Chương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên…
Chương 158
Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Trình Uyên hết hồn, theo phản xạ có điều kiện lại nệnxuống gáy hắn ta nhát nữa.Người đàn ông cao to lại ngất xỉu lần nữa.“Hả..”Người lãnh đạo của Mục Như Trăn cùng với vợ ông ta sợhãi TT. sắc yết cũng AI ụ ê“Ông nhớ kỹ” Cuối cùng Trình Uyên nói với người đànông đầu hói: “Là đàn ông phải biết chịu trách nhiệm,cũng đừng sợ phiền phức, càng sợ phiền toái sẽ lại càngphiền toái. Nếu sau này vợ ông lại đến gây chuyện âm ï,vậy đừng trách tôi dạy cho các ông biết phải làm ngườinhư thế nào”“Dạ dạ dạ..” Hai vợ chồng vội vàng gật đầu như giã tỏi.“Đi thôi” Trình Uyên nói với Mục Như Trăn.Hai người rời chốn tai tiếng này trước mặt bao nhiêungười, quần chúng hóng chuyện thấy không còn chuyệngì vui để xem nữa, cũng tản ra ai đi đường nấy.Lúc này, người đàn ông cao to “vụt” một tiếng, lại độtngột ngồi dậy.“Người đâu rồi?” Hắn ta nổi giận đùng đùng nói.Tóc Xoăn và người đàn ông đầu hói nhìn nhau, sau đóTóc Xoăn “Oa!” một tiếng, ngồi sụp xuống đất khóc to.Người đàn ông cao to lại xản tay áo lên: “Chị, chị đừngbuồn, em báo cho mấy anh em trong băng đảng, tìm anhta về trút giận cho chị!”“Được rồi!” Lúc này, người đàn ông đầu hói hét lớn một tiếng.Có lẽ ông ta chưa từng nổi giận trước mặt hai chị emnhà này, cho nên tiếng rống to này khiến hai người đều kinh ngạc.Tóc Xoăn cũng quên khóc luôn.Người đàn ông cao to cũng quên cả khoác lác.“Còn ngại chưa đủ mất mặt sao?” Người đàn ông đầuhói khiển trách, sau đó toàn thân mệt mỏi: “Quên đi bàxã, đừng gây chuyện nữa”Trình Uyên ngồi trong xe của Mục Như Trăn, khóe môinhếch lên nụ cười thản nhiên, trong lòng cũng vô cùng hả hê.Cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ đến, giá trị vũ lựccủa mình lại cao đến mức như vậy, không kiềm được tựtưởng tượng ra bản thân trâu bò như thế nào, oai phongnhư thế nào, không có gì bất ngờ xảy ra, nếu Mục NhưTrăn không cắt ngang anh, có lẽ anh còn muốn dựa vàothiên phú kinh người của mình, đánh khắp thiên hạkhông có kẻ địch rồi.“Kẹt!” Mục Như Trăn đột nhiên phanh xe lại, thân thểTrình Uyên đột nhiên bị đẩy về phía trước, suýt nữa vavào kính chắn gió rồi.“Sao vậy?” Trình Uyên cáu kỉnh nói.Mục Như Trăn đột nhiên lộ ra gương mặt lạnh lùng, cựckỳ phân nộ hét lên với anh: “Ai bảo anh giả vờ là bạn trai tôi?”“Hả?” Trình Uyên bối rối.“Anh dựa vào cái gì?” Mục Như Trăn lớn tiếng gào thét.Trình Uyên bị cô ta làm cho hoàn toàn chẳng hiểu gì cả,nghĩ trước đó không phải từng đóng giả làm bạn trai rồisao, hơn nữa còn ở ngay trước mặt ba mẹ cô ta.Gào với anh xong, Mục Như Trăn đột nhiên giống nhưkhông sao cả, thở ra một hơi, sau đó hơi phiên toái phấttay: “Đồ ngu, bảo anh đánh người phụ nữ kia, anh lại điđánh người đàn ông”“..” Trình Uyên.Sau đó Mục Như Trăn tiếp tục lái xe đi.Lòng của phụ nữ như kim đáy biển, Trình Uyên sửng sốtrất lâu, hoàn toàn không biết Mục Như Trăn đang làm cái gì.Có điều nói đi cũng phải nói lại, tính cách Mục Như Trăncũng coi như hướng ngoại, nhưng mặc dù như vậy, vẫnkhông phải đối thủ của loại phụ nữ chanh chua như TócXoăn kia, hai người vốn dĩ không cùng một cấp bậc.Nếu chuyện này đổi lại thành Bạch An Tương, khôngphải sẽ bị tức chết hay sao?Lúc này Trình Uyên đột nhiên lo lắng không hiểu ra sao,tình huống sau này nếu Bạch An Tương đi làm.“Này, đừng nói với ai đây” Mục Như Trăn nói với Trình Uyên.Trình Uyên gật đầu, đột nhiên hỏi cô ta: “Cô còn có thểquay về công ty cô đi làm không?”Mục Như Trăn bĩu môi nói: “Nói linh tinh, không quay vềđi làm thì anh nuôi tôi chắc?”“..” Trình Uyên.Mục Như Trăn chỉ buột miệng, nhưng nói xong cũng biếtmình nói sai rồi, gương mặt không kiềm chế được đỏ lên.“Anh vẫn nên nuôi vợ mình cho tốt đi” Cô ta nói thêm một câu.Trình Uyên bất đắc dĩ cười nói: “Chuyện này mà cònquay về sẽ lúng túng đến mức nào chứ, đợi người phụnữ chanh chua kia xin lỗi cô xong, thì xin từ chức đi”Mục Như Trăn nhíu mày chỉ Trình Uyên nói: “Tôi cảnhcáo anh, tôi là bạn thân nhất của An Tương…”“Ngừng ngừng!” Trình Uyên dù sao vẫn sợ Mục NhưTrăn, vội vàng nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốnchuẩn bị một công ty cho An Tương, muốn cô đến giúp cô ấy”Mục Như Trăn ngượng ngùng rút tay lại, có phần có tậtgiật mình nói: “Như vậy còn tạm được”Cô ta đưa Trình Uyên về Tuấn Phong.Sau khi Trình Uyên xuống xe, vây tay với cô ta, Mục NhưTrăn xoay mặt sang chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy.Đợi Trình Uyên xoay người đi vào trong tòa nhà, cô ta lạiquay đầu lại, ánh mắt mê mẩn nhìn bóng lưng Trình Uyên.“Đáng ghét chết đi được!”Sau khi quay về Tuấn Phong, Trình Uyên ngồi trongphòng làm việc nhắm mắt lại chợp mắt một lát.Vương Tử Yên bưng một cốc cà phê đến đặt lên bànTrình Uyên, nhẹ nhàng nói: “Chủ tịch, lát nữa họp hộiđồng quản trị…?”Trình Uyên phất tay: “Hôm nay không họp”Vương Tử Yên nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi.Lại nhìn vẻ như không sao của Trình Uyên, cô ta có mộtdự cảm xấu.“Vậy chuyện của sáu công ty tập đoàn kia”“Qua hôm nay rồi tính tiếp” Trình Uyên nói.Vương Tử Yên gật đầu, không nói gì nữa, nhưng trướckhi đi ra cô ta đột nhiên hỏi lại một câu: “Chủ tịch, sẽkhông thay đổi gì chứ?”“Cái gì?” Trình Uyên nghe không hiểu.Vương Tử Yên vội vàng lắc đầu cười: “Không có gì”Đợi sau khi cô ta rời đi, Trình Uyên lắc đầu, thầm nói: Sẽkhông thay đổi.Buổi trưa, Bạch Vĩnh Minh đến đúng hẹn.Trình Uyên bảo lễ tân cho vào, Bạch Vĩnh Minh ngựaquen đường cũ đi đến phòng làm việc của Trình Uyên.Anh ta oai vệ ngồi xuống đối diện Trình Uyên, lại gácchân lên bàn làm việc của Trình Uyên.“Sao hả Trình Uyên, đã suy nghĩ kỹ chưa?” Bạch VĩnhMinh liếc mắt nhìn Trình Uyên, cực kỳ kiêu ngạo hỏi.Trình Uyên lạnh lùng nhìn anh ta, sắc mặt tối sầm.“Tôi có một điều kiện” Anh nói.Bạch Vĩnh Minh vốn dĩ định sỉ nhục Trình Uyên, hoàntoàn không ngờ Trình Uyên thật sự sẽ chuyển nhượng cổphần của anh ở Tuấn Phong cho anh ta, không kiềmđược trong lòng chấn động, đột nhiên cực kỳ hưngphấn.Đừng nói một điều kiện, cho dù một trăm điều kiện đểcho anh ta làm Chủ tịch của Tuấn Phong, anh ta cũngbằng lòng.“Cậu nói đi” Bạch Vĩnh Minh vội vàng hạ chân đang đặttrên bàn xuống, ngồi thắng nói.Trình Uyên nói: “Tôi mất đi cổ phần ở Tuấn Phong, sẽkhông có bất kỳ thứ gì đảm bảo cuộc sống, cho nên tôihy vọng anh có thể tặng Công ty Trang trí nội thất BạchThị cho tôi”Sự nghiệp chính của nhà họ Bạch là buôn bán trái cây,ông cụ Bạch cũng làm giàu dựa vào những tài sản liênquan đến trái cây. Mà công ty trang trí chẳng qua chỉ làmột nghề tay trái được phát triển thêm sau này khi BạchThị đã lớn mạnh, thật ra ngay từ khi vừa bắt đầu cũngkhông có ý định dựa vào công ty này để kiếm tiên.Chỉ có điều sau này Tập đoàn Lương Câu bắt đầu chènép Công ty Trái cây Bạch Thị, ngược lại công ty trang trínày trở thành công ty duy nhất của Bạch Thị bọn họ còncó thể hoạt động bình thường.Đến sau này cơ bản cả nhà họ Bạch đều dựa vào công tytrang trí này để duy trì Công ty Trái cây Bạch Thị.Nếu Bạch Thị bây giờ không còn công ty trang trí này,như vậy cả nhà họ Bạch đều thật sự đợi đến ngày miệngăn núi lở thôi.Có điều Bạch Vĩnh Minh không lo lắng chút nào, vì nếuđưa một công ty trang trí ra đổi lấy Tuấn Phong, nhìn thếnào cũng rất có lời.Có Tuấn Phong, anh ta có thể không cần đến toàn bộ tàisản do Bạch Thị sở hữu.“Cũng được!” Bạch Vĩnh Minh gật đầu.Sau đó anh ta lấy một tập tài liệu ra khỏi túi công vănđưa ra trước mặt Trình Uyên, nói: “Bây giờ có thể ký tênrồi chứ?”
Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Trình Uyên hết hồn, theo phản xạ có điều kiện lại nệnxuống gáy hắn ta nhát nữa.Người đàn ông cao to lại ngất xỉu lần nữa.“Hả..”Người lãnh đạo của Mục Như Trăn cùng với vợ ông ta sợhãi TT. sắc yết cũng AI ụ ê“Ông nhớ kỹ” Cuối cùng Trình Uyên nói với người đànông đầu hói: “Là đàn ông phải biết chịu trách nhiệm,cũng đừng sợ phiền phức, càng sợ phiền toái sẽ lại càngphiền toái. Nếu sau này vợ ông lại đến gây chuyện âm ï,vậy đừng trách tôi dạy cho các ông biết phải làm ngườinhư thế nào”“Dạ dạ dạ..” Hai vợ chồng vội vàng gật đầu như giã tỏi.“Đi thôi” Trình Uyên nói với Mục Như Trăn.Hai người rời chốn tai tiếng này trước mặt bao nhiêungười, quần chúng hóng chuyện thấy không còn chuyệngì vui để xem nữa, cũng tản ra ai đi đường nấy.Lúc này, người đàn ông cao to “vụt” một tiếng, lại độtngột ngồi dậy.“Người đâu rồi?” Hắn ta nổi giận đùng đùng nói.Tóc Xoăn và người đàn ông đầu hói nhìn nhau, sau đóTóc Xoăn “Oa!” một tiếng, ngồi sụp xuống đất khóc to.Người đàn ông cao to lại xản tay áo lên: “Chị, chị đừngbuồn, em báo cho mấy anh em trong băng đảng, tìm anhta về trút giận cho chị!”“Được rồi!” Lúc này, người đàn ông đầu hói hét lớn một tiếng.Có lẽ ông ta chưa từng nổi giận trước mặt hai chị emnhà này, cho nên tiếng rống to này khiến hai người đều kinh ngạc.Tóc Xoăn cũng quên khóc luôn.Người đàn ông cao to cũng quên cả khoác lác.“Còn ngại chưa đủ mất mặt sao?” Người đàn ông đầuhói khiển trách, sau đó toàn thân mệt mỏi: “Quên đi bàxã, đừng gây chuyện nữa”Trình Uyên ngồi trong xe của Mục Như Trăn, khóe môinhếch lên nụ cười thản nhiên, trong lòng cũng vô cùng hả hê.Cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ đến, giá trị vũ lựccủa mình lại cao đến mức như vậy, không kiềm được tựtưởng tượng ra bản thân trâu bò như thế nào, oai phongnhư thế nào, không có gì bất ngờ xảy ra, nếu Mục NhưTrăn không cắt ngang anh, có lẽ anh còn muốn dựa vàothiên phú kinh người của mình, đánh khắp thiên hạkhông có kẻ địch rồi.“Kẹt!” Mục Như Trăn đột nhiên phanh xe lại, thân thểTrình Uyên đột nhiên bị đẩy về phía trước, suýt nữa vavào kính chắn gió rồi.“Sao vậy?” Trình Uyên cáu kỉnh nói.Mục Như Trăn đột nhiên lộ ra gương mặt lạnh lùng, cựckỳ phân nộ hét lên với anh: “Ai bảo anh giả vờ là bạn trai tôi?”“Hả?” Trình Uyên bối rối.“Anh dựa vào cái gì?” Mục Như Trăn lớn tiếng gào thét.Trình Uyên bị cô ta làm cho hoàn toàn chẳng hiểu gì cả,nghĩ trước đó không phải từng đóng giả làm bạn trai rồisao, hơn nữa còn ở ngay trước mặt ba mẹ cô ta.Gào với anh xong, Mục Như Trăn đột nhiên giống nhưkhông sao cả, thở ra một hơi, sau đó hơi phiên toái phấttay: “Đồ ngu, bảo anh đánh người phụ nữ kia, anh lại điđánh người đàn ông”“..” Trình Uyên.Sau đó Mục Như Trăn tiếp tục lái xe đi.Lòng của phụ nữ như kim đáy biển, Trình Uyên sửng sốtrất lâu, hoàn toàn không biết Mục Như Trăn đang làm cái gì.Có điều nói đi cũng phải nói lại, tính cách Mục Như Trăncũng coi như hướng ngoại, nhưng mặc dù như vậy, vẫnkhông phải đối thủ của loại phụ nữ chanh chua như TócXoăn kia, hai người vốn dĩ không cùng một cấp bậc.Nếu chuyện này đổi lại thành Bạch An Tương, khôngphải sẽ bị tức chết hay sao?Lúc này Trình Uyên đột nhiên lo lắng không hiểu ra sao,tình huống sau này nếu Bạch An Tương đi làm.“Này, đừng nói với ai đây” Mục Như Trăn nói với Trình Uyên.Trình Uyên gật đầu, đột nhiên hỏi cô ta: “Cô còn có thểquay về công ty cô đi làm không?”Mục Như Trăn bĩu môi nói: “Nói linh tinh, không quay vềđi làm thì anh nuôi tôi chắc?”“..” Trình Uyên.Mục Như Trăn chỉ buột miệng, nhưng nói xong cũng biếtmình nói sai rồi, gương mặt không kiềm chế được đỏ lên.“Anh vẫn nên nuôi vợ mình cho tốt đi” Cô ta nói thêm một câu.Trình Uyên bất đắc dĩ cười nói: “Chuyện này mà cònquay về sẽ lúng túng đến mức nào chứ, đợi người phụnữ chanh chua kia xin lỗi cô xong, thì xin từ chức đi”Mục Như Trăn nhíu mày chỉ Trình Uyên nói: “Tôi cảnhcáo anh, tôi là bạn thân nhất của An Tương…”“Ngừng ngừng!” Trình Uyên dù sao vẫn sợ Mục NhưTrăn, vội vàng nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốnchuẩn bị một công ty cho An Tương, muốn cô đến giúp cô ấy”Mục Như Trăn ngượng ngùng rút tay lại, có phần có tậtgiật mình nói: “Như vậy còn tạm được”Cô ta đưa Trình Uyên về Tuấn Phong.Sau khi Trình Uyên xuống xe, vây tay với cô ta, Mục NhưTrăn xoay mặt sang chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy.Đợi Trình Uyên xoay người đi vào trong tòa nhà, cô ta lạiquay đầu lại, ánh mắt mê mẩn nhìn bóng lưng Trình Uyên.“Đáng ghét chết đi được!”Sau khi quay về Tuấn Phong, Trình Uyên ngồi trongphòng làm việc nhắm mắt lại chợp mắt một lát.Vương Tử Yên bưng một cốc cà phê đến đặt lên bànTrình Uyên, nhẹ nhàng nói: “Chủ tịch, lát nữa họp hộiđồng quản trị…?”Trình Uyên phất tay: “Hôm nay không họp”Vương Tử Yên nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi.Lại nhìn vẻ như không sao của Trình Uyên, cô ta có mộtdự cảm xấu.“Vậy chuyện của sáu công ty tập đoàn kia”“Qua hôm nay rồi tính tiếp” Trình Uyên nói.Vương Tử Yên gật đầu, không nói gì nữa, nhưng trướckhi đi ra cô ta đột nhiên hỏi lại một câu: “Chủ tịch, sẽkhông thay đổi gì chứ?”“Cái gì?” Trình Uyên nghe không hiểu.Vương Tử Yên vội vàng lắc đầu cười: “Không có gì”Đợi sau khi cô ta rời đi, Trình Uyên lắc đầu, thầm nói: Sẽkhông thay đổi.Buổi trưa, Bạch Vĩnh Minh đến đúng hẹn.Trình Uyên bảo lễ tân cho vào, Bạch Vĩnh Minh ngựaquen đường cũ đi đến phòng làm việc của Trình Uyên.Anh ta oai vệ ngồi xuống đối diện Trình Uyên, lại gácchân lên bàn làm việc của Trình Uyên.“Sao hả Trình Uyên, đã suy nghĩ kỹ chưa?” Bạch VĩnhMinh liếc mắt nhìn Trình Uyên, cực kỳ kiêu ngạo hỏi.Trình Uyên lạnh lùng nhìn anh ta, sắc mặt tối sầm.“Tôi có một điều kiện” Anh nói.Bạch Vĩnh Minh vốn dĩ định sỉ nhục Trình Uyên, hoàntoàn không ngờ Trình Uyên thật sự sẽ chuyển nhượng cổphần của anh ở Tuấn Phong cho anh ta, không kiềmđược trong lòng chấn động, đột nhiên cực kỳ hưngphấn.Đừng nói một điều kiện, cho dù một trăm điều kiện đểcho anh ta làm Chủ tịch của Tuấn Phong, anh ta cũngbằng lòng.“Cậu nói đi” Bạch Vĩnh Minh vội vàng hạ chân đang đặttrên bàn xuống, ngồi thắng nói.Trình Uyên nói: “Tôi mất đi cổ phần ở Tuấn Phong, sẽkhông có bất kỳ thứ gì đảm bảo cuộc sống, cho nên tôihy vọng anh có thể tặng Công ty Trang trí nội thất BạchThị cho tôi”Sự nghiệp chính của nhà họ Bạch là buôn bán trái cây,ông cụ Bạch cũng làm giàu dựa vào những tài sản liênquan đến trái cây. Mà công ty trang trí chẳng qua chỉ làmột nghề tay trái được phát triển thêm sau này khi BạchThị đã lớn mạnh, thật ra ngay từ khi vừa bắt đầu cũngkhông có ý định dựa vào công ty này để kiếm tiên.Chỉ có điều sau này Tập đoàn Lương Câu bắt đầu chènép Công ty Trái cây Bạch Thị, ngược lại công ty trang trínày trở thành công ty duy nhất của Bạch Thị bọn họ còncó thể hoạt động bình thường.Đến sau này cơ bản cả nhà họ Bạch đều dựa vào công tytrang trí này để duy trì Công ty Trái cây Bạch Thị.Nếu Bạch Thị bây giờ không còn công ty trang trí này,như vậy cả nhà họ Bạch đều thật sự đợi đến ngày miệngăn núi lở thôi.Có điều Bạch Vĩnh Minh không lo lắng chút nào, vì nếuđưa một công ty trang trí ra đổi lấy Tuấn Phong, nhìn thếnào cũng rất có lời.Có Tuấn Phong, anh ta có thể không cần đến toàn bộ tàisản do Bạch Thị sở hữu.“Cũng được!” Bạch Vĩnh Minh gật đầu.Sau đó anh ta lấy một tập tài liệu ra khỏi túi công vănđưa ra trước mặt Trình Uyên, nói: “Bây giờ có thể ký tênrồi chứ?”
Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Trình Uyên hết hồn, theo phản xạ có điều kiện lại nệnxuống gáy hắn ta nhát nữa.Người đàn ông cao to lại ngất xỉu lần nữa.“Hả..”Người lãnh đạo của Mục Như Trăn cùng với vợ ông ta sợhãi TT. sắc yết cũng AI ụ ê“Ông nhớ kỹ” Cuối cùng Trình Uyên nói với người đànông đầu hói: “Là đàn ông phải biết chịu trách nhiệm,cũng đừng sợ phiền phức, càng sợ phiền toái sẽ lại càngphiền toái. Nếu sau này vợ ông lại đến gây chuyện âm ï,vậy đừng trách tôi dạy cho các ông biết phải làm ngườinhư thế nào”“Dạ dạ dạ..” Hai vợ chồng vội vàng gật đầu như giã tỏi.“Đi thôi” Trình Uyên nói với Mục Như Trăn.Hai người rời chốn tai tiếng này trước mặt bao nhiêungười, quần chúng hóng chuyện thấy không còn chuyệngì vui để xem nữa, cũng tản ra ai đi đường nấy.Lúc này, người đàn ông cao to “vụt” một tiếng, lại độtngột ngồi dậy.“Người đâu rồi?” Hắn ta nổi giận đùng đùng nói.Tóc Xoăn và người đàn ông đầu hói nhìn nhau, sau đóTóc Xoăn “Oa!” một tiếng, ngồi sụp xuống đất khóc to.Người đàn ông cao to lại xản tay áo lên: “Chị, chị đừngbuồn, em báo cho mấy anh em trong băng đảng, tìm anhta về trút giận cho chị!”“Được rồi!” Lúc này, người đàn ông đầu hói hét lớn một tiếng.Có lẽ ông ta chưa từng nổi giận trước mặt hai chị emnhà này, cho nên tiếng rống to này khiến hai người đều kinh ngạc.Tóc Xoăn cũng quên khóc luôn.Người đàn ông cao to cũng quên cả khoác lác.“Còn ngại chưa đủ mất mặt sao?” Người đàn ông đầuhói khiển trách, sau đó toàn thân mệt mỏi: “Quên đi bàxã, đừng gây chuyện nữa”Trình Uyên ngồi trong xe của Mục Như Trăn, khóe môinhếch lên nụ cười thản nhiên, trong lòng cũng vô cùng hả hê.Cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ đến, giá trị vũ lựccủa mình lại cao đến mức như vậy, không kiềm được tựtưởng tượng ra bản thân trâu bò như thế nào, oai phongnhư thế nào, không có gì bất ngờ xảy ra, nếu Mục NhưTrăn không cắt ngang anh, có lẽ anh còn muốn dựa vàothiên phú kinh người của mình, đánh khắp thiên hạkhông có kẻ địch rồi.“Kẹt!” Mục Như Trăn đột nhiên phanh xe lại, thân thểTrình Uyên đột nhiên bị đẩy về phía trước, suýt nữa vavào kính chắn gió rồi.“Sao vậy?” Trình Uyên cáu kỉnh nói.Mục Như Trăn đột nhiên lộ ra gương mặt lạnh lùng, cựckỳ phân nộ hét lên với anh: “Ai bảo anh giả vờ là bạn trai tôi?”“Hả?” Trình Uyên bối rối.“Anh dựa vào cái gì?” Mục Như Trăn lớn tiếng gào thét.Trình Uyên bị cô ta làm cho hoàn toàn chẳng hiểu gì cả,nghĩ trước đó không phải từng đóng giả làm bạn trai rồisao, hơn nữa còn ở ngay trước mặt ba mẹ cô ta.Gào với anh xong, Mục Như Trăn đột nhiên giống nhưkhông sao cả, thở ra một hơi, sau đó hơi phiên toái phấttay: “Đồ ngu, bảo anh đánh người phụ nữ kia, anh lại điđánh người đàn ông”“..” Trình Uyên.Sau đó Mục Như Trăn tiếp tục lái xe đi.Lòng của phụ nữ như kim đáy biển, Trình Uyên sửng sốtrất lâu, hoàn toàn không biết Mục Như Trăn đang làm cái gì.Có điều nói đi cũng phải nói lại, tính cách Mục Như Trăncũng coi như hướng ngoại, nhưng mặc dù như vậy, vẫnkhông phải đối thủ của loại phụ nữ chanh chua như TócXoăn kia, hai người vốn dĩ không cùng một cấp bậc.Nếu chuyện này đổi lại thành Bạch An Tương, khôngphải sẽ bị tức chết hay sao?Lúc này Trình Uyên đột nhiên lo lắng không hiểu ra sao,tình huống sau này nếu Bạch An Tương đi làm.“Này, đừng nói với ai đây” Mục Như Trăn nói với Trình Uyên.Trình Uyên gật đầu, đột nhiên hỏi cô ta: “Cô còn có thểquay về công ty cô đi làm không?”Mục Như Trăn bĩu môi nói: “Nói linh tinh, không quay vềđi làm thì anh nuôi tôi chắc?”“..” Trình Uyên.Mục Như Trăn chỉ buột miệng, nhưng nói xong cũng biếtmình nói sai rồi, gương mặt không kiềm chế được đỏ lên.“Anh vẫn nên nuôi vợ mình cho tốt đi” Cô ta nói thêm một câu.Trình Uyên bất đắc dĩ cười nói: “Chuyện này mà cònquay về sẽ lúng túng đến mức nào chứ, đợi người phụnữ chanh chua kia xin lỗi cô xong, thì xin từ chức đi”Mục Như Trăn nhíu mày chỉ Trình Uyên nói: “Tôi cảnhcáo anh, tôi là bạn thân nhất của An Tương…”“Ngừng ngừng!” Trình Uyên dù sao vẫn sợ Mục NhưTrăn, vội vàng nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốnchuẩn bị một công ty cho An Tương, muốn cô đến giúp cô ấy”Mục Như Trăn ngượng ngùng rút tay lại, có phần có tậtgiật mình nói: “Như vậy còn tạm được”Cô ta đưa Trình Uyên về Tuấn Phong.Sau khi Trình Uyên xuống xe, vây tay với cô ta, Mục NhưTrăn xoay mặt sang chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy.Đợi Trình Uyên xoay người đi vào trong tòa nhà, cô ta lạiquay đầu lại, ánh mắt mê mẩn nhìn bóng lưng Trình Uyên.“Đáng ghét chết đi được!”Sau khi quay về Tuấn Phong, Trình Uyên ngồi trongphòng làm việc nhắm mắt lại chợp mắt một lát.Vương Tử Yên bưng một cốc cà phê đến đặt lên bànTrình Uyên, nhẹ nhàng nói: “Chủ tịch, lát nữa họp hộiđồng quản trị…?”Trình Uyên phất tay: “Hôm nay không họp”Vương Tử Yên nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi.Lại nhìn vẻ như không sao của Trình Uyên, cô ta có mộtdự cảm xấu.“Vậy chuyện của sáu công ty tập đoàn kia”“Qua hôm nay rồi tính tiếp” Trình Uyên nói.Vương Tử Yên gật đầu, không nói gì nữa, nhưng trướckhi đi ra cô ta đột nhiên hỏi lại một câu: “Chủ tịch, sẽkhông thay đổi gì chứ?”“Cái gì?” Trình Uyên nghe không hiểu.Vương Tử Yên vội vàng lắc đầu cười: “Không có gì”Đợi sau khi cô ta rời đi, Trình Uyên lắc đầu, thầm nói: Sẽkhông thay đổi.Buổi trưa, Bạch Vĩnh Minh đến đúng hẹn.Trình Uyên bảo lễ tân cho vào, Bạch Vĩnh Minh ngựaquen đường cũ đi đến phòng làm việc của Trình Uyên.Anh ta oai vệ ngồi xuống đối diện Trình Uyên, lại gácchân lên bàn làm việc của Trình Uyên.“Sao hả Trình Uyên, đã suy nghĩ kỹ chưa?” Bạch VĩnhMinh liếc mắt nhìn Trình Uyên, cực kỳ kiêu ngạo hỏi.Trình Uyên lạnh lùng nhìn anh ta, sắc mặt tối sầm.“Tôi có một điều kiện” Anh nói.Bạch Vĩnh Minh vốn dĩ định sỉ nhục Trình Uyên, hoàntoàn không ngờ Trình Uyên thật sự sẽ chuyển nhượng cổphần của anh ở Tuấn Phong cho anh ta, không kiềmđược trong lòng chấn động, đột nhiên cực kỳ hưngphấn.Đừng nói một điều kiện, cho dù một trăm điều kiện đểcho anh ta làm Chủ tịch của Tuấn Phong, anh ta cũngbằng lòng.“Cậu nói đi” Bạch Vĩnh Minh vội vàng hạ chân đang đặttrên bàn xuống, ngồi thắng nói.Trình Uyên nói: “Tôi mất đi cổ phần ở Tuấn Phong, sẽkhông có bất kỳ thứ gì đảm bảo cuộc sống, cho nên tôihy vọng anh có thể tặng Công ty Trang trí nội thất BạchThị cho tôi”Sự nghiệp chính của nhà họ Bạch là buôn bán trái cây,ông cụ Bạch cũng làm giàu dựa vào những tài sản liênquan đến trái cây. Mà công ty trang trí chẳng qua chỉ làmột nghề tay trái được phát triển thêm sau này khi BạchThị đã lớn mạnh, thật ra ngay từ khi vừa bắt đầu cũngkhông có ý định dựa vào công ty này để kiếm tiên.Chỉ có điều sau này Tập đoàn Lương Câu bắt đầu chènép Công ty Trái cây Bạch Thị, ngược lại công ty trang trínày trở thành công ty duy nhất của Bạch Thị bọn họ còncó thể hoạt động bình thường.Đến sau này cơ bản cả nhà họ Bạch đều dựa vào công tytrang trí này để duy trì Công ty Trái cây Bạch Thị.Nếu Bạch Thị bây giờ không còn công ty trang trí này,như vậy cả nhà họ Bạch đều thật sự đợi đến ngày miệngăn núi lở thôi.Có điều Bạch Vĩnh Minh không lo lắng chút nào, vì nếuđưa một công ty trang trí ra đổi lấy Tuấn Phong, nhìn thếnào cũng rất có lời.Có Tuấn Phong, anh ta có thể không cần đến toàn bộ tàisản do Bạch Thị sở hữu.“Cũng được!” Bạch Vĩnh Minh gật đầu.Sau đó anh ta lấy một tập tài liệu ra khỏi túi công vănđưa ra trước mặt Trình Uyên, nói: “Bây giờ có thể ký tênrồi chứ?”