Tác giả:

Chương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên…

Chương 159

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Vương Tử Yên soạn thảo xong hai bản hợp đồng chuyểnnhượng, khi đưa cho Trình Uyên, sắc mặt trắng bệch.Trình Uyên còn chưa nhận đã bị Bạch Vĩnh Minh giật đi,anh ta cười rạng rỡ đọc lại hai bản hợp đồng này mộtlần.“Không tệ đâu Trình Uyên, chẳng lẽ cậu buông tay đượcnhư o, sau nếu khô cơm ăn, cứ đến tìmtôi, tôi để lại cho cậu một vị trí trư: gi hong: ạch VĩnhMinh đắc chí vừa lòng nói. r“Trưởng phòng” xuất phát từ lúc Tuấn Phong muốn thumua Bạch Thị, Trình Uyên sắp xếp vị trí cho Bạch VĩnhMinh, nói trắng ra chính là việc quét dọn nhà vệ sinh.Đối mặt với sự giễu cợt của Bạch Vĩnh Minh, Trình Uyêncũng không thèm để ý, nhận hợp đồng đọc qua một lượt.Vương Tử Yên đột nhiên lên tiếng trách mảng Bạch VĩnhMinh: “Họ Bạch kia, anh đừng quá đắc ý!”Bạch Vĩnh Minh thấy Trình Uyên ký tên “loẹt xoẹt”lênhợp đồng, cũng phấn khích ký tên lên hợp đồng củamình, hai bên trao đổi cho nhau.Sau khi ký tên xong, anh ta đứng dậy nhìn chằm chằmVương Tử Yên không kiêng ky chút nào: “Sao vậy trợ lýVương, sau này đi theo tôi đây, hay là cút xéo theo TrìnhUyên, à… Đúng rồi, hay là cùng đi dọn nhà vệ sinh, côdọn nhà vệ sinh nữ, cậu ta dọn nhà vệ sinh nam, ha haha…”Bạch Vĩnh Minh càn rỡ cười to.Vương Tử Yên bị anh ta chọc cho đến mức môi giật giật,tức giận nói: “Y hệt kẻ hèn được như ý!”Bạch Vĩnh Minh cũng chả quan tâm, anh ta chắp tay saulưng, đi xung quanh Vương Tử Yên hai vòng: “Chậcchậc… Dáng người này, khí chất này, bộ dạng nhỏ nhắnnày, để cô dọn nhà vệ sinh cũng thật sự quá lãng phí”Đột nhiên anh ta ôm eo Vương Tử Yên, cười gãn nói:“Hay là đi theo tôi đi?”Vương Tử Yên kinh hãi, vội vàng định tránh ra, nhưng côta chỉ là một người phụ nữ, nào có khỏe được bằngBạch Vĩnh Minh, thân thể bị anh ta ôm chặt cứng.“Bốp!” Trình Uyên võ mạnh xuống bàn, giận dữ hét: “Bỏbàn tay bẩn thỉu của anh ral”Bạch Vĩnh Minh bị giật mình, buông tay ra theo bảnnăng.Vương Tử Yên vội vàng chạy đến bên cạnh Trình Uyên.Cảm thấy mình mất hết sĩ diện trước mặt người đẹp,Bạch Vĩnh Minh không kiềm được cười lạnh lùng châmchọc: “Ha ha, Trình Uyên cậu tốt nhất hãy làm rõ thânphận của mình đi, bây giờ tôi mới là cổ đông lớn nhấtcủa Tuấn Phong, tốt nhất cậu đừng có kêu gào trướcmặt tôi”Bạch Vĩnh Minh giơ hợp đồng chuyển nhượng trong taylên, lập tức nhìn về phía Vương Tử Yên, giọng nói lạnhlùng: “Còn cô nữa, tốt nhất cũng làm rõ tình cảnh bây giờcủa mình đi, sau khi Trình Uyên rời đi, cô chính là trợ lýcủa tôi, nếu muốn tiếp tục ở lại Tuấn Phong, hãy chuẩnbị sẵn sàng để dâng hiến cho ông đây đi”“Anh…” Vương Tử Yên tức giận đến mức toàn thân runrẩy.Trình Uyên thản nhiên nói: “ Mặc kệ có thế nào, trước khitriệu tập hội nghị tôi vẫn là Chủ tịch của Tuấn Phong,cho nên bây giờ tôi vẫn có quyền cho bảo vệ ném anh rakhỏi đây”Bạch Vĩnh Minh nghe vậy, nụ cười trở nên cứng đờ.Trình Uyên đột nhiên nói giọng lạnh lùng: “Cút!”Sắc mặt Bạch Vĩnh Minh thay đổi liên tục, anh ta cắnrăng nói: “Được, coi như cậu có gan, vậy chúng ta đợiđến ngày mai khi luật sư công chứng xong, đến lúc đó,tôi sẽ khiến cậu trả giá thật đắt vì những câu nói khônglễ phép vừa nãy!”Ánh mắt Trình Uyên tàn nhẫn trừng mắt nhìn Bạch VĩnhMinh.Ánh mắt của anh khiến Bạch Vĩnh Minh cảm thấy saulưng có lưỡi dao sắc nhọn, giống như khi anh ta đi lấy lạicăn nhà của Bạch An Tương, chọc cho Bạch An Tươngtức giận đến mức ngất xỉu, ánh mắt của Trình Uyên cũngnhư vậy.Không biết tại sao, ánh mắt này của Trình Uyên khiếnlòng anh ta sinh ra sợ hãi.“Chúng ta cùng đợi xem!” Bạch Vĩnh Minh để lại một câunói, rồi đi ra ngoài.Khi đi ra đến cửa, còn quay đầu liếc nhìn Vương Tử Yênmột cách không có thiện cảm, nhếch miệng lộ ra nụcười ác độc.Cái nhìn cuối cùng này khiến toàn thân Vương Tử Yênkhông được thoải mái.“Chủ tịch…” Vương Tử Yên.Trình Uyên cười gượng lắc đầu: “Cô vẫn nên gọi tôi làTrình Uyên thôi.”“..” Nhìn nụ cười gượng của Trình Uyên, trong lòngVương Tử Yên cực kỳ khó chịu.Trình Uyên ngồi lại trên ghế dựa, vươn hai tay xoa mặtthật mạnh.Nhìn động tác quen thuộc này, răng cắn nhẹ môi VươngTử Yên, sau đó kiên định nói: “Chủ tịch, tôi đi với anh”Trình Uyên giật mình, sau đó lắc đầu: “Đi ăn mày với tôià?”Vương Tử Yên vội vàng hét lên: “Không phải anh đã đòimột công ty từ chỗ anh ta sao?”Trình Uyên nghe vậy sắc mặt lại cứng lại.“Tử Yên, nghe tôi, trước tiên cô cứ ở lại Tuấn Phong đi.Cô là… Tai mắt mẹ tôi để lại Tuấn Phong.. ”“Nhưng mà… Tuấn Phong đã đổi chủ rồi..” Vương TửYên đột nhiên rất ấm ức, khi nói những câu này, mũicũng hơi chua xót.Trình Uyên nói: “Tôi để lại công ty kia cho An Tương”Vương Tử Yên ngây ra.“Tử Yên, tin rằng cho dù là ai làm Chủ tịch của TuấnPhong, cô cũng sẽ là trợ lý của Chủ tịch, tiền lương vàchức vị vẫn cao nhất thành phố Tân Dương, nhưng nếucô đi, sẽ rất khó tìm được chõ nào tốt hơn chỗ này”Trình Uyên nói.Vương Tử Yên đột nhiên cười u ám, nói: “Tôi hiểu rồi”Thật ra Trình Uyên còn chuẩn bị rất nhiều lý do từ chối,nhưng không đợi anh tiếp tục dùng tình cảm lý lẽ đểthuyết phục, Vương Tử Yên đã nghĩ thông suốt rồi.Cho nên điều này ít nhiều khiến Trình Uyên hơi kinhngạc, anh nhìn Vương Tử Yên một lúc: “Thật sự hiểu rồisao?”Vương Tử Yên cười gật đầu.“Vậy thì tốt rồi” Trình Uyên nói.Vậy thì tốt!Được không?Cũng không tốt chút nào.Anh hoàn toàn không biết nụ cười của cô khó chịu đếnmức nào.Sau khi tan tầm, Vương Tử Yên nấp trong một góc cửacủa Tuấn Phong, nhìn Trình Uyên lái xe rời đi, sau đó côta mới về nhà.Trình Uyên không nói tạm biệt với cô ta, khiến cô ta rấtmất mát, có lẽ cô ta hiểu rõ, có lẽ lân xa cách này thậtsự sẽ không còn gặp lại được nữa.Quay về gara tầng ngầm lái xe về đến căn hộ của mình,xả đầy nước vào bồn tắm, ngay cả quần áo cũng khôngcởi ra đã ngã cả người vào bên trong.Từ lần đầu tiên gặp Trình Uyên ở Tuấn Phong, cô ta đãcùng anh trải qua rất nhiều chuyện, anh cũng đã giảiquyết vấn đề rất lớn cho cô ta.Đầu tiên cô ta coi thường anh, sau đó mê muội, rồi đếntán thưởng, cuối cùng là sùng bái, hoặc là…Yêu thích?Vương Tử Yên không nói ra được, cô ta cảm thấy anh rấtlạ lùng.Bởi vì Trình Uyên sợ Bạch An Tương nhìn thấy nhữngtấm ảnh tồi tệ kia, đã thuận tay đưa cả Tuấn Phong chongười ta.Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm đượcsao?Chuyện này đủ để cho bất kỳ kẻ nào cũng cảm thấykhông thể tưởng tượng được?Nhưng cứ như vậy, anh lấy một công ty từ chỗ Bạch VĩnhMinh, thế mà lại cho Bạch An Tương.Anh đối với vợ mình, quả thật quá tốt rồi, tốt đến mứckhiến Vương Tử Yên ghen ty.“Rừ rừ…” Điện thoại di động rung lên rất lâu trên thànhbồn tắm, Vương Tử Yên mới nhận ra, vì vậy duõi tay cầmđiện thoại di động lên.“Mẹ…!” Giọng nói cô ta yếu ớt khàn khàn, giống như vừamới khóc to một lúc.“Tử Yên à, con bây giờ vẫn ổn chứ?” Đầu kia điện thoại diđộng có giọng nói của mẹ Vương Tử Yên vang lên.“Mẹ, con…”“Con gái, mẹ đã nói với con rồi, con thật sự không thểkhông để ý đến em trai con gì cả” Không đợi Vương TửYên nói hết câu, mẹ cô ta đã vội vàng nói: “Em trai concũng sắp đến tuổi lấy vợ rồi, mà cả ngày vẫn chẳng cócông ăn việc làm gì, chuyện này lan ra ngoài sẽ làm tròcười cho người khác”“Con là chị ruột của nó, cũng không thể không quan tâmchút nào như vậy.”“Nói với Chủ tịch các con một câu, nói dễ nghe chút,không được thì… Ôi chao, du sao thì cũng nghĩ cách choem trai con đến Tuấn Phong đi làm mấy ngày, mạ vàngcũng được, Tử Yên này, con có biết nhà chúng ta bây giờ…”Vương Tử Yên buồn bã nở nụ cười, sau đó cùng chìmxuống bồn tắm với điện thoại.

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Vương Tử Yên soạn thảo xong hai bản hợp đồng chuyểnnhượng, khi đưa cho Trình Uyên, sắc mặt trắng bệch.Trình Uyên còn chưa nhận đã bị Bạch Vĩnh Minh giật đi,anh ta cười rạng rỡ đọc lại hai bản hợp đồng này mộtlần.“Không tệ đâu Trình Uyên, chẳng lẽ cậu buông tay đượcnhư o, sau nếu khô cơm ăn, cứ đến tìmtôi, tôi để lại cho cậu một vị trí trư: gi hong: ạch VĩnhMinh đắc chí vừa lòng nói. r“Trưởng phòng” xuất phát từ lúc Tuấn Phong muốn thumua Bạch Thị, Trình Uyên sắp xếp vị trí cho Bạch VĩnhMinh, nói trắng ra chính là việc quét dọn nhà vệ sinh.Đối mặt với sự giễu cợt của Bạch Vĩnh Minh, Trình Uyêncũng không thèm để ý, nhận hợp đồng đọc qua một lượt.Vương Tử Yên đột nhiên lên tiếng trách mảng Bạch VĩnhMinh: “Họ Bạch kia, anh đừng quá đắc ý!”Bạch Vĩnh Minh thấy Trình Uyên ký tên “loẹt xoẹt”lênhợp đồng, cũng phấn khích ký tên lên hợp đồng củamình, hai bên trao đổi cho nhau.Sau khi ký tên xong, anh ta đứng dậy nhìn chằm chằmVương Tử Yên không kiêng ky chút nào: “Sao vậy trợ lýVương, sau này đi theo tôi đây, hay là cút xéo theo TrìnhUyên, à… Đúng rồi, hay là cùng đi dọn nhà vệ sinh, côdọn nhà vệ sinh nữ, cậu ta dọn nhà vệ sinh nam, ha haha…”Bạch Vĩnh Minh càn rỡ cười to.Vương Tử Yên bị anh ta chọc cho đến mức môi giật giật,tức giận nói: “Y hệt kẻ hèn được như ý!”Bạch Vĩnh Minh cũng chả quan tâm, anh ta chắp tay saulưng, đi xung quanh Vương Tử Yên hai vòng: “Chậcchậc… Dáng người này, khí chất này, bộ dạng nhỏ nhắnnày, để cô dọn nhà vệ sinh cũng thật sự quá lãng phí”Đột nhiên anh ta ôm eo Vương Tử Yên, cười gãn nói:“Hay là đi theo tôi đi?”Vương Tử Yên kinh hãi, vội vàng định tránh ra, nhưng côta chỉ là một người phụ nữ, nào có khỏe được bằngBạch Vĩnh Minh, thân thể bị anh ta ôm chặt cứng.“Bốp!” Trình Uyên võ mạnh xuống bàn, giận dữ hét: “Bỏbàn tay bẩn thỉu của anh ral”Bạch Vĩnh Minh bị giật mình, buông tay ra theo bảnnăng.Vương Tử Yên vội vàng chạy đến bên cạnh Trình Uyên.Cảm thấy mình mất hết sĩ diện trước mặt người đẹp,Bạch Vĩnh Minh không kiềm được cười lạnh lùng châmchọc: “Ha ha, Trình Uyên cậu tốt nhất hãy làm rõ thânphận của mình đi, bây giờ tôi mới là cổ đông lớn nhấtcủa Tuấn Phong, tốt nhất cậu đừng có kêu gào trướcmặt tôi”Bạch Vĩnh Minh giơ hợp đồng chuyển nhượng trong taylên, lập tức nhìn về phía Vương Tử Yên, giọng nói lạnhlùng: “Còn cô nữa, tốt nhất cũng làm rõ tình cảnh bây giờcủa mình đi, sau khi Trình Uyên rời đi, cô chính là trợ lýcủa tôi, nếu muốn tiếp tục ở lại Tuấn Phong, hãy chuẩnbị sẵn sàng để dâng hiến cho ông đây đi”“Anh…” Vương Tử Yên tức giận đến mức toàn thân runrẩy.Trình Uyên thản nhiên nói: “ Mặc kệ có thế nào, trước khitriệu tập hội nghị tôi vẫn là Chủ tịch của Tuấn Phong,cho nên bây giờ tôi vẫn có quyền cho bảo vệ ném anh rakhỏi đây”Bạch Vĩnh Minh nghe vậy, nụ cười trở nên cứng đờ.Trình Uyên đột nhiên nói giọng lạnh lùng: “Cút!”Sắc mặt Bạch Vĩnh Minh thay đổi liên tục, anh ta cắnrăng nói: “Được, coi như cậu có gan, vậy chúng ta đợiđến ngày mai khi luật sư công chứng xong, đến lúc đó,tôi sẽ khiến cậu trả giá thật đắt vì những câu nói khônglễ phép vừa nãy!”Ánh mắt Trình Uyên tàn nhẫn trừng mắt nhìn Bạch VĩnhMinh.Ánh mắt của anh khiến Bạch Vĩnh Minh cảm thấy saulưng có lưỡi dao sắc nhọn, giống như khi anh ta đi lấy lạicăn nhà của Bạch An Tương, chọc cho Bạch An Tươngtức giận đến mức ngất xỉu, ánh mắt của Trình Uyên cũngnhư vậy.Không biết tại sao, ánh mắt này của Trình Uyên khiếnlòng anh ta sinh ra sợ hãi.“Chúng ta cùng đợi xem!” Bạch Vĩnh Minh để lại một câunói, rồi đi ra ngoài.Khi đi ra đến cửa, còn quay đầu liếc nhìn Vương Tử Yênmột cách không có thiện cảm, nhếch miệng lộ ra nụcười ác độc.Cái nhìn cuối cùng này khiến toàn thân Vương Tử Yênkhông được thoải mái.“Chủ tịch…” Vương Tử Yên.Trình Uyên cười gượng lắc đầu: “Cô vẫn nên gọi tôi làTrình Uyên thôi.”“..” Nhìn nụ cười gượng của Trình Uyên, trong lòngVương Tử Yên cực kỳ khó chịu.Trình Uyên ngồi lại trên ghế dựa, vươn hai tay xoa mặtthật mạnh.Nhìn động tác quen thuộc này, răng cắn nhẹ môi VươngTử Yên, sau đó kiên định nói: “Chủ tịch, tôi đi với anh”Trình Uyên giật mình, sau đó lắc đầu: “Đi ăn mày với tôià?”Vương Tử Yên vội vàng hét lên: “Không phải anh đã đòimột công ty từ chỗ anh ta sao?”Trình Uyên nghe vậy sắc mặt lại cứng lại.“Tử Yên, nghe tôi, trước tiên cô cứ ở lại Tuấn Phong đi.Cô là… Tai mắt mẹ tôi để lại Tuấn Phong.. ”“Nhưng mà… Tuấn Phong đã đổi chủ rồi..” Vương TửYên đột nhiên rất ấm ức, khi nói những câu này, mũicũng hơi chua xót.Trình Uyên nói: “Tôi để lại công ty kia cho An Tương”Vương Tử Yên ngây ra.“Tử Yên, tin rằng cho dù là ai làm Chủ tịch của TuấnPhong, cô cũng sẽ là trợ lý của Chủ tịch, tiền lương vàchức vị vẫn cao nhất thành phố Tân Dương, nhưng nếucô đi, sẽ rất khó tìm được chõ nào tốt hơn chỗ này”Trình Uyên nói.Vương Tử Yên đột nhiên cười u ám, nói: “Tôi hiểu rồi”Thật ra Trình Uyên còn chuẩn bị rất nhiều lý do từ chối,nhưng không đợi anh tiếp tục dùng tình cảm lý lẽ đểthuyết phục, Vương Tử Yên đã nghĩ thông suốt rồi.Cho nên điều này ít nhiều khiến Trình Uyên hơi kinhngạc, anh nhìn Vương Tử Yên một lúc: “Thật sự hiểu rồisao?”Vương Tử Yên cười gật đầu.“Vậy thì tốt rồi” Trình Uyên nói.Vậy thì tốt!Được không?Cũng không tốt chút nào.Anh hoàn toàn không biết nụ cười của cô khó chịu đếnmức nào.Sau khi tan tầm, Vương Tử Yên nấp trong một góc cửacủa Tuấn Phong, nhìn Trình Uyên lái xe rời đi, sau đó côta mới về nhà.Trình Uyên không nói tạm biệt với cô ta, khiến cô ta rấtmất mát, có lẽ cô ta hiểu rõ, có lẽ lân xa cách này thậtsự sẽ không còn gặp lại được nữa.Quay về gara tầng ngầm lái xe về đến căn hộ của mình,xả đầy nước vào bồn tắm, ngay cả quần áo cũng khôngcởi ra đã ngã cả người vào bên trong.Từ lần đầu tiên gặp Trình Uyên ở Tuấn Phong, cô ta đãcùng anh trải qua rất nhiều chuyện, anh cũng đã giảiquyết vấn đề rất lớn cho cô ta.Đầu tiên cô ta coi thường anh, sau đó mê muội, rồi đếntán thưởng, cuối cùng là sùng bái, hoặc là…Yêu thích?Vương Tử Yên không nói ra được, cô ta cảm thấy anh rấtlạ lùng.Bởi vì Trình Uyên sợ Bạch An Tương nhìn thấy nhữngtấm ảnh tồi tệ kia, đã thuận tay đưa cả Tuấn Phong chongười ta.Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm đượcsao?Chuyện này đủ để cho bất kỳ kẻ nào cũng cảm thấykhông thể tưởng tượng được?Nhưng cứ như vậy, anh lấy một công ty từ chỗ Bạch VĩnhMinh, thế mà lại cho Bạch An Tương.Anh đối với vợ mình, quả thật quá tốt rồi, tốt đến mứckhiến Vương Tử Yên ghen ty.“Rừ rừ…” Điện thoại di động rung lên rất lâu trên thànhbồn tắm, Vương Tử Yên mới nhận ra, vì vậy duõi tay cầmđiện thoại di động lên.“Mẹ…!” Giọng nói cô ta yếu ớt khàn khàn, giống như vừamới khóc to một lúc.“Tử Yên à, con bây giờ vẫn ổn chứ?” Đầu kia điện thoại diđộng có giọng nói của mẹ Vương Tử Yên vang lên.“Mẹ, con…”“Con gái, mẹ đã nói với con rồi, con thật sự không thểkhông để ý đến em trai con gì cả” Không đợi Vương TửYên nói hết câu, mẹ cô ta đã vội vàng nói: “Em trai concũng sắp đến tuổi lấy vợ rồi, mà cả ngày vẫn chẳng cócông ăn việc làm gì, chuyện này lan ra ngoài sẽ làm tròcười cho người khác”“Con là chị ruột của nó, cũng không thể không quan tâmchút nào như vậy.”“Nói với Chủ tịch các con một câu, nói dễ nghe chút,không được thì… Ôi chao, du sao thì cũng nghĩ cách choem trai con đến Tuấn Phong đi làm mấy ngày, mạ vàngcũng được, Tử Yên này, con có biết nhà chúng ta bây giờ…”Vương Tử Yên buồn bã nở nụ cười, sau đó cùng chìmxuống bồn tắm với điện thoại.

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Vương Tử Yên soạn thảo xong hai bản hợp đồng chuyểnnhượng, khi đưa cho Trình Uyên, sắc mặt trắng bệch.Trình Uyên còn chưa nhận đã bị Bạch Vĩnh Minh giật đi,anh ta cười rạng rỡ đọc lại hai bản hợp đồng này mộtlần.“Không tệ đâu Trình Uyên, chẳng lẽ cậu buông tay đượcnhư o, sau nếu khô cơm ăn, cứ đến tìmtôi, tôi để lại cho cậu một vị trí trư: gi hong: ạch VĩnhMinh đắc chí vừa lòng nói. r“Trưởng phòng” xuất phát từ lúc Tuấn Phong muốn thumua Bạch Thị, Trình Uyên sắp xếp vị trí cho Bạch VĩnhMinh, nói trắng ra chính là việc quét dọn nhà vệ sinh.Đối mặt với sự giễu cợt của Bạch Vĩnh Minh, Trình Uyêncũng không thèm để ý, nhận hợp đồng đọc qua một lượt.Vương Tử Yên đột nhiên lên tiếng trách mảng Bạch VĩnhMinh: “Họ Bạch kia, anh đừng quá đắc ý!”Bạch Vĩnh Minh thấy Trình Uyên ký tên “loẹt xoẹt”lênhợp đồng, cũng phấn khích ký tên lên hợp đồng củamình, hai bên trao đổi cho nhau.Sau khi ký tên xong, anh ta đứng dậy nhìn chằm chằmVương Tử Yên không kiêng ky chút nào: “Sao vậy trợ lýVương, sau này đi theo tôi đây, hay là cút xéo theo TrìnhUyên, à… Đúng rồi, hay là cùng đi dọn nhà vệ sinh, côdọn nhà vệ sinh nữ, cậu ta dọn nhà vệ sinh nam, ha haha…”Bạch Vĩnh Minh càn rỡ cười to.Vương Tử Yên bị anh ta chọc cho đến mức môi giật giật,tức giận nói: “Y hệt kẻ hèn được như ý!”Bạch Vĩnh Minh cũng chả quan tâm, anh ta chắp tay saulưng, đi xung quanh Vương Tử Yên hai vòng: “Chậcchậc… Dáng người này, khí chất này, bộ dạng nhỏ nhắnnày, để cô dọn nhà vệ sinh cũng thật sự quá lãng phí”Đột nhiên anh ta ôm eo Vương Tử Yên, cười gãn nói:“Hay là đi theo tôi đi?”Vương Tử Yên kinh hãi, vội vàng định tránh ra, nhưng côta chỉ là một người phụ nữ, nào có khỏe được bằngBạch Vĩnh Minh, thân thể bị anh ta ôm chặt cứng.“Bốp!” Trình Uyên võ mạnh xuống bàn, giận dữ hét: “Bỏbàn tay bẩn thỉu của anh ral”Bạch Vĩnh Minh bị giật mình, buông tay ra theo bảnnăng.Vương Tử Yên vội vàng chạy đến bên cạnh Trình Uyên.Cảm thấy mình mất hết sĩ diện trước mặt người đẹp,Bạch Vĩnh Minh không kiềm được cười lạnh lùng châmchọc: “Ha ha, Trình Uyên cậu tốt nhất hãy làm rõ thânphận của mình đi, bây giờ tôi mới là cổ đông lớn nhấtcủa Tuấn Phong, tốt nhất cậu đừng có kêu gào trướcmặt tôi”Bạch Vĩnh Minh giơ hợp đồng chuyển nhượng trong taylên, lập tức nhìn về phía Vương Tử Yên, giọng nói lạnhlùng: “Còn cô nữa, tốt nhất cũng làm rõ tình cảnh bây giờcủa mình đi, sau khi Trình Uyên rời đi, cô chính là trợ lýcủa tôi, nếu muốn tiếp tục ở lại Tuấn Phong, hãy chuẩnbị sẵn sàng để dâng hiến cho ông đây đi”“Anh…” Vương Tử Yên tức giận đến mức toàn thân runrẩy.Trình Uyên thản nhiên nói: “ Mặc kệ có thế nào, trước khitriệu tập hội nghị tôi vẫn là Chủ tịch của Tuấn Phong,cho nên bây giờ tôi vẫn có quyền cho bảo vệ ném anh rakhỏi đây”Bạch Vĩnh Minh nghe vậy, nụ cười trở nên cứng đờ.Trình Uyên đột nhiên nói giọng lạnh lùng: “Cút!”Sắc mặt Bạch Vĩnh Minh thay đổi liên tục, anh ta cắnrăng nói: “Được, coi như cậu có gan, vậy chúng ta đợiđến ngày mai khi luật sư công chứng xong, đến lúc đó,tôi sẽ khiến cậu trả giá thật đắt vì những câu nói khônglễ phép vừa nãy!”Ánh mắt Trình Uyên tàn nhẫn trừng mắt nhìn Bạch VĩnhMinh.Ánh mắt của anh khiến Bạch Vĩnh Minh cảm thấy saulưng có lưỡi dao sắc nhọn, giống như khi anh ta đi lấy lạicăn nhà của Bạch An Tương, chọc cho Bạch An Tươngtức giận đến mức ngất xỉu, ánh mắt của Trình Uyên cũngnhư vậy.Không biết tại sao, ánh mắt này của Trình Uyên khiếnlòng anh ta sinh ra sợ hãi.“Chúng ta cùng đợi xem!” Bạch Vĩnh Minh để lại một câunói, rồi đi ra ngoài.Khi đi ra đến cửa, còn quay đầu liếc nhìn Vương Tử Yênmột cách không có thiện cảm, nhếch miệng lộ ra nụcười ác độc.Cái nhìn cuối cùng này khiến toàn thân Vương Tử Yênkhông được thoải mái.“Chủ tịch…” Vương Tử Yên.Trình Uyên cười gượng lắc đầu: “Cô vẫn nên gọi tôi làTrình Uyên thôi.”“..” Nhìn nụ cười gượng của Trình Uyên, trong lòngVương Tử Yên cực kỳ khó chịu.Trình Uyên ngồi lại trên ghế dựa, vươn hai tay xoa mặtthật mạnh.Nhìn động tác quen thuộc này, răng cắn nhẹ môi VươngTử Yên, sau đó kiên định nói: “Chủ tịch, tôi đi với anh”Trình Uyên giật mình, sau đó lắc đầu: “Đi ăn mày với tôià?”Vương Tử Yên vội vàng hét lên: “Không phải anh đã đòimột công ty từ chỗ anh ta sao?”Trình Uyên nghe vậy sắc mặt lại cứng lại.“Tử Yên, nghe tôi, trước tiên cô cứ ở lại Tuấn Phong đi.Cô là… Tai mắt mẹ tôi để lại Tuấn Phong.. ”“Nhưng mà… Tuấn Phong đã đổi chủ rồi..” Vương TửYên đột nhiên rất ấm ức, khi nói những câu này, mũicũng hơi chua xót.Trình Uyên nói: “Tôi để lại công ty kia cho An Tương”Vương Tử Yên ngây ra.“Tử Yên, tin rằng cho dù là ai làm Chủ tịch của TuấnPhong, cô cũng sẽ là trợ lý của Chủ tịch, tiền lương vàchức vị vẫn cao nhất thành phố Tân Dương, nhưng nếucô đi, sẽ rất khó tìm được chõ nào tốt hơn chỗ này”Trình Uyên nói.Vương Tử Yên đột nhiên cười u ám, nói: “Tôi hiểu rồi”Thật ra Trình Uyên còn chuẩn bị rất nhiều lý do từ chối,nhưng không đợi anh tiếp tục dùng tình cảm lý lẽ đểthuyết phục, Vương Tử Yên đã nghĩ thông suốt rồi.Cho nên điều này ít nhiều khiến Trình Uyên hơi kinhngạc, anh nhìn Vương Tử Yên một lúc: “Thật sự hiểu rồisao?”Vương Tử Yên cười gật đầu.“Vậy thì tốt rồi” Trình Uyên nói.Vậy thì tốt!Được không?Cũng không tốt chút nào.Anh hoàn toàn không biết nụ cười của cô khó chịu đếnmức nào.Sau khi tan tầm, Vương Tử Yên nấp trong một góc cửacủa Tuấn Phong, nhìn Trình Uyên lái xe rời đi, sau đó côta mới về nhà.Trình Uyên không nói tạm biệt với cô ta, khiến cô ta rấtmất mát, có lẽ cô ta hiểu rõ, có lẽ lân xa cách này thậtsự sẽ không còn gặp lại được nữa.Quay về gara tầng ngầm lái xe về đến căn hộ của mình,xả đầy nước vào bồn tắm, ngay cả quần áo cũng khôngcởi ra đã ngã cả người vào bên trong.Từ lần đầu tiên gặp Trình Uyên ở Tuấn Phong, cô ta đãcùng anh trải qua rất nhiều chuyện, anh cũng đã giảiquyết vấn đề rất lớn cho cô ta.Đầu tiên cô ta coi thường anh, sau đó mê muội, rồi đếntán thưởng, cuối cùng là sùng bái, hoặc là…Yêu thích?Vương Tử Yên không nói ra được, cô ta cảm thấy anh rấtlạ lùng.Bởi vì Trình Uyên sợ Bạch An Tương nhìn thấy nhữngtấm ảnh tồi tệ kia, đã thuận tay đưa cả Tuấn Phong chongười ta.Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm đượcsao?Chuyện này đủ để cho bất kỳ kẻ nào cũng cảm thấykhông thể tưởng tượng được?Nhưng cứ như vậy, anh lấy một công ty từ chỗ Bạch VĩnhMinh, thế mà lại cho Bạch An Tương.Anh đối với vợ mình, quả thật quá tốt rồi, tốt đến mứckhiến Vương Tử Yên ghen ty.“Rừ rừ…” Điện thoại di động rung lên rất lâu trên thànhbồn tắm, Vương Tử Yên mới nhận ra, vì vậy duõi tay cầmđiện thoại di động lên.“Mẹ…!” Giọng nói cô ta yếu ớt khàn khàn, giống như vừamới khóc to một lúc.“Tử Yên à, con bây giờ vẫn ổn chứ?” Đầu kia điện thoại diđộng có giọng nói của mẹ Vương Tử Yên vang lên.“Mẹ, con…”“Con gái, mẹ đã nói với con rồi, con thật sự không thểkhông để ý đến em trai con gì cả” Không đợi Vương TửYên nói hết câu, mẹ cô ta đã vội vàng nói: “Em trai concũng sắp đến tuổi lấy vợ rồi, mà cả ngày vẫn chẳng cócông ăn việc làm gì, chuyện này lan ra ngoài sẽ làm tròcười cho người khác”“Con là chị ruột của nó, cũng không thể không quan tâmchút nào như vậy.”“Nói với Chủ tịch các con một câu, nói dễ nghe chút,không được thì… Ôi chao, du sao thì cũng nghĩ cách choem trai con đến Tuấn Phong đi làm mấy ngày, mạ vàngcũng được, Tử Yên này, con có biết nhà chúng ta bây giờ…”Vương Tử Yên buồn bã nở nụ cười, sau đó cùng chìmxuống bồn tắm với điện thoại.

Chương 159