Tác giả:

Chương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên…

Chương 151

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Bạch An Tương mỉm cười, giống như một bông hoa senthanh nhã.Ngay cả một cô gái Mục Như Trăn cũng không kiềmđược nhìn đến mức ngẩn ngơ, lộ chút ghen tuông, lẩmbẩm nói: “Tóc xanh như dòng nước, nụ cười nhạt nhưsen, tớ kêu lên oai oái, thảo nào có nhiều người thíchcậu như vậy”“BốpI’ Bạch An Á, vỗ nẾ cai Ìn „ Mục NhưTrăn: “Nói vừa thôi.”Mục Như Trăn vùi đầu vào trong chăn, tay chân mệt mỏidang ngang trên giường, giống như một con cá ướpmuối hết thuốc chữa: “Tức giận thật!”Về phần câu nói trước kia của cô ta, Bạch An Tươngkhông trả lời, Mục Như Trăn cũng không hỏi lại nữa. Vìcâu trả lời đã rất rõ ràng rồi.Trình Uyên vì Bạch An Tương, ngay cả tính mạng cũngcó thể bỏ được, còn có cái gì mà không thể tha thứđược chứ?Chẳng biết từ lúc nào, bên tai Mục Như Trăn đã có tiếnghít thở đều đều vang lên, cô ta xoay người nhìn về phíaBạch An Tương đã ngủ say, chớp mắt nhìn, nhẹ nhàngnói: “Rất hâm mộ cậu đấy”Sau đó cả đêm không chợp mắt.Ngày hôm sau, Vương Quân dẫn đầu mấy ông chủ lớn,đi đến Tuấn Phong từ rất sớm.“Thật sự ngại quá, Chủ tịch của chúng tôi thật sự khôngở đây” Là Vương Tử Yên đón tiếp bọn họ.Nghe vậy, mấy người quay sang nhìn nhau, gương mặtVương Quân sắp nhíu chặt thành mướp đắng: “Trợ lýVương, Chủ tịch Trình có nói khi nào sẽ quay về không?”Vương Tử Yên lắc đầu, giọng điệu tẻ nhạt trả lời: “Tôi chỉlà một trợ lý thôi.”Lời của cô ta có nghĩa, chẳng lẽ Chủ tịch của chúng tôiđi đâu còn phải báo cáo với một trợ lý như tôi sao?“Vậy phải làm sao đây?” Mấy người Vương Quân lập tứcgấp đến giậm chân.Trước đó khi Trình Uyên đến thăm hỏi bọn họ, bọn họđóng cửa không gặp, bây giờ vở kịch vui đã đổi ngượcvai, cũng khiến cho mấy người bọn họ cảm nhận đượctâm trạng của Trình Uyên ngày hôm qua.“Ôi, đều tại tôi, hôm qua Chủ tịch Trình đến tập đoànchúng tôi, đúng lúc tôi đi họp ở bên ngoài”“Tôi cũng vậy, tôi vừa mới lên máy bay xong, thư ký đãgọi điện thoại cho tôi.. “Trước mặt Vương Tử Yên, bọn họ còn cố gắng diễn kịchcho tròn vai, nhưng đối với lần này, Vương Tử Yên chỉ lộra vẻ mặt không liên quan đến mình.Trong lòng lại không ngừng cười lạnh.Tuyệt vọng sao?Sốt ruột sao?Ha haiGiờ phút này, Trình Uyên lại ngồi trong một căn phòng ởkhách sạn Tân Dương cách Tuấn Phong không xa, cùngvới Bạch Long và Thời Sách ngồi đối diện một bàn đầymón ăn ngon ăn như hổ đói.Bạch An Tương nấu cơm thật sự khó mà nuốt nổi, ngàyhôm qua Trình Uyên lại không ăn gì cả ngày, cũng rất đói bụng.Thời Sách nào đã từng được ăn nhiêu món ngon nhưvậy bao giờ, mặc dù không phải quá đói bụng, cũng ănnhư bị quỷ chết đói nhập vào vậy.Về phần Bạch Long, sức ăn của anh ta vốn dĩ đã khỏehơn người khác, đương nhiên không cần nói nhiều.Hai em gái phục vụ đứng bên cạnh hầu hạ bọn họ cũngsợ đến choáng váng, phải biết, một bàn đầy món ănngon này đủ cho mười người ăn đấy.“Bao lâu rồi bọn họ không ăn vậy?” Một người trong đónhỏ giọng hỏi người còn lại.Một người khác liếm đôi môi khô khốc, nhỏ giọng đáplại: “Đừng nói nữa, cẩn thận bị bọn họ nghe thấy, nhìncách ăn này, giống như vừa được thả từ nhà giam ra vậy,đừng gây phiền toái ”Vì vậy hai người lại im như thóc.Ăn xong một bữa cơm, Trình Uyên lau miệng thuận tiệnợra hai tiếng no nê, nói với Bạch Long và Thời Sách:“Hai người ăn trước đi, tôi đi dạo một lát, hơi tức bụng rồi”Hai người quay lại nhìn anh.Đi ra khỏi phòng, Trình Uyên không xuống tầng, mà đithẳng lên tầng cao nhất.Khách sạn Tân Dương là kiến trúc mang tính biểu tượngcủa thành phố Tân Dương, cũng chính là tòa nhà caotầng thứ hai của thành phố Tân Dương.Ăn no uống đủ, đứng hóng gió trên sân thượng tòa nhà,nhìn ngắm phong cảnh đẹp đẽ, Trình Uyên nghĩ.Nhưng mà vừa mới đi lên tâng đã nhìn thấy một cô gáicòn trẻ tuổi đang quay lưng về phía anh, đứng sát mép sân thượng.Lúc đó Trình Uyên sửng sốt.Mẹ nó, không phải chứ! Cô ta định nhảy lầu sao?“Này, em gái, cô đừng xúc động!” Trình Uyên kêu lên với cô gái.Thực tế, việc linh tinh bận rộn, Trình Uyên cũng không cóý định quan tâm đến những chuyện không liên quan gìđến mình, nhưng hết lần này đến lân khác lại khiến anhgặp phải, bạn nói nói xem nếu không quan tâm, nhìnngười ta nhảy xuống, trong lòng cũng không yên được.Trình Uyên đột nhiên kêu lên, dọa cho cô gái cũng hoảngsợ, thân thể hơi run rẩy, suýt nữa trượt chân ngã luônxuống, trái tim nhỏ “thình thịch” như sắp nhảy ra ngoài.Cô gái đột nhiên quay đầu lại, định nổi giận quát TrìnhUyên: “Xúc động em gái anh đấy, ai nói là tôi định nhảy.. ”Nhưng mà khi cô ta nhìn thấy Trình Uyên nhìn thấy, kêuđược một nửa đã im bặt.Cô gái này không phải ai khác, chính là Thẩm Trác.Chẳng qua sân thượng gió to, Thẩm Trác cố tình quấnkhăn lụa trên đầu, còn đeo kính râm, cho nên Trình Uyênhoàn toàn không nhận ra cô ta.Đôi mắt nấp sau kính râm của Thẩm Trác chớp chớp,sau đó giả vờ bộ dạng rất đau lòng thở dài: “Anh trai àđừng khuyên tôi nữa, tôi không muốn sống nữa”Trình Uyên chậm rãi đến gần cô ta, phát hiện cô ta cũngkhông có phản ứng quá kích động, vì vậy cả gan đi đếnbên cạnh cô ta, cẩn thận hỏi: “Tại sao lại không muốnsống nữa? Em gái, tôi phải giúp cô nghĩ thoáng chút, côcó lời gì muốn tâm sự với anh đây không”Thẩm Trác “thút thít” ấm ức nói: “Người tôi thích không thích tôi.”“Ấy…” Trình Uyên không còn gì để nói, hỏi: “Chỉ vậy thôi hả?”Thẩm Trác gật đầu.“Cô nhảy lầu vì một người không thích cô, cô không cảmthấy rất không đáng sao?” Trình Uyên hỏi cô ta.Thẩm Trác nói: “Logic này của anh không đúng”“Không đúng chô nào?”“Anh ta không thích tôi, tôi nhảy lầu không đáng, nhưngnếu anh ta thích tôi, tôi nhảy lầu cũng đáng mà?”“Hả?” Trình Uyên hơi bối rối.Thẩm Trác “khổ sở” nói: “Thật ra tôi cũng không chắcanh ta có thích tôi hay không”“Ấy… Cô còn chưa tỏ tình sao?” Trình Uyên há hốcmiệng, càng không thể hiểu nổi cô gái này.Thẩm Trác gật đầu.Trình Uyên lập tức vừa bực mình vừa buồn cười: “Cô đitỏ tình đi, nếu anh ta từ chối cô, cô lại đau lòng tiếp cũngđược, nhưng ngộ nhỡ anh ta cũng thích cô thì sao?”“Cô ngay cả can đảm đi theo đuổi hạnh phúc cũngkhông có, có tư cách gì mà nhảy lầu?”“Nói cách khác, ngay cả can đảm nhảy lầu cô cũng có,chẳng lẽ còn không có can đảm đi tỏ tình sao? Theođuổi hạnh phúc của mình?”Thẩm Trác đột nhiên cảm thấy Trình Uyên nói rất có lý,nhưng mà… Cô ta rất uể oải giang tay, nói: “Nhưng mà,gia đình của anh ta khá là đặc biệt”Khá đặc biệt sao?Trình Uyên mỉm cười.“Cô gái, tôi nói chuyện của tôi cho cô nghe nhé” Anh nói.“Ừ!” Thẩm Trác lập tức hăng hái, nặng nề gật đầu.Trình Uyên tựa vào lan can sân thượng, châm điếu thuốc.“Trước đây tôi chỉ là một kẻ nghèo hèn từ nông thôn đếnthành phố, sau đó ở rể trong một dòng họ cũng coi nhưrất lớn, nhưng ai ngờ, gia đình mà tôi ở rể lại không đượcbất kỳ ai trong dòng họ chào đón cả”“Vợ tôi và tôi giao hẹn với nhau, tôi không được chạmvào cô ấy, nếu không cô ấy thà chết còn hơn”“Tôi đồng ý ba năm sau sẽ ly hôn với cô ấy”“Khi đó tôi đã cảm thấy, dù sao cô ấy và tôi cũng chẳngcó gì, sau ba năm cũng sẽ không xuất hiện trong cuộcsống của nhau nữa, cho nên, cô ấy bị người trong dònghọ coi thường, bị người chế giêu sỉ nhục, tôi đều coi như không thấy”“Nhưng mà thật sự có thể coi như không thấy được sao?”“Không thểi”“Vì tôi ở rể, mới khiến cô ấy phải chịu nhiều thiệt thòi,gần như ngày nào cũng bị người ta cười nhạo”“Tuy rằng tôi biết giữa chúng tôi không có gì, nhưng bênngoài, cô ấy vẫn là vợ tôi. Đôi khi không nhìn được nữa,tôi che chở cô ấy sau lưng mình, thay cô ấy chịu nhữngsỉ nhục kia”“Lần đầu tiên lần thứ hai lần thứ ba thứ tư… Thời gianlâu dài, tôi đã quen với sự tồn tại của cô ấy, cô ấy cũngđã quen với sự tồn tại của tôi”“Tôi cảm thấy tôi chăm chỉ làm cô ấy cảm thấy ấm áprồi, đương nhiên cảm thấy ấm áp còn có cả người mẹ vợnói năng chua ngoa nhưng dễ mềm lòng của tôi, tôi cóthể cảm nhận được”Nói xong, Trình Uyên cười cười: “Cho nên cô gái, gia đìnhtôi đủ đặc biệt không?”Thẩm Trác đồng ý gật đầu.Trình Uyên nói: “Nhưng tôi chăm chỉ, tôi dùng kiên trì đổilấy hạnh phúc hôm nay”“Ừ, tôi hiểu ý anh rồi” Thẩm Trác nói.Cô ta quả thật hiểu, cô ta cũng biết mình nên làm thế nào rồi.Hạnh phúc của mình phải do chính mình theo đuổi, mặcdù có bị từ chối, cũng phải kiên trì không ngừng.Cho nên, hạnh phúc của cô ta, là Trình Uyên!

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Bạch An Tương mỉm cười, giống như một bông hoa senthanh nhã.Ngay cả một cô gái Mục Như Trăn cũng không kiềmđược nhìn đến mức ngẩn ngơ, lộ chút ghen tuông, lẩmbẩm nói: “Tóc xanh như dòng nước, nụ cười nhạt nhưsen, tớ kêu lên oai oái, thảo nào có nhiều người thíchcậu như vậy”“BốpI’ Bạch An Á, vỗ nẾ cai Ìn „ Mục NhưTrăn: “Nói vừa thôi.”Mục Như Trăn vùi đầu vào trong chăn, tay chân mệt mỏidang ngang trên giường, giống như một con cá ướpmuối hết thuốc chữa: “Tức giận thật!”Về phần câu nói trước kia của cô ta, Bạch An Tươngkhông trả lời, Mục Như Trăn cũng không hỏi lại nữa. Vìcâu trả lời đã rất rõ ràng rồi.Trình Uyên vì Bạch An Tương, ngay cả tính mạng cũngcó thể bỏ được, còn có cái gì mà không thể tha thứđược chứ?Chẳng biết từ lúc nào, bên tai Mục Như Trăn đã có tiếnghít thở đều đều vang lên, cô ta xoay người nhìn về phíaBạch An Tương đã ngủ say, chớp mắt nhìn, nhẹ nhàngnói: “Rất hâm mộ cậu đấy”Sau đó cả đêm không chợp mắt.Ngày hôm sau, Vương Quân dẫn đầu mấy ông chủ lớn,đi đến Tuấn Phong từ rất sớm.“Thật sự ngại quá, Chủ tịch của chúng tôi thật sự khôngở đây” Là Vương Tử Yên đón tiếp bọn họ.Nghe vậy, mấy người quay sang nhìn nhau, gương mặtVương Quân sắp nhíu chặt thành mướp đắng: “Trợ lýVương, Chủ tịch Trình có nói khi nào sẽ quay về không?”Vương Tử Yên lắc đầu, giọng điệu tẻ nhạt trả lời: “Tôi chỉlà một trợ lý thôi.”Lời của cô ta có nghĩa, chẳng lẽ Chủ tịch của chúng tôiđi đâu còn phải báo cáo với một trợ lý như tôi sao?“Vậy phải làm sao đây?” Mấy người Vương Quân lập tứcgấp đến giậm chân.Trước đó khi Trình Uyên đến thăm hỏi bọn họ, bọn họđóng cửa không gặp, bây giờ vở kịch vui đã đổi ngượcvai, cũng khiến cho mấy người bọn họ cảm nhận đượctâm trạng của Trình Uyên ngày hôm qua.“Ôi, đều tại tôi, hôm qua Chủ tịch Trình đến tập đoànchúng tôi, đúng lúc tôi đi họp ở bên ngoài”“Tôi cũng vậy, tôi vừa mới lên máy bay xong, thư ký đãgọi điện thoại cho tôi.. “Trước mặt Vương Tử Yên, bọn họ còn cố gắng diễn kịchcho tròn vai, nhưng đối với lần này, Vương Tử Yên chỉ lộra vẻ mặt không liên quan đến mình.Trong lòng lại không ngừng cười lạnh.Tuyệt vọng sao?Sốt ruột sao?Ha haiGiờ phút này, Trình Uyên lại ngồi trong một căn phòng ởkhách sạn Tân Dương cách Tuấn Phong không xa, cùngvới Bạch Long và Thời Sách ngồi đối diện một bàn đầymón ăn ngon ăn như hổ đói.Bạch An Tương nấu cơm thật sự khó mà nuốt nổi, ngàyhôm qua Trình Uyên lại không ăn gì cả ngày, cũng rất đói bụng.Thời Sách nào đã từng được ăn nhiêu món ngon nhưvậy bao giờ, mặc dù không phải quá đói bụng, cũng ănnhư bị quỷ chết đói nhập vào vậy.Về phần Bạch Long, sức ăn của anh ta vốn dĩ đã khỏehơn người khác, đương nhiên không cần nói nhiều.Hai em gái phục vụ đứng bên cạnh hầu hạ bọn họ cũngsợ đến choáng váng, phải biết, một bàn đầy món ănngon này đủ cho mười người ăn đấy.“Bao lâu rồi bọn họ không ăn vậy?” Một người trong đónhỏ giọng hỏi người còn lại.Một người khác liếm đôi môi khô khốc, nhỏ giọng đáplại: “Đừng nói nữa, cẩn thận bị bọn họ nghe thấy, nhìncách ăn này, giống như vừa được thả từ nhà giam ra vậy,đừng gây phiền toái ”Vì vậy hai người lại im như thóc.Ăn xong một bữa cơm, Trình Uyên lau miệng thuận tiệnợra hai tiếng no nê, nói với Bạch Long và Thời Sách:“Hai người ăn trước đi, tôi đi dạo một lát, hơi tức bụng rồi”Hai người quay lại nhìn anh.Đi ra khỏi phòng, Trình Uyên không xuống tầng, mà đithẳng lên tầng cao nhất.Khách sạn Tân Dương là kiến trúc mang tính biểu tượngcủa thành phố Tân Dương, cũng chính là tòa nhà caotầng thứ hai của thành phố Tân Dương.Ăn no uống đủ, đứng hóng gió trên sân thượng tòa nhà,nhìn ngắm phong cảnh đẹp đẽ, Trình Uyên nghĩ.Nhưng mà vừa mới đi lên tâng đã nhìn thấy một cô gáicòn trẻ tuổi đang quay lưng về phía anh, đứng sát mép sân thượng.Lúc đó Trình Uyên sửng sốt.Mẹ nó, không phải chứ! Cô ta định nhảy lầu sao?“Này, em gái, cô đừng xúc động!” Trình Uyên kêu lên với cô gái.Thực tế, việc linh tinh bận rộn, Trình Uyên cũng không cóý định quan tâm đến những chuyện không liên quan gìđến mình, nhưng hết lần này đến lân khác lại khiến anhgặp phải, bạn nói nói xem nếu không quan tâm, nhìnngười ta nhảy xuống, trong lòng cũng không yên được.Trình Uyên đột nhiên kêu lên, dọa cho cô gái cũng hoảngsợ, thân thể hơi run rẩy, suýt nữa trượt chân ngã luônxuống, trái tim nhỏ “thình thịch” như sắp nhảy ra ngoài.Cô gái đột nhiên quay đầu lại, định nổi giận quát TrìnhUyên: “Xúc động em gái anh đấy, ai nói là tôi định nhảy.. ”Nhưng mà khi cô ta nhìn thấy Trình Uyên nhìn thấy, kêuđược một nửa đã im bặt.Cô gái này không phải ai khác, chính là Thẩm Trác.Chẳng qua sân thượng gió to, Thẩm Trác cố tình quấnkhăn lụa trên đầu, còn đeo kính râm, cho nên Trình Uyênhoàn toàn không nhận ra cô ta.Đôi mắt nấp sau kính râm của Thẩm Trác chớp chớp,sau đó giả vờ bộ dạng rất đau lòng thở dài: “Anh trai àđừng khuyên tôi nữa, tôi không muốn sống nữa”Trình Uyên chậm rãi đến gần cô ta, phát hiện cô ta cũngkhông có phản ứng quá kích động, vì vậy cả gan đi đếnbên cạnh cô ta, cẩn thận hỏi: “Tại sao lại không muốnsống nữa? Em gái, tôi phải giúp cô nghĩ thoáng chút, côcó lời gì muốn tâm sự với anh đây không”Thẩm Trác “thút thít” ấm ức nói: “Người tôi thích không thích tôi.”“Ấy…” Trình Uyên không còn gì để nói, hỏi: “Chỉ vậy thôi hả?”Thẩm Trác gật đầu.“Cô nhảy lầu vì một người không thích cô, cô không cảmthấy rất không đáng sao?” Trình Uyên hỏi cô ta.Thẩm Trác nói: “Logic này của anh không đúng”“Không đúng chô nào?”“Anh ta không thích tôi, tôi nhảy lầu không đáng, nhưngnếu anh ta thích tôi, tôi nhảy lầu cũng đáng mà?”“Hả?” Trình Uyên hơi bối rối.Thẩm Trác “khổ sở” nói: “Thật ra tôi cũng không chắcanh ta có thích tôi hay không”“Ấy… Cô còn chưa tỏ tình sao?” Trình Uyên há hốcmiệng, càng không thể hiểu nổi cô gái này.Thẩm Trác gật đầu.Trình Uyên lập tức vừa bực mình vừa buồn cười: “Cô đitỏ tình đi, nếu anh ta từ chối cô, cô lại đau lòng tiếp cũngđược, nhưng ngộ nhỡ anh ta cũng thích cô thì sao?”“Cô ngay cả can đảm đi theo đuổi hạnh phúc cũngkhông có, có tư cách gì mà nhảy lầu?”“Nói cách khác, ngay cả can đảm nhảy lầu cô cũng có,chẳng lẽ còn không có can đảm đi tỏ tình sao? Theođuổi hạnh phúc của mình?”Thẩm Trác đột nhiên cảm thấy Trình Uyên nói rất có lý,nhưng mà… Cô ta rất uể oải giang tay, nói: “Nhưng mà,gia đình của anh ta khá là đặc biệt”Khá đặc biệt sao?Trình Uyên mỉm cười.“Cô gái, tôi nói chuyện của tôi cho cô nghe nhé” Anh nói.“Ừ!” Thẩm Trác lập tức hăng hái, nặng nề gật đầu.Trình Uyên tựa vào lan can sân thượng, châm điếu thuốc.“Trước đây tôi chỉ là một kẻ nghèo hèn từ nông thôn đếnthành phố, sau đó ở rể trong một dòng họ cũng coi nhưrất lớn, nhưng ai ngờ, gia đình mà tôi ở rể lại không đượcbất kỳ ai trong dòng họ chào đón cả”“Vợ tôi và tôi giao hẹn với nhau, tôi không được chạmvào cô ấy, nếu không cô ấy thà chết còn hơn”“Tôi đồng ý ba năm sau sẽ ly hôn với cô ấy”“Khi đó tôi đã cảm thấy, dù sao cô ấy và tôi cũng chẳngcó gì, sau ba năm cũng sẽ không xuất hiện trong cuộcsống của nhau nữa, cho nên, cô ấy bị người trong dònghọ coi thường, bị người chế giêu sỉ nhục, tôi đều coi như không thấy”“Nhưng mà thật sự có thể coi như không thấy được sao?”“Không thểi”“Vì tôi ở rể, mới khiến cô ấy phải chịu nhiều thiệt thòi,gần như ngày nào cũng bị người ta cười nhạo”“Tuy rằng tôi biết giữa chúng tôi không có gì, nhưng bênngoài, cô ấy vẫn là vợ tôi. Đôi khi không nhìn được nữa,tôi che chở cô ấy sau lưng mình, thay cô ấy chịu nhữngsỉ nhục kia”“Lần đầu tiên lần thứ hai lần thứ ba thứ tư… Thời gianlâu dài, tôi đã quen với sự tồn tại của cô ấy, cô ấy cũngđã quen với sự tồn tại của tôi”“Tôi cảm thấy tôi chăm chỉ làm cô ấy cảm thấy ấm áprồi, đương nhiên cảm thấy ấm áp còn có cả người mẹ vợnói năng chua ngoa nhưng dễ mềm lòng của tôi, tôi cóthể cảm nhận được”Nói xong, Trình Uyên cười cười: “Cho nên cô gái, gia đìnhtôi đủ đặc biệt không?”Thẩm Trác đồng ý gật đầu.Trình Uyên nói: “Nhưng tôi chăm chỉ, tôi dùng kiên trì đổilấy hạnh phúc hôm nay”“Ừ, tôi hiểu ý anh rồi” Thẩm Trác nói.Cô ta quả thật hiểu, cô ta cũng biết mình nên làm thế nào rồi.Hạnh phúc của mình phải do chính mình theo đuổi, mặcdù có bị từ chối, cũng phải kiên trì không ngừng.Cho nên, hạnh phúc của cô ta, là Trình Uyên!

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Bạch An Tương mỉm cười, giống như một bông hoa senthanh nhã.Ngay cả một cô gái Mục Như Trăn cũng không kiềmđược nhìn đến mức ngẩn ngơ, lộ chút ghen tuông, lẩmbẩm nói: “Tóc xanh như dòng nước, nụ cười nhạt nhưsen, tớ kêu lên oai oái, thảo nào có nhiều người thíchcậu như vậy”“BốpI’ Bạch An Á, vỗ nẾ cai Ìn „ Mục NhưTrăn: “Nói vừa thôi.”Mục Như Trăn vùi đầu vào trong chăn, tay chân mệt mỏidang ngang trên giường, giống như một con cá ướpmuối hết thuốc chữa: “Tức giận thật!”Về phần câu nói trước kia của cô ta, Bạch An Tươngkhông trả lời, Mục Như Trăn cũng không hỏi lại nữa. Vìcâu trả lời đã rất rõ ràng rồi.Trình Uyên vì Bạch An Tương, ngay cả tính mạng cũngcó thể bỏ được, còn có cái gì mà không thể tha thứđược chứ?Chẳng biết từ lúc nào, bên tai Mục Như Trăn đã có tiếnghít thở đều đều vang lên, cô ta xoay người nhìn về phíaBạch An Tương đã ngủ say, chớp mắt nhìn, nhẹ nhàngnói: “Rất hâm mộ cậu đấy”Sau đó cả đêm không chợp mắt.Ngày hôm sau, Vương Quân dẫn đầu mấy ông chủ lớn,đi đến Tuấn Phong từ rất sớm.“Thật sự ngại quá, Chủ tịch của chúng tôi thật sự khôngở đây” Là Vương Tử Yên đón tiếp bọn họ.Nghe vậy, mấy người quay sang nhìn nhau, gương mặtVương Quân sắp nhíu chặt thành mướp đắng: “Trợ lýVương, Chủ tịch Trình có nói khi nào sẽ quay về không?”Vương Tử Yên lắc đầu, giọng điệu tẻ nhạt trả lời: “Tôi chỉlà một trợ lý thôi.”Lời của cô ta có nghĩa, chẳng lẽ Chủ tịch của chúng tôiđi đâu còn phải báo cáo với một trợ lý như tôi sao?“Vậy phải làm sao đây?” Mấy người Vương Quân lập tứcgấp đến giậm chân.Trước đó khi Trình Uyên đến thăm hỏi bọn họ, bọn họđóng cửa không gặp, bây giờ vở kịch vui đã đổi ngượcvai, cũng khiến cho mấy người bọn họ cảm nhận đượctâm trạng của Trình Uyên ngày hôm qua.“Ôi, đều tại tôi, hôm qua Chủ tịch Trình đến tập đoànchúng tôi, đúng lúc tôi đi họp ở bên ngoài”“Tôi cũng vậy, tôi vừa mới lên máy bay xong, thư ký đãgọi điện thoại cho tôi.. “Trước mặt Vương Tử Yên, bọn họ còn cố gắng diễn kịchcho tròn vai, nhưng đối với lần này, Vương Tử Yên chỉ lộra vẻ mặt không liên quan đến mình.Trong lòng lại không ngừng cười lạnh.Tuyệt vọng sao?Sốt ruột sao?Ha haiGiờ phút này, Trình Uyên lại ngồi trong một căn phòng ởkhách sạn Tân Dương cách Tuấn Phong không xa, cùngvới Bạch Long và Thời Sách ngồi đối diện một bàn đầymón ăn ngon ăn như hổ đói.Bạch An Tương nấu cơm thật sự khó mà nuốt nổi, ngàyhôm qua Trình Uyên lại không ăn gì cả ngày, cũng rất đói bụng.Thời Sách nào đã từng được ăn nhiêu món ngon nhưvậy bao giờ, mặc dù không phải quá đói bụng, cũng ănnhư bị quỷ chết đói nhập vào vậy.Về phần Bạch Long, sức ăn của anh ta vốn dĩ đã khỏehơn người khác, đương nhiên không cần nói nhiều.Hai em gái phục vụ đứng bên cạnh hầu hạ bọn họ cũngsợ đến choáng váng, phải biết, một bàn đầy món ănngon này đủ cho mười người ăn đấy.“Bao lâu rồi bọn họ không ăn vậy?” Một người trong đónhỏ giọng hỏi người còn lại.Một người khác liếm đôi môi khô khốc, nhỏ giọng đáplại: “Đừng nói nữa, cẩn thận bị bọn họ nghe thấy, nhìncách ăn này, giống như vừa được thả từ nhà giam ra vậy,đừng gây phiền toái ”Vì vậy hai người lại im như thóc.Ăn xong một bữa cơm, Trình Uyên lau miệng thuận tiệnợra hai tiếng no nê, nói với Bạch Long và Thời Sách:“Hai người ăn trước đi, tôi đi dạo một lát, hơi tức bụng rồi”Hai người quay lại nhìn anh.Đi ra khỏi phòng, Trình Uyên không xuống tầng, mà đithẳng lên tầng cao nhất.Khách sạn Tân Dương là kiến trúc mang tính biểu tượngcủa thành phố Tân Dương, cũng chính là tòa nhà caotầng thứ hai của thành phố Tân Dương.Ăn no uống đủ, đứng hóng gió trên sân thượng tòa nhà,nhìn ngắm phong cảnh đẹp đẽ, Trình Uyên nghĩ.Nhưng mà vừa mới đi lên tâng đã nhìn thấy một cô gáicòn trẻ tuổi đang quay lưng về phía anh, đứng sát mép sân thượng.Lúc đó Trình Uyên sửng sốt.Mẹ nó, không phải chứ! Cô ta định nhảy lầu sao?“Này, em gái, cô đừng xúc động!” Trình Uyên kêu lên với cô gái.Thực tế, việc linh tinh bận rộn, Trình Uyên cũng không cóý định quan tâm đến những chuyện không liên quan gìđến mình, nhưng hết lần này đến lân khác lại khiến anhgặp phải, bạn nói nói xem nếu không quan tâm, nhìnngười ta nhảy xuống, trong lòng cũng không yên được.Trình Uyên đột nhiên kêu lên, dọa cho cô gái cũng hoảngsợ, thân thể hơi run rẩy, suýt nữa trượt chân ngã luônxuống, trái tim nhỏ “thình thịch” như sắp nhảy ra ngoài.Cô gái đột nhiên quay đầu lại, định nổi giận quát TrìnhUyên: “Xúc động em gái anh đấy, ai nói là tôi định nhảy.. ”Nhưng mà khi cô ta nhìn thấy Trình Uyên nhìn thấy, kêuđược một nửa đã im bặt.Cô gái này không phải ai khác, chính là Thẩm Trác.Chẳng qua sân thượng gió to, Thẩm Trác cố tình quấnkhăn lụa trên đầu, còn đeo kính râm, cho nên Trình Uyênhoàn toàn không nhận ra cô ta.Đôi mắt nấp sau kính râm của Thẩm Trác chớp chớp,sau đó giả vờ bộ dạng rất đau lòng thở dài: “Anh trai àđừng khuyên tôi nữa, tôi không muốn sống nữa”Trình Uyên chậm rãi đến gần cô ta, phát hiện cô ta cũngkhông có phản ứng quá kích động, vì vậy cả gan đi đếnbên cạnh cô ta, cẩn thận hỏi: “Tại sao lại không muốnsống nữa? Em gái, tôi phải giúp cô nghĩ thoáng chút, côcó lời gì muốn tâm sự với anh đây không”Thẩm Trác “thút thít” ấm ức nói: “Người tôi thích không thích tôi.”“Ấy…” Trình Uyên không còn gì để nói, hỏi: “Chỉ vậy thôi hả?”Thẩm Trác gật đầu.“Cô nhảy lầu vì một người không thích cô, cô không cảmthấy rất không đáng sao?” Trình Uyên hỏi cô ta.Thẩm Trác nói: “Logic này của anh không đúng”“Không đúng chô nào?”“Anh ta không thích tôi, tôi nhảy lầu không đáng, nhưngnếu anh ta thích tôi, tôi nhảy lầu cũng đáng mà?”“Hả?” Trình Uyên hơi bối rối.Thẩm Trác “khổ sở” nói: “Thật ra tôi cũng không chắcanh ta có thích tôi hay không”“Ấy… Cô còn chưa tỏ tình sao?” Trình Uyên há hốcmiệng, càng không thể hiểu nổi cô gái này.Thẩm Trác gật đầu.Trình Uyên lập tức vừa bực mình vừa buồn cười: “Cô đitỏ tình đi, nếu anh ta từ chối cô, cô lại đau lòng tiếp cũngđược, nhưng ngộ nhỡ anh ta cũng thích cô thì sao?”“Cô ngay cả can đảm đi theo đuổi hạnh phúc cũngkhông có, có tư cách gì mà nhảy lầu?”“Nói cách khác, ngay cả can đảm nhảy lầu cô cũng có,chẳng lẽ còn không có can đảm đi tỏ tình sao? Theođuổi hạnh phúc của mình?”Thẩm Trác đột nhiên cảm thấy Trình Uyên nói rất có lý,nhưng mà… Cô ta rất uể oải giang tay, nói: “Nhưng mà,gia đình của anh ta khá là đặc biệt”Khá đặc biệt sao?Trình Uyên mỉm cười.“Cô gái, tôi nói chuyện của tôi cho cô nghe nhé” Anh nói.“Ừ!” Thẩm Trác lập tức hăng hái, nặng nề gật đầu.Trình Uyên tựa vào lan can sân thượng, châm điếu thuốc.“Trước đây tôi chỉ là một kẻ nghèo hèn từ nông thôn đếnthành phố, sau đó ở rể trong một dòng họ cũng coi nhưrất lớn, nhưng ai ngờ, gia đình mà tôi ở rể lại không đượcbất kỳ ai trong dòng họ chào đón cả”“Vợ tôi và tôi giao hẹn với nhau, tôi không được chạmvào cô ấy, nếu không cô ấy thà chết còn hơn”“Tôi đồng ý ba năm sau sẽ ly hôn với cô ấy”“Khi đó tôi đã cảm thấy, dù sao cô ấy và tôi cũng chẳngcó gì, sau ba năm cũng sẽ không xuất hiện trong cuộcsống của nhau nữa, cho nên, cô ấy bị người trong dònghọ coi thường, bị người chế giêu sỉ nhục, tôi đều coi như không thấy”“Nhưng mà thật sự có thể coi như không thấy được sao?”“Không thểi”“Vì tôi ở rể, mới khiến cô ấy phải chịu nhiều thiệt thòi,gần như ngày nào cũng bị người ta cười nhạo”“Tuy rằng tôi biết giữa chúng tôi không có gì, nhưng bênngoài, cô ấy vẫn là vợ tôi. Đôi khi không nhìn được nữa,tôi che chở cô ấy sau lưng mình, thay cô ấy chịu nhữngsỉ nhục kia”“Lần đầu tiên lần thứ hai lần thứ ba thứ tư… Thời gianlâu dài, tôi đã quen với sự tồn tại của cô ấy, cô ấy cũngđã quen với sự tồn tại của tôi”“Tôi cảm thấy tôi chăm chỉ làm cô ấy cảm thấy ấm áprồi, đương nhiên cảm thấy ấm áp còn có cả người mẹ vợnói năng chua ngoa nhưng dễ mềm lòng của tôi, tôi cóthể cảm nhận được”Nói xong, Trình Uyên cười cười: “Cho nên cô gái, gia đìnhtôi đủ đặc biệt không?”Thẩm Trác đồng ý gật đầu.Trình Uyên nói: “Nhưng tôi chăm chỉ, tôi dùng kiên trì đổilấy hạnh phúc hôm nay”“Ừ, tôi hiểu ý anh rồi” Thẩm Trác nói.Cô ta quả thật hiểu, cô ta cũng biết mình nên làm thế nào rồi.Hạnh phúc của mình phải do chính mình theo đuổi, mặcdù có bị từ chối, cũng phải kiên trì không ngừng.Cho nên, hạnh phúc của cô ta, là Trình Uyên!

Chương 151