốc lá của Trình Uyên, đến lúc đó nói làTrình Uyên chỉ đạo, như vậy có thể sẽ lỗ to.Đương nhiên, đây chỉ là một giả thiết. Tóm lại trong lòngTrình Uyên, vẫn cảm thấy cố gắng giữ khoảng cách vớiloại người như thế này thì hơn.Sau khi quay về Tuấn Phong, Trình Uyên dựa vào ghếchuẩn bị ngủ một lát.Gần hai ngày một đêm không chợp mắt, anh thật sựcảm thấy không chịu đựng nổi.Sau khi nhäm mắt, lập tức ngủ thiếp đi.Lúc Vương Tử Yên bước vào gõ cửa, Trình Uyên cũngkhông tỉnh dậy.Thấy Trình Uyên ngủ thiếp đi, Vương Tử Yên lập tức rónrén đi đến trước mặt anh, trong tay cầm chén cà phê đặtlên bàn, cầm áo khoác của Trình Uyên đắp lên người choanh.Ngồi bên cạnh Trình Uyên, đỡ cằm nhìn anh, nghĩ thầm,rốt cuộc anh là một người đàn ông như thế nào?Rõ ràng nhìn qua cũng không có gì kỳ lạ, tại sao lại cảmthấy anh tràn ngập sức hấp dẫn chứ?Cô ta nghĩ mãi mà không hiểu.“Rất nhiều lý do, rất nhiều kiếm cớ, vì tình yêu…” Độtnhiên, tiếng chuông điện thoại di động lanh lảnh vanglên.Dọa Vương Tử Yên hoảng sợ hết hồn, cô ta vội vàng cầmđiện thoại của Trình Uyên đang đặt trên bàn.Phát hiện thấy số lạ, vì vậy ấn nút trả lời, khẽ hỏi: “Alo?”“Alo, đây chính là điện thoại của Chủ tịch Trình sao?”Đầu bên kia có giọng nói của người đàn ông trung niênvang lên.“Phải!” Vương Tử Yên đáp lại: “Tôi là trợ lý của Chủ tịch”“À, trợ lý Vương phải không, tôi là Vương Quân của CốcThiên, nghe nói hôm nay Chủ tịch các cô đến tập đoànchúng tôi, thật sự không đúng lúc, đúng lúc ấy tôi lạikhông có mặt, cái đó… Cô xem bao giờ Chủ tịch Trình cóthời gian, tôi đến hỏi thăm Chủ tịch Trình một lát?”Vương Tử Yên nghe vậy mơ màng.Lại nói, không phải trước đó không gặp sao?Cô ta và Trình Uyên cùng đi tìm Chủ tịch của sáu doanhnghiệp, nhưng không hẹn mà giống nhau, tất cả mọingười đều nói bọn họ không ở công ty hoặc là không ởtập đoàn.Vậy mà mới một lát sau, sao người này đã tự đưa đếncửa rồi?“A… Được, tôi..” Vương Tử Yên vội vàng trả lời.“Chủ tịch không ở đây!” Lúc này, Trình Uyên đột nhiênbất ngờ nói.Vương Tử Yên kinh ngạc.Cô ta không biết Trình Uyên tỉnh dậy từ bao giờ, hoặc làhoàn toàn không ngủ, nếu như vậy, vừa nãy cô ta nhìnchằm châm anh…Ngoài kinh ngạc ra, gương mặt xinh đẹp của Vương TửYên nháy mắt phủ đầy mây đỏ.Trình Uyên cầm điện thoại di động ra khỏi tay cô ta, dụimắt nói với Vương Quân đầu kia điện thoại: “Chủ tịchchúng tôi không ở đây, ông có chuyện gì, lát nữa nóisau.“Đừng… Đừng mà!” Vương Quân ở đầu bên kia vội vànghét lên.Nhưng Trình Uyên dường như cũng không muốn nóinhiều với ông ta câu nào, trực tiếp cúp điện thoại.“Chủ tịch tôi…” Vương Tử Yên.Trình Uyên phất tay nói: “Sau này, mặc kệ có ai gọi điệnthoại cho tôi, đều nói tôi không ở đây”Vương Tử Yên rất kinh ngạc.Thật ra anh cũng chẳng làm gì, chỉ gửi tài liệu củaVương Quân cho Từ Đầu Trọc, sau đó bảo Từ Đầu Trọcchia ra tặng cho bốn đứa trẻ của Vương Quân mấy mónquà nhỏ.Vì vậy, Vương Quân nóng nảy.Cho nên, bây giờ đến lượt ông ta không giữ được bìnhtĩnh nữa rồi.Sau khi cúp điện thoại, Trình Uyên câm áo khoác củamình nói với Vương Tử Yên: “Tôi buồn ngủ quá, về nhàtrước”Vương Tử Yên vội vàng gật đầu, dõi mắt nhìn theo TrìnhUyên rời đi.Trên đường về nhà, Trình Uyên dùng điện thoại di độngchụp tất cả tài liệu trong xe, gửi cho Từ Đầu Trọc.Xem ra cách này đã có hiệu quả, nếu đã có hiệu quả, vậysử dụng nhiều một chút.Anh Cảm thấy bọn họ sẽ giống như Vương Quân, tự đếncửa xin gặp, có điều Trình Uyên cũng không vội gặp bọnhọ, anh muốn phơi những người này đã, để bọn họ biếtrằng, Tuấn Phong cũng biết tức giận, Trình Uyên anhcũng biết tức giận.Gửi bốn phần, về phân Mạnh Châu, Trình Uyên khônggiao cho Từ Đầu Trọc.Người quên ơn bội nghĩa, mặc kệ có lý do gì chăng nữa,anh cũng không định cho Mạnh Châu thêm cơ hội nàonữa.Mà lúc này, trong một biệt thự nào đó ở thủ đô.Trình Tuấn Phong vân giống như ngày thường, ngồi trênghế nằm ngoài ban công, đảm chìm trong ánh chiều tà.“Xem ra, nó rất để ý đến cô bé nhà họ Bạch kia”Lý Lan Oanh đặt quyển sách trên tay xuống, cười nói:“Không phải là chuyện tốt sao? Vốn dĩ chúng là vợchồng”Trình Tuấn Phong lại lắc đầu: “Nhưng tôi nghe nói, đếnbây giờ bọn chúng vẫn chưa ngủ chung giường”Sắc mặt Lý Lan Oanh hơi cứng lại.“Vì một cô gái mà mất hồn mất vía, bỏ mặc tập đoànkhông để ý đến, bà cảm thấy nó có thể hoàn thànhchuyện gì chứ?” Trình Tuấn Phong hừ lạnh.Trong nháy mắt, sắc mặt Lý Lan Oanh thay đổi: “TuấnPhong, ông nói vậy nghĩa là sao?”Trình Tuấn Phong lắc đầu nói: “Không có gì cả, trướctiên cứ xem đã, trước mát ván cờ này với nó là tình thếchết chắc”Lý Lan Oanh nghe vậy, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, bànhíu mày hỏi: “Ông không định ra tay sao?”Trình Tuấn Phong lắc đầu.Sắc mặt Lý Lan Oanh càng khó coi hơn, bà cắn môi,trong đầu đang tính toán gì đó.“Tốt nhất bà cũng đừng nhúng tay vào” Trình TuấnPhong nói: “Tôi muốn xem bản thân nó rốt cuộc có thểtrưởng thành đến mức nào”Trình Uyên lái xe về đến nhà, sau khi đỗ xe xong bướclên tầng.Vừa mới lên đến tầng hai đã nhìn thấy Mục Như Trăn chỉmặc áo lót đứng trước mặt anh.“A… Ưml” Sau khi nhìn thấy Trình Uyên, Mục Như Trăncũng ngẩn ra, sau khi sửng sốt ba giây, đột nhiên lớntiếng hét lên.Trình Uyên thay đổi sắc mặt, kéo cô ta vào lòng, bịtmiệng cô ta lại.

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Chủ tịch Tập đoàn Cốc Thiên tên là Vương Quân, là mộtngười đàn ông bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, ngoạitrừ vợ cả ra, tài liệu ghi räng ông ta còn bao nuôi ba nữsinh viên nữa, một trong số đó còn sinh cho ông ta mộtđứa con trai.Từ Đầu Trọc nhận được điện thoại của Trình Uyên,khoác áo choàng chạy ra khỏi phòng xông hơi, sau khivào nh NI T tài liệu cho anhta nói ÄIương uân này còn có ha c trai hai con gái,đứa lớn nhất họe cấp ba. Chỗ này có tất cả tài liệu củaông ta, bao gồm trường học của con ông ta”Sau khi Từ Đầu Trọc nhận tài liệu xong, nhếch môi cườitoe, thuận tay cầm thuốc lá Trình Uyên đang đặt trênbàn điều khiển, rút một điếu ra nhét vào miệng rất tựnhiên.“Đặt xuống” Trình Uyên nói.Từ Đầu Trọc ngẩn ra, nghi ngờ nhìn về phía Trình Uyên.Trình Uyên cũng lạnh lùng nhìn anh ta.Từ Đầu Trọc nhếch miệng, rút thuốc lá ra khỏi miệng đặtvào chỗ cũ.“Anh biết nên làm thế nào rồi chứ?” Trình Uyên hỏi.Từ Đầu Trọc cười nói: “Biết”“Đi xuống đi”Từ Đầu Trọc nhíu mày: “Ông chủ, đừng có xa lạ như vậychứ? Đi lên đi, tôi mời anh tắm một lát, nói cho anh biết,em gái ở đây cực kỳ tươi ngon, hơn nữa.. ”“Đi xuống!” Trình Uyên lạnh lùng ngắt lời anh.Từ Đầu Trọc hơi khựng lại, sau đó cười cười, không nóigì, mở cửa xe bước xuống.“Này!” Trình Uyên đột nhiên gọi anh ta lại.Từ Đầu Trọc dừng chân lại, quay đầu.Trình Uyên thuận tay ném cho anh ta một xấp tiền mặt:“Anh làm đại ca mà chẳng mua được gói thuốc, có thấymất mặt không hả, cầm đi mua thuốc hút đi”Từ Đầu Trọc vội vàng nhận lấy, nháy mắt mặt mày rạngrỡ: “Cảm ơn ông chủ”Đợi anh ta rời đi, Trình Uyên nhặt thuốc lá mà Từ ĐầuTrọc vừa ngậm trên bàn điều khiển lên, phút chốc lộ ravẻ mặt chán ghét.Hạ kính xe xuống, thuận tay vò nát điếu thuốc ném rangoài.Từ Đầu Trọc là dân xã hội đen, Trình Uyên không muốncó bất kỳ liên quan gì đến anh ta, ít nhất không thể để lạinhược điểm gì cho người ta nắm thóp.Nói câu không dễ nghe thì ngộ nhỡ anh ta phạm phảichuyện gì trong phòng xông hơi, sau đó bỏ lại điếu thuốctrong hộp thuốc lá của Trình Uyên, đến lúc đó nói làTrình Uyên chỉ đạo, như vậy có thể sẽ lỗ to.Đương nhiên, đây chỉ là một giả thiết. Tóm lại trong lòngTrình Uyên, vẫn cảm thấy cố gắng giữ khoảng cách vớiloại người như thế này thì hơn.Sau khi quay về Tuấn Phong, Trình Uyên dựa vào ghếchuẩn bị ngủ một lát.Gần hai ngày một đêm không chợp mắt, anh thật sựcảm thấy không chịu đựng nổi.Sau khi nhäm mắt, lập tức ngủ thiếp đi.Lúc Vương Tử Yên bước vào gõ cửa, Trình Uyên cũngkhông tỉnh dậy.Thấy Trình Uyên ngủ thiếp đi, Vương Tử Yên lập tức rónrén đi đến trước mặt anh, trong tay cầm chén cà phê đặtlên bàn, cầm áo khoác của Trình Uyên đắp lên người choanh.Ngồi bên cạnh Trình Uyên, đỡ cằm nhìn anh, nghĩ thầm,rốt cuộc anh là một người đàn ông như thế nào?Rõ ràng nhìn qua cũng không có gì kỳ lạ, tại sao lại cảmthấy anh tràn ngập sức hấp dẫn chứ?Cô ta nghĩ mãi mà không hiểu.“Rất nhiều lý do, rất nhiều kiếm cớ, vì tình yêu…” Độtnhiên, tiếng chuông điện thoại di động lanh lảnh vanglên.Dọa Vương Tử Yên hoảng sợ hết hồn, cô ta vội vàng cầmđiện thoại của Trình Uyên đang đặt trên bàn.Phát hiện thấy số lạ, vì vậy ấn nút trả lời, khẽ hỏi: “Alo?”“Alo, đây chính là điện thoại của Chủ tịch Trình sao?”Đầu bên kia có giọng nói của người đàn ông trung niênvang lên.“Phải!” Vương Tử Yên đáp lại: “Tôi là trợ lý của Chủ tịch”“À, trợ lý Vương phải không, tôi là Vương Quân của CốcThiên, nghe nói hôm nay Chủ tịch các cô đến tập đoànchúng tôi, thật sự không đúng lúc, đúng lúc ấy tôi lạikhông có mặt, cái đó… Cô xem bao giờ Chủ tịch Trình cóthời gian, tôi đến hỏi thăm Chủ tịch Trình một lát?”Vương Tử Yên nghe vậy mơ màng.Lại nói, không phải trước đó không gặp sao?Cô ta và Trình Uyên cùng đi tìm Chủ tịch của sáu doanhnghiệp, nhưng không hẹn mà giống nhau, tất cả mọingười đều nói bọn họ không ở công ty hoặc là không ởtập đoàn.Vậy mà mới một lát sau, sao người này đã tự đưa đếncửa rồi?“A… Được, tôi..” Vương Tử Yên vội vàng trả lời.“Chủ tịch không ở đây!” Lúc này, Trình Uyên đột nhiênbất ngờ nói.Vương Tử Yên kinh ngạc.Cô ta không biết Trình Uyên tỉnh dậy từ bao giờ, hoặc làhoàn toàn không ngủ, nếu như vậy, vừa nãy cô ta nhìnchằm châm anh…Ngoài kinh ngạc ra, gương mặt xinh đẹp của Vương TửYên nháy mắt phủ đầy mây đỏ.Trình Uyên cầm điện thoại di động ra khỏi tay cô ta, dụimắt nói với Vương Quân đầu kia điện thoại: “Chủ tịchchúng tôi không ở đây, ông có chuyện gì, lát nữa nóisau.“Đừng… Đừng mà!” Vương Quân ở đầu bên kia vội vànghét lên.Nhưng Trình Uyên dường như cũng không muốn nóinhiều với ông ta câu nào, trực tiếp cúp điện thoại.“Chủ tịch tôi…” Vương Tử Yên.Trình Uyên phất tay nói: “Sau này, mặc kệ có ai gọi điệnthoại cho tôi, đều nói tôi không ở đây”Vương Tử Yên rất kinh ngạc.Thật ra anh cũng chẳng làm gì, chỉ gửi tài liệu củaVương Quân cho Từ Đầu Trọc, sau đó bảo Từ Đầu Trọcchia ra tặng cho bốn đứa trẻ của Vương Quân mấy mónquà nhỏ.Vì vậy, Vương Quân nóng nảy.Cho nên, bây giờ đến lượt ông ta không giữ được bìnhtĩnh nữa rồi.Sau khi cúp điện thoại, Trình Uyên câm áo khoác củamình nói với Vương Tử Yên: “Tôi buồn ngủ quá, về nhàtrước”Vương Tử Yên vội vàng gật đầu, dõi mắt nhìn theo TrìnhUyên rời đi.Trên đường về nhà, Trình Uyên dùng điện thoại di độngchụp tất cả tài liệu trong xe, gửi cho Từ Đầu Trọc.Xem ra cách này đã có hiệu quả, nếu đã có hiệu quả, vậysử dụng nhiều một chút.Anh Cảm thấy bọn họ sẽ giống như Vương Quân, tự đếncửa xin gặp, có điều Trình Uyên cũng không vội gặp bọnhọ, anh muốn phơi những người này đã, để bọn họ biếtrằng, Tuấn Phong cũng biết tức giận, Trình Uyên anhcũng biết tức giận.Gửi bốn phần, về phân Mạnh Châu, Trình Uyên khônggiao cho Từ Đầu Trọc.Người quên ơn bội nghĩa, mặc kệ có lý do gì chăng nữa,anh cũng không định cho Mạnh Châu thêm cơ hội nàonữa.Mà lúc này, trong một biệt thự nào đó ở thủ đô.Trình Tuấn Phong vân giống như ngày thường, ngồi trênghế nằm ngoài ban công, đảm chìm trong ánh chiều tà.“Xem ra, nó rất để ý đến cô bé nhà họ Bạch kia”Lý Lan Oanh đặt quyển sách trên tay xuống, cười nói:“Không phải là chuyện tốt sao? Vốn dĩ chúng là vợchồng”Trình Tuấn Phong lại lắc đầu: “Nhưng tôi nghe nói, đếnbây giờ bọn chúng vẫn chưa ngủ chung giường”Sắc mặt Lý Lan Oanh hơi cứng lại.“Vì một cô gái mà mất hồn mất vía, bỏ mặc tập đoànkhông để ý đến, bà cảm thấy nó có thể hoàn thànhchuyện gì chứ?” Trình Tuấn Phong hừ lạnh.Trong nháy mắt, sắc mặt Lý Lan Oanh thay đổi: “TuấnPhong, ông nói vậy nghĩa là sao?”Trình Tuấn Phong lắc đầu nói: “Không có gì cả, trướctiên cứ xem đã, trước mát ván cờ này với nó là tình thếchết chắc”Lý Lan Oanh nghe vậy, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, bànhíu mày hỏi: “Ông không định ra tay sao?”Trình Tuấn Phong lắc đầu.Sắc mặt Lý Lan Oanh càng khó coi hơn, bà cắn môi,trong đầu đang tính toán gì đó.“Tốt nhất bà cũng đừng nhúng tay vào” Trình TuấnPhong nói: “Tôi muốn xem bản thân nó rốt cuộc có thểtrưởng thành đến mức nào”Trình Uyên lái xe về đến nhà, sau khi đỗ xe xong bướclên tầng.Vừa mới lên đến tầng hai đã nhìn thấy Mục Như Trăn chỉmặc áo lót đứng trước mặt anh.“A… Ưml” Sau khi nhìn thấy Trình Uyên, Mục Như Trăncũng ngẩn ra, sau khi sửng sốt ba giây, đột nhiên lớntiếng hét lên.Trình Uyên thay đổi sắc mặt, kéo cô ta vào lòng, bịtmiệng cô ta lại.

Chương 149