Chương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên…
Chương 150
Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Bạch An Tương không thể chịu sợ hãi được, cùng lúc khitiếng thét chói tai của Mục Như Trăn dọa cho Trình Uyênhoảng sợ, điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là Bạch AnTương, cho nên lúc này anh hoàn toàn không nghĩ đượcgì hết, lập tức kéo Mục Như Trăn đến, che miệng cô talại.Lúc đó Mục Như Trăn bối rối, thân thể đột nhiên cứngđờ, “‘ trống rỗng. ‘À 1 3Bây giờ cô ta chỉ mặc áo lót, sau đó bị Trình Uyên ômvào lòng…“Đừng hét!” Trình Uyên vội vàng nói.Mục Như Trăn máy móc gật đầu.Trình Uyên đột nhiên cũng ý thức được động tác của haingười có chút không ổn, vì vậy sau khi Mục Như Trăngật đầu, anh vội vàng lùi ra đằng sau một bước, xoayngười sang bên cạnh nói: “Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, tôi khôngnhìn thấy gì cả”Trong tưởng tượng, Mục Như Trăn sẽ mặt đỏ tía tai gầmthét với anh, thậm chí dùng từ ngữ độc địa mảng chửianh.Nhưng mà, sau khi Trình Uyên xoay người đi, Mục NhưTrăn chỉ cắn môi xoay người chạy đi.Bạch An Tương nghe tiếng, bước ra khỏi phòng bếp, nhìnthấy Trình Uyên đứng ngây ngốc tại chỗ, vui vẻ nói: “Anhvề rồi đấy à?”“Ừ… Có phải về không đúng lúc lắm không?”Bạch An Tương cảm thấy khó hiểu: “Cái gì?”“À đúng rồi, vừa nãy hình như em nghe thấy Như Trănkêu lên, cô ta làm sao vậy?”Trình Uyên vội vàng lắc đầu nói: “Anh không biết!”Bạch An Tương nghi ngờ nhìn anh một cái, sau đó cườinhạt: “Dáng người của Như Trăn có đẹp không?”Trình Uyên gật đầu: “Đẹp!”Sau khi chữ đẹp bật ra khỏi miệng, chợt cảm thấy khôngổn.Quả nhiên, sắc mặt Bạch An Tương tối sầm: “Tối naykhông cho anh ăn cơm!”“guiTuy tỏ ra rất ấm ức, nhưng trong lòng Trình Uyên lại thấyvô cùng may mãn.Nhìn thấy Bạch An Tương xuống bếp, anh biết tối naybụng lại khó tiêu rồi, nhưng nghe nói tối nay không đượcăn cơm, ha ha…Mục Như Trăn mặc quần áo tử tế từ trong phòng đi rangoài, bước vào nhà bếp giúp Bạch An Tương, trong lúcđó vấn len lén liếc nhìn Trình Uyên, gò má nóng khôngchịu nổi.“Như Trăn uống nhiều qua nôn hết ra người, em đón côta về đây, giặt sạch hết quần áo rồi” Bạch An Tươngbưng một mâm những thứ đen như mực ra, thuận miệnggiải thích với Trình Uyên.Cho nên bây giờ Mục Như Trăn mặc quần áo của BạchAn Tương.Ngực cô ta to hơn Bạch An Tương một chút, cho nênmặc quần áo của cô vào, nơi nào đó càng nhô lên hơn,khiến Trình Uyên không kiềm được nuốt nước bọt.Có điều sau khi nhìn thấy những thứ trong mâm Bạch AnTương bưng ra, trong lòng lại cảm thấy buồn nôn, trongđầu không còn gì được nữa.“Anh đi tắm, hai người ăn cơm đừng chờ anh!” TrìnhUyên vội vàng nói.Bạch An Tương lập tức không vui: “Trước tiên cứ ăn cơmxong rồi hãy tắm có được không?”Trình Uyên không trả lời, chui vào phòng tắm giống nhưđang chạy trốn.“Nói cho anh biết, đêm nay Như Trăn ngủ lại nhà chúngta, anh ngủ phòng bên cạnh nhé” Bạch An Tương nóithêm một câu.Mấy ngày trước đó Trình Uyên và Bạch An Tương đềungủ cùng một phòng, thật ra như vậy càng khiến TrìnhUyên khó chịu hơn.Nhìn thấy, vươn tay cũng có thể động vào, nhưng khôngdám làm cái gì, chuyện này càng khổ sở hơn trước đây.Tắm rửa xong, Trình Uyên lề mề trong phòng tắm mộtlát, lúc đi ra, đã nghe thấy Mục Như Trăn đang oán tráchBạch An Tương.“Tớ xin cậu đấy, cái này của cậu nào phải là thịt chứ, rõràng là đá, còn có cái này cái này nữa… An Tương, tớbiết nhà cậu có tiên, nhưng cũng không thể mua nhiềumuối như vậy được, cậu muốn tớ mặn chết, sau đó kếthừa áo ngực của tớ sao?”“Nói linh tinh gì thế, cậu nếm thử cái này đi, cái này chắcchắn rất ngon!”“Phì! Chị của tớ ơi, mau đưa nước cho tới”Thật sự là một tai nạn, Trình Uyên nghĩ thầm.Chạy trốn vê phòng khách, bò lên giường ngủ luôn, anhquyết định mặc kệ Bạch An Tương có gọi đến mức nào,tối nay anh cũng sẽ không mở cửa ra nữa.Buổi tối khi đi ngủ, Bạch An Tương và Mục Như Trăncùng nằm trên giường trò chuyện sôi nổi.Lúc đó Mục Như Trăn đột nhiên hỏi Bạch An Tương:“Cậu cảm thấy chồng cậu là người như thế nào?’Bạch An Tương trêu đùa: “Nhắc đến anh ấy làm gì, saohả, cậu tương tư rồi à? Muốn có đàn ông sao? Chấm lãoTrình nhà tớ rồi hả? Có muốn tớ giới thiệu cho cậukhông?”Mục Như Trăn tức giận nói: “Tới luôn đi, cậu dámnhường cho tớ thì tớ không chê đâu nhái”“À, ra cậu chấm anh ấy thật rồi sao, thảo nào trước đócứ liên tục khuyên tớ ly hôn, ầm ï lâu như vậy là muốnthừa thưởng chồng tớ thôi”“Hừ!” Mục Như Trăn khinh thường nói: “Cũng chỉ có cậumới coi anh ta như báu vật thôi!”Tuy rằng Mục Như Trăn nói như vậy, nhưng trong lòng lạikhông nghĩ như vậy, ngược lại cô ta cảm thấy, Trình Uyênthật sự là một báu vật, vậy mà Bạch An Tương lại khôngbiết.Đôi khi, Mục Như Trăn cũng suýt nữa không kiêm chếđược nói cho Bạch An Tương biết sự thật Trình Uyênchính là Chủ tịch Tuấn Phong, nhưng biết Bạch AnTương không thể chịu kích thích nên cũng đành nhẫnnhịn.“Anh ấy sao” Lúc này, Bạch An Tương đột nhiên lộ vẻmặt như cô gái nhỏ, nhẹ giọng nói: “Anh ấy rất ngốc”“Cũng không có tài năng gì ghê gớm”“Con người cũng không thú vị.”“Cũng nhát gan”“Lại không có sở trường g씓Mặt mũi cũng bình thường”“Nhưng mà, anh ấy có thể bỏ cả mạng sống vì tớ” BạchAn Tương cười. Cô nhớ đến cảnh tượng Trình Uyên dậptất lửa trong nhà hàng.“Tớ cảm thấy, như vậy là đủ rồi” Cô nói.Mục Như Trăn nhìn Bạch An Tương vẻ kinh sợ.Không có tài năng gì mà có thể trở thành Chủ tịch củaTuấn Phong sao?Ngu ngốc mà có thể chơi đùa Long Đẳng thành ra nhưVậy sao?Nhát gan mà lại dám đi đối chọi với bình gas vì Bạch AnTương sao?Không thú vị mà có thể chém gió trước mặt cô ta, ngaycả người có kiến thức như ba mẹ cô ta cũng lộ ra vẻsùng bái sao?Không có sở trường gì mà có thể kinh doanh TuấnPhong phát triển như vậy sao?Ngoại hình, thật ra cũng rất đẹp trai màiBạch An Tương nói ra những khuyết điểm của TrìnhUyên, trong mắt Mục Như Trăn, đây quả thật là đangkhoe khoang mà.Cô ta không thể nào hiểu được, Bạch An Tương khôngbiết cả những chuyện này, tại sao khi nhắc đến TrìnhUyên, miệng vẫn nở nụ cười ngọt ngào như bôi mật vậy.Mục Như Trăn sinh ra trong gia đình trí thức bìnhthường, dù là gia đình nào, xã hội này đều không thoátkhỏi dung tục, đều muốn con gái gả cho gia đình giàucó.Khi đi học thành tích của cô ta bình thường, cũng khôngcó gì sở trường, chỉ có là xinh đẹp, nhưng lại không sánhbằng Bạch An Tương.Còn về theo đuổi tình yêu, ba mẹ đã truyền cho cô ta tưtưởng theo quy tác làm dần từng bước.Nhưng mà Mục Như Trăn đã chán ghét cuộc sống nhưthế này từ lâu, cô ta muốn sống khác thường đi.Mà điều duy nhất có thể thay đổi tất cả chuyện này,chính là gả cho người nhà giàu.Cho nên, sau khi Chủ tịch Tuấn Phong thần bí cứu cô tamột lần, Mục Như Trăn đã đem lòng tơ tưởng, cô ta coiviệc theo đuổi Chủ tịch Tuấn Phong làm mục tiêu cuốicùng của mình.Nhưng tuyệt đối không thể nào ngờ được, Chủ tịch TuấnPhong lại chính là Trình Uyên, là người mà mình từng coithường nhất, là chồng của người bạn thân nhất củamình.Lòng cô ta lập tức trống rỗng, giống như đột nhiên mấtđi mục tiêu cuộc sống vậy.“Nghĩ gì vậy?” Bạch An Tương đột nhiên huých huýchMục Như Trăn, trêu chọc: “Thật sự tương tư ai rồi à?”Mục Như Trăn hoàn hồn, cười gượng, sau đó thở dài hỏiBạch An Tương: “An Tương, tớ hỏi cậu chuyện này”“Hứ?”“Nếu… Tớ nói là nếu”“Hửm?”“Nếu có một ngày, cậu biết được Trình Uyên lừa gạt cậu,thật ra có rất nhiều chuyện của anh ta mà cậu khôngbiết, cậu sẽ làm như thế nào?” Mục Như Trăn hỏi rấtnghiêm túc.
Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Bạch An Tương không thể chịu sợ hãi được, cùng lúc khitiếng thét chói tai của Mục Như Trăn dọa cho Trình Uyênhoảng sợ, điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là Bạch AnTương, cho nên lúc này anh hoàn toàn không nghĩ đượcgì hết, lập tức kéo Mục Như Trăn đến, che miệng cô talại.Lúc đó Mục Như Trăn bối rối, thân thể đột nhiên cứngđờ, “‘ trống rỗng. ‘À 1 3Bây giờ cô ta chỉ mặc áo lót, sau đó bị Trình Uyên ômvào lòng…“Đừng hét!” Trình Uyên vội vàng nói.Mục Như Trăn máy móc gật đầu.Trình Uyên đột nhiên cũng ý thức được động tác của haingười có chút không ổn, vì vậy sau khi Mục Như Trăngật đầu, anh vội vàng lùi ra đằng sau một bước, xoayngười sang bên cạnh nói: “Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, tôi khôngnhìn thấy gì cả”Trong tưởng tượng, Mục Như Trăn sẽ mặt đỏ tía tai gầmthét với anh, thậm chí dùng từ ngữ độc địa mảng chửianh.Nhưng mà, sau khi Trình Uyên xoay người đi, Mục NhưTrăn chỉ cắn môi xoay người chạy đi.Bạch An Tương nghe tiếng, bước ra khỏi phòng bếp, nhìnthấy Trình Uyên đứng ngây ngốc tại chỗ, vui vẻ nói: “Anhvề rồi đấy à?”“Ừ… Có phải về không đúng lúc lắm không?”Bạch An Tương cảm thấy khó hiểu: “Cái gì?”“À đúng rồi, vừa nãy hình như em nghe thấy Như Trănkêu lên, cô ta làm sao vậy?”Trình Uyên vội vàng lắc đầu nói: “Anh không biết!”Bạch An Tương nghi ngờ nhìn anh một cái, sau đó cườinhạt: “Dáng người của Như Trăn có đẹp không?”Trình Uyên gật đầu: “Đẹp!”Sau khi chữ đẹp bật ra khỏi miệng, chợt cảm thấy khôngổn.Quả nhiên, sắc mặt Bạch An Tương tối sầm: “Tối naykhông cho anh ăn cơm!”“guiTuy tỏ ra rất ấm ức, nhưng trong lòng Trình Uyên lại thấyvô cùng may mãn.Nhìn thấy Bạch An Tương xuống bếp, anh biết tối naybụng lại khó tiêu rồi, nhưng nghe nói tối nay không đượcăn cơm, ha ha…Mục Như Trăn mặc quần áo tử tế từ trong phòng đi rangoài, bước vào nhà bếp giúp Bạch An Tương, trong lúcđó vấn len lén liếc nhìn Trình Uyên, gò má nóng khôngchịu nổi.“Như Trăn uống nhiều qua nôn hết ra người, em đón côta về đây, giặt sạch hết quần áo rồi” Bạch An Tươngbưng một mâm những thứ đen như mực ra, thuận miệnggiải thích với Trình Uyên.Cho nên bây giờ Mục Như Trăn mặc quần áo của BạchAn Tương.Ngực cô ta to hơn Bạch An Tương một chút, cho nênmặc quần áo của cô vào, nơi nào đó càng nhô lên hơn,khiến Trình Uyên không kiềm được nuốt nước bọt.Có điều sau khi nhìn thấy những thứ trong mâm Bạch AnTương bưng ra, trong lòng lại cảm thấy buồn nôn, trongđầu không còn gì được nữa.“Anh đi tắm, hai người ăn cơm đừng chờ anh!” TrìnhUyên vội vàng nói.Bạch An Tương lập tức không vui: “Trước tiên cứ ăn cơmxong rồi hãy tắm có được không?”Trình Uyên không trả lời, chui vào phòng tắm giống nhưđang chạy trốn.“Nói cho anh biết, đêm nay Như Trăn ngủ lại nhà chúngta, anh ngủ phòng bên cạnh nhé” Bạch An Tương nóithêm một câu.Mấy ngày trước đó Trình Uyên và Bạch An Tương đềungủ cùng một phòng, thật ra như vậy càng khiến TrìnhUyên khó chịu hơn.Nhìn thấy, vươn tay cũng có thể động vào, nhưng khôngdám làm cái gì, chuyện này càng khổ sở hơn trước đây.Tắm rửa xong, Trình Uyên lề mề trong phòng tắm mộtlát, lúc đi ra, đã nghe thấy Mục Như Trăn đang oán tráchBạch An Tương.“Tớ xin cậu đấy, cái này của cậu nào phải là thịt chứ, rõràng là đá, còn có cái này cái này nữa… An Tương, tớbiết nhà cậu có tiên, nhưng cũng không thể mua nhiềumuối như vậy được, cậu muốn tớ mặn chết, sau đó kếthừa áo ngực của tớ sao?”“Nói linh tinh gì thế, cậu nếm thử cái này đi, cái này chắcchắn rất ngon!”“Phì! Chị của tớ ơi, mau đưa nước cho tới”Thật sự là một tai nạn, Trình Uyên nghĩ thầm.Chạy trốn vê phòng khách, bò lên giường ngủ luôn, anhquyết định mặc kệ Bạch An Tương có gọi đến mức nào,tối nay anh cũng sẽ không mở cửa ra nữa.Buổi tối khi đi ngủ, Bạch An Tương và Mục Như Trăncùng nằm trên giường trò chuyện sôi nổi.Lúc đó Mục Như Trăn đột nhiên hỏi Bạch An Tương:“Cậu cảm thấy chồng cậu là người như thế nào?’Bạch An Tương trêu đùa: “Nhắc đến anh ấy làm gì, saohả, cậu tương tư rồi à? Muốn có đàn ông sao? Chấm lãoTrình nhà tớ rồi hả? Có muốn tớ giới thiệu cho cậukhông?”Mục Như Trăn tức giận nói: “Tới luôn đi, cậu dámnhường cho tớ thì tớ không chê đâu nhái”“À, ra cậu chấm anh ấy thật rồi sao, thảo nào trước đócứ liên tục khuyên tớ ly hôn, ầm ï lâu như vậy là muốnthừa thưởng chồng tớ thôi”“Hừ!” Mục Như Trăn khinh thường nói: “Cũng chỉ có cậumới coi anh ta như báu vật thôi!”Tuy rằng Mục Như Trăn nói như vậy, nhưng trong lòng lạikhông nghĩ như vậy, ngược lại cô ta cảm thấy, Trình Uyênthật sự là một báu vật, vậy mà Bạch An Tương lại khôngbiết.Đôi khi, Mục Như Trăn cũng suýt nữa không kiêm chếđược nói cho Bạch An Tương biết sự thật Trình Uyênchính là Chủ tịch Tuấn Phong, nhưng biết Bạch AnTương không thể chịu kích thích nên cũng đành nhẫnnhịn.“Anh ấy sao” Lúc này, Bạch An Tương đột nhiên lộ vẻmặt như cô gái nhỏ, nhẹ giọng nói: “Anh ấy rất ngốc”“Cũng không có tài năng gì ghê gớm”“Con người cũng không thú vị.”“Cũng nhát gan”“Lại không có sở trường g씓Mặt mũi cũng bình thường”“Nhưng mà, anh ấy có thể bỏ cả mạng sống vì tớ” BạchAn Tương cười. Cô nhớ đến cảnh tượng Trình Uyên dậptất lửa trong nhà hàng.“Tớ cảm thấy, như vậy là đủ rồi” Cô nói.Mục Như Trăn nhìn Bạch An Tương vẻ kinh sợ.Không có tài năng gì mà có thể trở thành Chủ tịch củaTuấn Phong sao?Ngu ngốc mà có thể chơi đùa Long Đẳng thành ra nhưVậy sao?Nhát gan mà lại dám đi đối chọi với bình gas vì Bạch AnTương sao?Không thú vị mà có thể chém gió trước mặt cô ta, ngaycả người có kiến thức như ba mẹ cô ta cũng lộ ra vẻsùng bái sao?Không có sở trường gì mà có thể kinh doanh TuấnPhong phát triển như vậy sao?Ngoại hình, thật ra cũng rất đẹp trai màiBạch An Tương nói ra những khuyết điểm của TrìnhUyên, trong mắt Mục Như Trăn, đây quả thật là đangkhoe khoang mà.Cô ta không thể nào hiểu được, Bạch An Tương khôngbiết cả những chuyện này, tại sao khi nhắc đến TrìnhUyên, miệng vẫn nở nụ cười ngọt ngào như bôi mật vậy.Mục Như Trăn sinh ra trong gia đình trí thức bìnhthường, dù là gia đình nào, xã hội này đều không thoátkhỏi dung tục, đều muốn con gái gả cho gia đình giàucó.Khi đi học thành tích của cô ta bình thường, cũng khôngcó gì sở trường, chỉ có là xinh đẹp, nhưng lại không sánhbằng Bạch An Tương.Còn về theo đuổi tình yêu, ba mẹ đã truyền cho cô ta tưtưởng theo quy tác làm dần từng bước.Nhưng mà Mục Như Trăn đã chán ghét cuộc sống nhưthế này từ lâu, cô ta muốn sống khác thường đi.Mà điều duy nhất có thể thay đổi tất cả chuyện này,chính là gả cho người nhà giàu.Cho nên, sau khi Chủ tịch Tuấn Phong thần bí cứu cô tamột lần, Mục Như Trăn đã đem lòng tơ tưởng, cô ta coiviệc theo đuổi Chủ tịch Tuấn Phong làm mục tiêu cuốicùng của mình.Nhưng tuyệt đối không thể nào ngờ được, Chủ tịch TuấnPhong lại chính là Trình Uyên, là người mà mình từng coithường nhất, là chồng của người bạn thân nhất củamình.Lòng cô ta lập tức trống rỗng, giống như đột nhiên mấtđi mục tiêu cuộc sống vậy.“Nghĩ gì vậy?” Bạch An Tương đột nhiên huých huýchMục Như Trăn, trêu chọc: “Thật sự tương tư ai rồi à?”Mục Như Trăn hoàn hồn, cười gượng, sau đó thở dài hỏiBạch An Tương: “An Tương, tớ hỏi cậu chuyện này”“Hứ?”“Nếu… Tớ nói là nếu”“Hửm?”“Nếu có một ngày, cậu biết được Trình Uyên lừa gạt cậu,thật ra có rất nhiều chuyện của anh ta mà cậu khôngbiết, cậu sẽ làm như thế nào?” Mục Như Trăn hỏi rấtnghiêm túc.
Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Bạch An Tương không thể chịu sợ hãi được, cùng lúc khitiếng thét chói tai của Mục Như Trăn dọa cho Trình Uyênhoảng sợ, điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là Bạch AnTương, cho nên lúc này anh hoàn toàn không nghĩ đượcgì hết, lập tức kéo Mục Như Trăn đến, che miệng cô talại.Lúc đó Mục Như Trăn bối rối, thân thể đột nhiên cứngđờ, “‘ trống rỗng. ‘À 1 3Bây giờ cô ta chỉ mặc áo lót, sau đó bị Trình Uyên ômvào lòng…“Đừng hét!” Trình Uyên vội vàng nói.Mục Như Trăn máy móc gật đầu.Trình Uyên đột nhiên cũng ý thức được động tác của haingười có chút không ổn, vì vậy sau khi Mục Như Trăngật đầu, anh vội vàng lùi ra đằng sau một bước, xoayngười sang bên cạnh nói: “Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, tôi khôngnhìn thấy gì cả”Trong tưởng tượng, Mục Như Trăn sẽ mặt đỏ tía tai gầmthét với anh, thậm chí dùng từ ngữ độc địa mảng chửianh.Nhưng mà, sau khi Trình Uyên xoay người đi, Mục NhưTrăn chỉ cắn môi xoay người chạy đi.Bạch An Tương nghe tiếng, bước ra khỏi phòng bếp, nhìnthấy Trình Uyên đứng ngây ngốc tại chỗ, vui vẻ nói: “Anhvề rồi đấy à?”“Ừ… Có phải về không đúng lúc lắm không?”Bạch An Tương cảm thấy khó hiểu: “Cái gì?”“À đúng rồi, vừa nãy hình như em nghe thấy Như Trănkêu lên, cô ta làm sao vậy?”Trình Uyên vội vàng lắc đầu nói: “Anh không biết!”Bạch An Tương nghi ngờ nhìn anh một cái, sau đó cườinhạt: “Dáng người của Như Trăn có đẹp không?”Trình Uyên gật đầu: “Đẹp!”Sau khi chữ đẹp bật ra khỏi miệng, chợt cảm thấy khôngổn.Quả nhiên, sắc mặt Bạch An Tương tối sầm: “Tối naykhông cho anh ăn cơm!”“guiTuy tỏ ra rất ấm ức, nhưng trong lòng Trình Uyên lại thấyvô cùng may mãn.Nhìn thấy Bạch An Tương xuống bếp, anh biết tối naybụng lại khó tiêu rồi, nhưng nghe nói tối nay không đượcăn cơm, ha ha…Mục Như Trăn mặc quần áo tử tế từ trong phòng đi rangoài, bước vào nhà bếp giúp Bạch An Tương, trong lúcđó vấn len lén liếc nhìn Trình Uyên, gò má nóng khôngchịu nổi.“Như Trăn uống nhiều qua nôn hết ra người, em đón côta về đây, giặt sạch hết quần áo rồi” Bạch An Tươngbưng một mâm những thứ đen như mực ra, thuận miệnggiải thích với Trình Uyên.Cho nên bây giờ Mục Như Trăn mặc quần áo của BạchAn Tương.Ngực cô ta to hơn Bạch An Tương một chút, cho nênmặc quần áo của cô vào, nơi nào đó càng nhô lên hơn,khiến Trình Uyên không kiềm được nuốt nước bọt.Có điều sau khi nhìn thấy những thứ trong mâm Bạch AnTương bưng ra, trong lòng lại cảm thấy buồn nôn, trongđầu không còn gì được nữa.“Anh đi tắm, hai người ăn cơm đừng chờ anh!” TrìnhUyên vội vàng nói.Bạch An Tương lập tức không vui: “Trước tiên cứ ăn cơmxong rồi hãy tắm có được không?”Trình Uyên không trả lời, chui vào phòng tắm giống nhưđang chạy trốn.“Nói cho anh biết, đêm nay Như Trăn ngủ lại nhà chúngta, anh ngủ phòng bên cạnh nhé” Bạch An Tương nóithêm một câu.Mấy ngày trước đó Trình Uyên và Bạch An Tương đềungủ cùng một phòng, thật ra như vậy càng khiến TrìnhUyên khó chịu hơn.Nhìn thấy, vươn tay cũng có thể động vào, nhưng khôngdám làm cái gì, chuyện này càng khổ sở hơn trước đây.Tắm rửa xong, Trình Uyên lề mề trong phòng tắm mộtlát, lúc đi ra, đã nghe thấy Mục Như Trăn đang oán tráchBạch An Tương.“Tớ xin cậu đấy, cái này của cậu nào phải là thịt chứ, rõràng là đá, còn có cái này cái này nữa… An Tương, tớbiết nhà cậu có tiên, nhưng cũng không thể mua nhiềumuối như vậy được, cậu muốn tớ mặn chết, sau đó kếthừa áo ngực của tớ sao?”“Nói linh tinh gì thế, cậu nếm thử cái này đi, cái này chắcchắn rất ngon!”“Phì! Chị của tớ ơi, mau đưa nước cho tới”Thật sự là một tai nạn, Trình Uyên nghĩ thầm.Chạy trốn vê phòng khách, bò lên giường ngủ luôn, anhquyết định mặc kệ Bạch An Tương có gọi đến mức nào,tối nay anh cũng sẽ không mở cửa ra nữa.Buổi tối khi đi ngủ, Bạch An Tương và Mục Như Trăncùng nằm trên giường trò chuyện sôi nổi.Lúc đó Mục Như Trăn đột nhiên hỏi Bạch An Tương:“Cậu cảm thấy chồng cậu là người như thế nào?’Bạch An Tương trêu đùa: “Nhắc đến anh ấy làm gì, saohả, cậu tương tư rồi à? Muốn có đàn ông sao? Chấm lãoTrình nhà tớ rồi hả? Có muốn tớ giới thiệu cho cậukhông?”Mục Như Trăn tức giận nói: “Tới luôn đi, cậu dámnhường cho tớ thì tớ không chê đâu nhái”“À, ra cậu chấm anh ấy thật rồi sao, thảo nào trước đócứ liên tục khuyên tớ ly hôn, ầm ï lâu như vậy là muốnthừa thưởng chồng tớ thôi”“Hừ!” Mục Như Trăn khinh thường nói: “Cũng chỉ có cậumới coi anh ta như báu vật thôi!”Tuy rằng Mục Như Trăn nói như vậy, nhưng trong lòng lạikhông nghĩ như vậy, ngược lại cô ta cảm thấy, Trình Uyênthật sự là một báu vật, vậy mà Bạch An Tương lại khôngbiết.Đôi khi, Mục Như Trăn cũng suýt nữa không kiêm chếđược nói cho Bạch An Tương biết sự thật Trình Uyênchính là Chủ tịch Tuấn Phong, nhưng biết Bạch AnTương không thể chịu kích thích nên cũng đành nhẫnnhịn.“Anh ấy sao” Lúc này, Bạch An Tương đột nhiên lộ vẻmặt như cô gái nhỏ, nhẹ giọng nói: “Anh ấy rất ngốc”“Cũng không có tài năng gì ghê gớm”“Con người cũng không thú vị.”“Cũng nhát gan”“Lại không có sở trường g씓Mặt mũi cũng bình thường”“Nhưng mà, anh ấy có thể bỏ cả mạng sống vì tớ” BạchAn Tương cười. Cô nhớ đến cảnh tượng Trình Uyên dậptất lửa trong nhà hàng.“Tớ cảm thấy, như vậy là đủ rồi” Cô nói.Mục Như Trăn nhìn Bạch An Tương vẻ kinh sợ.Không có tài năng gì mà có thể trở thành Chủ tịch củaTuấn Phong sao?Ngu ngốc mà có thể chơi đùa Long Đẳng thành ra nhưVậy sao?Nhát gan mà lại dám đi đối chọi với bình gas vì Bạch AnTương sao?Không thú vị mà có thể chém gió trước mặt cô ta, ngaycả người có kiến thức như ba mẹ cô ta cũng lộ ra vẻsùng bái sao?Không có sở trường gì mà có thể kinh doanh TuấnPhong phát triển như vậy sao?Ngoại hình, thật ra cũng rất đẹp trai màiBạch An Tương nói ra những khuyết điểm của TrìnhUyên, trong mắt Mục Như Trăn, đây quả thật là đangkhoe khoang mà.Cô ta không thể nào hiểu được, Bạch An Tương khôngbiết cả những chuyện này, tại sao khi nhắc đến TrìnhUyên, miệng vẫn nở nụ cười ngọt ngào như bôi mật vậy.Mục Như Trăn sinh ra trong gia đình trí thức bìnhthường, dù là gia đình nào, xã hội này đều không thoátkhỏi dung tục, đều muốn con gái gả cho gia đình giàucó.Khi đi học thành tích của cô ta bình thường, cũng khôngcó gì sở trường, chỉ có là xinh đẹp, nhưng lại không sánhbằng Bạch An Tương.Còn về theo đuổi tình yêu, ba mẹ đã truyền cho cô ta tưtưởng theo quy tác làm dần từng bước.Nhưng mà Mục Như Trăn đã chán ghét cuộc sống nhưthế này từ lâu, cô ta muốn sống khác thường đi.Mà điều duy nhất có thể thay đổi tất cả chuyện này,chính là gả cho người nhà giàu.Cho nên, sau khi Chủ tịch Tuấn Phong thần bí cứu cô tamột lần, Mục Như Trăn đã đem lòng tơ tưởng, cô ta coiviệc theo đuổi Chủ tịch Tuấn Phong làm mục tiêu cuốicùng của mình.Nhưng tuyệt đối không thể nào ngờ được, Chủ tịch TuấnPhong lại chính là Trình Uyên, là người mà mình từng coithường nhất, là chồng của người bạn thân nhất củamình.Lòng cô ta lập tức trống rỗng, giống như đột nhiên mấtđi mục tiêu cuộc sống vậy.“Nghĩ gì vậy?” Bạch An Tương đột nhiên huých huýchMục Như Trăn, trêu chọc: “Thật sự tương tư ai rồi à?”Mục Như Trăn hoàn hồn, cười gượng, sau đó thở dài hỏiBạch An Tương: “An Tương, tớ hỏi cậu chuyện này”“Hứ?”“Nếu… Tớ nói là nếu”“Hửm?”“Nếu có một ngày, cậu biết được Trình Uyên lừa gạt cậu,thật ra có rất nhiều chuyện của anh ta mà cậu khôngbiết, cậu sẽ làm như thế nào?” Mục Như Trăn hỏi rấtnghiêm túc.