Tác giả:

Chương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên…

Chương 160

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Đau lòng còn hơn cả tuyệt vọng.Cho dù đến bao giờ, loại suy nghĩ trọng nam khinh nữcủa ba mẹ cô ta cũng sẽ không thay đổi. Bất kể VươngTử Yên có cố gắng đến mức nào, cũng khổ cực baonhiêu, khi cô ta muốn dốc hết tâm sự với người khác, mẹcô ta lại mờ mịt lộ ra một câu.Không quan trọngVương Tử Yên cảm thấy mình chán ghét gia đình này,giống như giờ phút này chán ghét thành phố này vậy, ởđây cô ta không có bạn bè gì.” Cộc cộc cộc….”Lúc này, một tràng gõ cửa vang lên.Vương Tử Yên nổi lên khỏi mặt nước trong bồn tắm, háto miệng thở hổn hển.Tiếng đập cửa vẫn đang kéo dài…Chín giờ tối, một thời gian lưng chừng, khi Vương Tử Yênkéo thân thể mệt mỏi, toàn thân ướt sũng ra mở cửa,ngoài cửa xuất hiện một cô gái xinh đẹp xấp xỉ tuổi côta.“Sao bây giờ cậu mới… A!” Người đẹp kia nhìn thấyVương Tử Yên, đầu tiên là oán giận, lại đột nhiên kinhngạc kêu lên: “Tử Yên, cậu sao vậy? Ống nước bị vỡ à?”Nhìn thấy người đẹp xuất hiện ngoài cửa, Vương Tử Yêncũng choáng váng.“Nam Địch!” Hồn phách đã bay mất đột nhiên lại nhậpvề thân thể, Vương Tử Yên cũng mừng rỡ kêu lên.Cô ta giang hai cánh tay định ôm chầm người đẹp kia,nhưng người đẹp lại dùng một tay giữ chặt bộ ngực đầyđặn của cô ta.“Đừng đừng đừng, tớ cũng không muốn vừa về đã ướtsũng cả người đâu!”Lý Nam Địch, bạn thân ba năm học cấp ba của VươngTử Yên, dáng người cao gầy uyển chuyển, bộ dạng đoantrang hào phóng. Cô ta từ nhỏ đã đi theo thầy giáo họcđông y, sau khi tốt nghiệp lại du học ở nước Anh, đào tạothêm tây y, thuật chữa bệnh bây giờ có thể nói là phươngtây và Trung Quốc kết hợp, xuất sắc tuyệt vời.“Quay về từ bao giờ vậy?” Vương Tử Yên kéo tay Lý NamĐịch đi vào nhà.Lý Nam Địch nói: “Vừa mới xuống máy bay đã lập tứcchạy đi tìm cậu rồi”Sau đó cô ta lại oán giận nói: “Gọi mấy cuộc điện thoạicho cậu, tại sao không nghe? Gõ cửa cũng không ra mở,không phải là cậu đói bụng quá mà luộc cả mình lên đấychứ?”“Còn nữa còn nữa, tớ nói cho cậu biết, lần này tớ trở vềchẳng quen biết ai cả, đều chỉ trông cậy vào cậu thôi,cậu phải chịu trách nhiệm với tới”Vương Tử Yên dẫn cô ta vào phòng, cô ta nói liên tụchoàn toàn không ngừng lại.Sau khi nhận cốc nước mà Vương Tử Yên đưa cho, LýNam Địch trêu chọc nói: “Từ từ đã, bộ dạng ướt sũngnày của cậu cũng rất quyến rũ đấy, nếu cứ thế này mà đira ngoài, không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu thiếu niênngây thơ đâu”“Nhanh đi thay quần áo đi, nếu không sẽ bị cảm đấy”Lúc này Vương Tử Yên mới đi thay quần áo.Lúc đi ra, Lý Nam Địch cười híp mắt nhìn chăm chằm côta.“Có tâm sự gì cứ nói với chị đây, chị giúp cậu hóa giải”Vương Tử Yên liếc nhìn cô ta: “Tớ còn lớn hơn cậu batháng đấy”“Vậy thì sao? Người ta vai vế lớn hơn!” Lý Nam Địch cườiđùa nói: “Ôi chao, nói thật, tớ thấy cậu thế nào cũng làbộ dạng buồn bã, nói cho tớ biết, tớ là bác sĩ cao cấpđấy”Vương Tử Yên nghe vậy thở dài.Sau đó cô ta kể lại hết chuyện Tuấn Phong cho Lý NamĐịch nghe.Chuyện Tuấn Phong chuyện Trình Uyên, đều là phiêntoái mà bây giờ cô ta đang gặp phải, nhưng… Thật sựkhiến cô ta bối rối lại là sự lạnh lùng đến từ chỗ giađình.ưMà giờ phút này Lý Nam Địch lại bị những gì Vương TửYên vừa kể ra hấp dân, đợi Vương Tử Yên nói xong, cô tadường như còn có vẻ chưa thoả mãn: “Hết rồi à?”“Hết rồi”“Chỉ vậy thôi à?”“Không đúng, tớ nhớ cậu không phải bác sĩ tâm lý mà”Vương Tử Yên kịp tỉnh táo lại.Lý Nam Địch cười “phì” một tiếng, sau đó nói: “Đều nhưnhau mà”“Hừi!”“Ừ, có điêu nói thật Tử Yên, tớ cảm thấy thật ra cậukhông cần phải lo lắng” Lý Nam Địch mỉm cười nói.“2″ Vương Tử Yên lấy làm ngờ vực.“Theo như cậu nói thì Trình Uyên này cũng không đơngiản” Lý Nam Địch phân tích: “Tập đoàn Long Đẳng bịanh ta phá sập, hạng mục gần mười tỷ của Tập đoànThẩm Thị mà cũng từ chối không nhíu mày chút nào vìcậu, sáu tập đoàn lớn cũng bị anh ta làm cho sợ hãi”“Một người như vậy lại bị trò xiếc thấp kém kia gây khódễ sao?”Vương Tử Yên nghe vậy đột nhiên cảm thấy cô ta nói rấtcó lý, không kiềm được hỏi: “Ý cậu là…2”Lý Nam Địch mỉm cười nói: “Tớ đoán, anh ta có chiêusau”Đoán sao?Vương Tử Yên không kiêm được cười gượng: “Nam Địch,cậu không biết vợ anh ta có địa vị cao đến mức nàotrong lòng anh ta đâu, tớ cảm thấy anh ta có thể từ bỏtất cả vì Bạch An Tương”Lý Nam Địch bĩu môi: “Có lẽ vậy. Thật ra nghe cậu nóixong, tớ cũng muốn làm quen với người đàn ông này, cóđiều, nếu quả thật giống như cậu nói, anh ta vì vợ mìnhmà chắp tay nhường cả tập đoàn cho người ta, thì cũngchẳng còn chút hứng thú nào nữa”Anh thật sự còn có chiêu sau sao?Nghe phân tích của Lý Nam Địch, trong lòng Vương TửYên cũng dao động.Mà cùng lúc đó, trong khách sạn Phương Hoa thành phốTân Dương.Thẩm Trác gác hai chân dài trắng như tuyết lên ghế sôpha, trên người mặc váy ngủ bằng tơ, đang chăm chúđọc hợp đồng.Bạch Vĩnh Minh cung kính đứng trước mặt cô ta, trênmặt lộ ra nụ cười nịnh nọt.“Ừ, hợp đồng không có vấn đề, làm tốt lắm” Thẩm Tráctrả lại hợp đồng cho Bạch Vĩnh Minh.Nghe được câu khen ngợi của Thẩm Trác, Bạch VĩnhMinh lập tức cười tươi hơn nữa, vội vàng nói: “Chuyệnnày nhờ có chị Trác tài trí hơn người”Thẩm Trác phất tay, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: “Muốn khenthưởng thế nào?”Bạch Vĩnh Minh vội vàng lắc đầu: “Có thể phục vụ chochị Trác là niềm may mắn của Bạch Vĩnh Minh, khôngcần khen thưởng”Thẩm Trác không kiềm được nhìn anh ta thêm cái nữa,sau đó cười khẽ, chỉ hợp đồng nói: “Tặng Tuấn Phongcho anh thế nào?”Vốn dĩ trước khi đến đã nói, Bạch Vĩnh Minh chỉ chịutrách nhiệm công bố những tấm ảnh này ra ngoài, đểTrình Uyên mất hết danh dự, tốt nhất là khiến Bạch AnTương ly hôn với Trình Uyên.Ai mà ngờ được, anh lại quá quan tâm đến vợ mình nhưVậy.Nhưng vậy thì sao chứ?Anh cho rằng giao Tuấn Phong ra là sẽ không sao nữasao?Ha ha, thật là đáng yêu đến mức trẻ con.Bạch Vĩnh Minh cũng đã từng thể hiện rõ với Thẩm Trác,nếu Trình Uyên thật sự chuẩn bị giao Tuấn Phong ra, vậyanh ta nhất định sẽ chuyển cổ phần mà Trình Uyênchuyển cho anh ta, cho Thẩm Trác.Thật sự không nghĩ đến, Thẩm Trác lại đưa thẳng TuấnPhong cho anh ta, điều này khiến Bạch Vĩnh Minh cực kỳphấn khích.“Cảm ơn chị Trác, cảm ơn chị Trác!”Bạch Vĩnh Minh kích động đến mức suýt nữa quỳ xuốngtrước mặt Thẩm Trác.Thẩm Trác thản nhiên cười cười: “Đều là người củamình, không cần khách sáo thế, anh đi đi”“Dạ dạ dạ”Bạch Vĩnh Minh cúi đầu khom lưng rơi đi, vừa mới rakhỏi căn phòng của Thẩm Trác, nụ cười trên khóe miệnglại càng tươi tắn hơn nữa, mà thân thể cũng đứng thẳng lại.Anh ta nghĩ, sau này Tuấn Phong cũng là của mình rồi,nếu tôi thật sự có được Tuấn Phong, vậy Thẩm Trácsớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị tôi cưỡi thôi.Anh ta không biết, giờ phút này, trong phòng của ThẩmTrác lại xuất hiện thêm một người nữa.“Có cảm thấy quá thuận lợi rồi không?” Một giọng nóitrầm thấp lại khàn khàn vang lên.Từ trong phòng sách có người đàn ông hơn ba mươi tuổithân thể còng xuống, vẻ mặt xanh xao đi ra.“Cũng hơi thuận lợi” Thẩm Trác gật đầu, sau đó cườicười: “Có điều, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, tôi khôngnghĩ ra, chuyện này còn có thể xuất hiện chuyện gì kỳ lạ được”Người đàn ông bệnh tật ho khan, nhíu mày nói: “BạchVĩnh Minh đến muộn bốn tiếng”“Tôi biết” Thẩm Trác nói.“Vậy tại sao còn giao Tuấn Phong cho anh ta?” Ngườiđàn ông hỏi.Thẩm Trác cười nói: “Đúng như lời anh nói, tất cả nhữngchuyện này quá thuận lợi rồi, dù sao chúng ta cũngmuốn đánh sập Tuấn Phong, về tay ai mà chẳng nhưnhau? Hơn nữa, nếu quả thật xảy ra sai sót gì, cũng làchuyện của Bạch Vĩnh Minh, có quan hệ gì với chúng ta?

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Đau lòng còn hơn cả tuyệt vọng.Cho dù đến bao giờ, loại suy nghĩ trọng nam khinh nữcủa ba mẹ cô ta cũng sẽ không thay đổi. Bất kể VươngTử Yên có cố gắng đến mức nào, cũng khổ cực baonhiêu, khi cô ta muốn dốc hết tâm sự với người khác, mẹcô ta lại mờ mịt lộ ra một câu.Không quan trọngVương Tử Yên cảm thấy mình chán ghét gia đình này,giống như giờ phút này chán ghét thành phố này vậy, ởđây cô ta không có bạn bè gì.” Cộc cộc cộc….”Lúc này, một tràng gõ cửa vang lên.Vương Tử Yên nổi lên khỏi mặt nước trong bồn tắm, háto miệng thở hổn hển.Tiếng đập cửa vẫn đang kéo dài…Chín giờ tối, một thời gian lưng chừng, khi Vương Tử Yênkéo thân thể mệt mỏi, toàn thân ướt sũng ra mở cửa,ngoài cửa xuất hiện một cô gái xinh đẹp xấp xỉ tuổi côta.“Sao bây giờ cậu mới… A!” Người đẹp kia nhìn thấyVương Tử Yên, đầu tiên là oán giận, lại đột nhiên kinhngạc kêu lên: “Tử Yên, cậu sao vậy? Ống nước bị vỡ à?”Nhìn thấy người đẹp xuất hiện ngoài cửa, Vương Tử Yêncũng choáng váng.“Nam Địch!” Hồn phách đã bay mất đột nhiên lại nhậpvề thân thể, Vương Tử Yên cũng mừng rỡ kêu lên.Cô ta giang hai cánh tay định ôm chầm người đẹp kia,nhưng người đẹp lại dùng một tay giữ chặt bộ ngực đầyđặn của cô ta.“Đừng đừng đừng, tớ cũng không muốn vừa về đã ướtsũng cả người đâu!”Lý Nam Địch, bạn thân ba năm học cấp ba của VươngTử Yên, dáng người cao gầy uyển chuyển, bộ dạng đoantrang hào phóng. Cô ta từ nhỏ đã đi theo thầy giáo họcđông y, sau khi tốt nghiệp lại du học ở nước Anh, đào tạothêm tây y, thuật chữa bệnh bây giờ có thể nói là phươngtây và Trung Quốc kết hợp, xuất sắc tuyệt vời.“Quay về từ bao giờ vậy?” Vương Tử Yên kéo tay Lý NamĐịch đi vào nhà.Lý Nam Địch nói: “Vừa mới xuống máy bay đã lập tứcchạy đi tìm cậu rồi”Sau đó cô ta lại oán giận nói: “Gọi mấy cuộc điện thoạicho cậu, tại sao không nghe? Gõ cửa cũng không ra mở,không phải là cậu đói bụng quá mà luộc cả mình lên đấychứ?”“Còn nữa còn nữa, tớ nói cho cậu biết, lần này tớ trở vềchẳng quen biết ai cả, đều chỉ trông cậy vào cậu thôi,cậu phải chịu trách nhiệm với tới”Vương Tử Yên dẫn cô ta vào phòng, cô ta nói liên tụchoàn toàn không ngừng lại.Sau khi nhận cốc nước mà Vương Tử Yên đưa cho, LýNam Địch trêu chọc nói: “Từ từ đã, bộ dạng ướt sũngnày của cậu cũng rất quyến rũ đấy, nếu cứ thế này mà đira ngoài, không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu thiếu niênngây thơ đâu”“Nhanh đi thay quần áo đi, nếu không sẽ bị cảm đấy”Lúc này Vương Tử Yên mới đi thay quần áo.Lúc đi ra, Lý Nam Địch cười híp mắt nhìn chăm chằm côta.“Có tâm sự gì cứ nói với chị đây, chị giúp cậu hóa giải”Vương Tử Yên liếc nhìn cô ta: “Tớ còn lớn hơn cậu batháng đấy”“Vậy thì sao? Người ta vai vế lớn hơn!” Lý Nam Địch cườiđùa nói: “Ôi chao, nói thật, tớ thấy cậu thế nào cũng làbộ dạng buồn bã, nói cho tớ biết, tớ là bác sĩ cao cấpđấy”Vương Tử Yên nghe vậy thở dài.Sau đó cô ta kể lại hết chuyện Tuấn Phong cho Lý NamĐịch nghe.Chuyện Tuấn Phong chuyện Trình Uyên, đều là phiêntoái mà bây giờ cô ta đang gặp phải, nhưng… Thật sựkhiến cô ta bối rối lại là sự lạnh lùng đến từ chỗ giađình.ưMà giờ phút này Lý Nam Địch lại bị những gì Vương TửYên vừa kể ra hấp dân, đợi Vương Tử Yên nói xong, cô tadường như còn có vẻ chưa thoả mãn: “Hết rồi à?”“Hết rồi”“Chỉ vậy thôi à?”“Không đúng, tớ nhớ cậu không phải bác sĩ tâm lý mà”Vương Tử Yên kịp tỉnh táo lại.Lý Nam Địch cười “phì” một tiếng, sau đó nói: “Đều nhưnhau mà”“Hừi!”“Ừ, có điêu nói thật Tử Yên, tớ cảm thấy thật ra cậukhông cần phải lo lắng” Lý Nam Địch mỉm cười nói.“2″ Vương Tử Yên lấy làm ngờ vực.“Theo như cậu nói thì Trình Uyên này cũng không đơngiản” Lý Nam Địch phân tích: “Tập đoàn Long Đẳng bịanh ta phá sập, hạng mục gần mười tỷ của Tập đoànThẩm Thị mà cũng từ chối không nhíu mày chút nào vìcậu, sáu tập đoàn lớn cũng bị anh ta làm cho sợ hãi”“Một người như vậy lại bị trò xiếc thấp kém kia gây khódễ sao?”Vương Tử Yên nghe vậy đột nhiên cảm thấy cô ta nói rấtcó lý, không kiềm được hỏi: “Ý cậu là…2”Lý Nam Địch mỉm cười nói: “Tớ đoán, anh ta có chiêusau”Đoán sao?Vương Tử Yên không kiêm được cười gượng: “Nam Địch,cậu không biết vợ anh ta có địa vị cao đến mức nàotrong lòng anh ta đâu, tớ cảm thấy anh ta có thể từ bỏtất cả vì Bạch An Tương”Lý Nam Địch bĩu môi: “Có lẽ vậy. Thật ra nghe cậu nóixong, tớ cũng muốn làm quen với người đàn ông này, cóđiều, nếu quả thật giống như cậu nói, anh ta vì vợ mìnhmà chắp tay nhường cả tập đoàn cho người ta, thì cũngchẳng còn chút hứng thú nào nữa”Anh thật sự còn có chiêu sau sao?Nghe phân tích của Lý Nam Địch, trong lòng Vương TửYên cũng dao động.Mà cùng lúc đó, trong khách sạn Phương Hoa thành phốTân Dương.Thẩm Trác gác hai chân dài trắng như tuyết lên ghế sôpha, trên người mặc váy ngủ bằng tơ, đang chăm chúđọc hợp đồng.Bạch Vĩnh Minh cung kính đứng trước mặt cô ta, trênmặt lộ ra nụ cười nịnh nọt.“Ừ, hợp đồng không có vấn đề, làm tốt lắm” Thẩm Tráctrả lại hợp đồng cho Bạch Vĩnh Minh.Nghe được câu khen ngợi của Thẩm Trác, Bạch VĩnhMinh lập tức cười tươi hơn nữa, vội vàng nói: “Chuyệnnày nhờ có chị Trác tài trí hơn người”Thẩm Trác phất tay, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: “Muốn khenthưởng thế nào?”Bạch Vĩnh Minh vội vàng lắc đầu: “Có thể phục vụ chochị Trác là niềm may mắn của Bạch Vĩnh Minh, khôngcần khen thưởng”Thẩm Trác không kiềm được nhìn anh ta thêm cái nữa,sau đó cười khẽ, chỉ hợp đồng nói: “Tặng Tuấn Phongcho anh thế nào?”Vốn dĩ trước khi đến đã nói, Bạch Vĩnh Minh chỉ chịutrách nhiệm công bố những tấm ảnh này ra ngoài, đểTrình Uyên mất hết danh dự, tốt nhất là khiến Bạch AnTương ly hôn với Trình Uyên.Ai mà ngờ được, anh lại quá quan tâm đến vợ mình nhưVậy.Nhưng vậy thì sao chứ?Anh cho rằng giao Tuấn Phong ra là sẽ không sao nữasao?Ha ha, thật là đáng yêu đến mức trẻ con.Bạch Vĩnh Minh cũng đã từng thể hiện rõ với Thẩm Trác,nếu Trình Uyên thật sự chuẩn bị giao Tuấn Phong ra, vậyanh ta nhất định sẽ chuyển cổ phần mà Trình Uyênchuyển cho anh ta, cho Thẩm Trác.Thật sự không nghĩ đến, Thẩm Trác lại đưa thẳng TuấnPhong cho anh ta, điều này khiến Bạch Vĩnh Minh cực kỳphấn khích.“Cảm ơn chị Trác, cảm ơn chị Trác!”Bạch Vĩnh Minh kích động đến mức suýt nữa quỳ xuốngtrước mặt Thẩm Trác.Thẩm Trác thản nhiên cười cười: “Đều là người củamình, không cần khách sáo thế, anh đi đi”“Dạ dạ dạ”Bạch Vĩnh Minh cúi đầu khom lưng rơi đi, vừa mới rakhỏi căn phòng của Thẩm Trác, nụ cười trên khóe miệnglại càng tươi tắn hơn nữa, mà thân thể cũng đứng thẳng lại.Anh ta nghĩ, sau này Tuấn Phong cũng là của mình rồi,nếu tôi thật sự có được Tuấn Phong, vậy Thẩm Trácsớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị tôi cưỡi thôi.Anh ta không biết, giờ phút này, trong phòng của ThẩmTrác lại xuất hiện thêm một người nữa.“Có cảm thấy quá thuận lợi rồi không?” Một giọng nóitrầm thấp lại khàn khàn vang lên.Từ trong phòng sách có người đàn ông hơn ba mươi tuổithân thể còng xuống, vẻ mặt xanh xao đi ra.“Cũng hơi thuận lợi” Thẩm Trác gật đầu, sau đó cườicười: “Có điều, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, tôi khôngnghĩ ra, chuyện này còn có thể xuất hiện chuyện gì kỳ lạ được”Người đàn ông bệnh tật ho khan, nhíu mày nói: “BạchVĩnh Minh đến muộn bốn tiếng”“Tôi biết” Thẩm Trác nói.“Vậy tại sao còn giao Tuấn Phong cho anh ta?” Ngườiđàn ông hỏi.Thẩm Trác cười nói: “Đúng như lời anh nói, tất cả nhữngchuyện này quá thuận lợi rồi, dù sao chúng ta cũngmuốn đánh sập Tuấn Phong, về tay ai mà chẳng nhưnhau? Hơn nữa, nếu quả thật xảy ra sai sót gì, cũng làchuyện của Bạch Vĩnh Minh, có quan hệ gì với chúng ta?

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Đau lòng còn hơn cả tuyệt vọng.Cho dù đến bao giờ, loại suy nghĩ trọng nam khinh nữcủa ba mẹ cô ta cũng sẽ không thay đổi. Bất kể VươngTử Yên có cố gắng đến mức nào, cũng khổ cực baonhiêu, khi cô ta muốn dốc hết tâm sự với người khác, mẹcô ta lại mờ mịt lộ ra một câu.Không quan trọngVương Tử Yên cảm thấy mình chán ghét gia đình này,giống như giờ phút này chán ghét thành phố này vậy, ởđây cô ta không có bạn bè gì.” Cộc cộc cộc….”Lúc này, một tràng gõ cửa vang lên.Vương Tử Yên nổi lên khỏi mặt nước trong bồn tắm, háto miệng thở hổn hển.Tiếng đập cửa vẫn đang kéo dài…Chín giờ tối, một thời gian lưng chừng, khi Vương Tử Yênkéo thân thể mệt mỏi, toàn thân ướt sũng ra mở cửa,ngoài cửa xuất hiện một cô gái xinh đẹp xấp xỉ tuổi côta.“Sao bây giờ cậu mới… A!” Người đẹp kia nhìn thấyVương Tử Yên, đầu tiên là oán giận, lại đột nhiên kinhngạc kêu lên: “Tử Yên, cậu sao vậy? Ống nước bị vỡ à?”Nhìn thấy người đẹp xuất hiện ngoài cửa, Vương Tử Yêncũng choáng váng.“Nam Địch!” Hồn phách đã bay mất đột nhiên lại nhậpvề thân thể, Vương Tử Yên cũng mừng rỡ kêu lên.Cô ta giang hai cánh tay định ôm chầm người đẹp kia,nhưng người đẹp lại dùng một tay giữ chặt bộ ngực đầyđặn của cô ta.“Đừng đừng đừng, tớ cũng không muốn vừa về đã ướtsũng cả người đâu!”Lý Nam Địch, bạn thân ba năm học cấp ba của VươngTử Yên, dáng người cao gầy uyển chuyển, bộ dạng đoantrang hào phóng. Cô ta từ nhỏ đã đi theo thầy giáo họcđông y, sau khi tốt nghiệp lại du học ở nước Anh, đào tạothêm tây y, thuật chữa bệnh bây giờ có thể nói là phươngtây và Trung Quốc kết hợp, xuất sắc tuyệt vời.“Quay về từ bao giờ vậy?” Vương Tử Yên kéo tay Lý NamĐịch đi vào nhà.Lý Nam Địch nói: “Vừa mới xuống máy bay đã lập tứcchạy đi tìm cậu rồi”Sau đó cô ta lại oán giận nói: “Gọi mấy cuộc điện thoạicho cậu, tại sao không nghe? Gõ cửa cũng không ra mở,không phải là cậu đói bụng quá mà luộc cả mình lên đấychứ?”“Còn nữa còn nữa, tớ nói cho cậu biết, lần này tớ trở vềchẳng quen biết ai cả, đều chỉ trông cậy vào cậu thôi,cậu phải chịu trách nhiệm với tới”Vương Tử Yên dẫn cô ta vào phòng, cô ta nói liên tụchoàn toàn không ngừng lại.Sau khi nhận cốc nước mà Vương Tử Yên đưa cho, LýNam Địch trêu chọc nói: “Từ từ đã, bộ dạng ướt sũngnày của cậu cũng rất quyến rũ đấy, nếu cứ thế này mà đira ngoài, không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu thiếu niênngây thơ đâu”“Nhanh đi thay quần áo đi, nếu không sẽ bị cảm đấy”Lúc này Vương Tử Yên mới đi thay quần áo.Lúc đi ra, Lý Nam Địch cười híp mắt nhìn chăm chằm côta.“Có tâm sự gì cứ nói với chị đây, chị giúp cậu hóa giải”Vương Tử Yên liếc nhìn cô ta: “Tớ còn lớn hơn cậu batháng đấy”“Vậy thì sao? Người ta vai vế lớn hơn!” Lý Nam Địch cườiđùa nói: “Ôi chao, nói thật, tớ thấy cậu thế nào cũng làbộ dạng buồn bã, nói cho tớ biết, tớ là bác sĩ cao cấpđấy”Vương Tử Yên nghe vậy thở dài.Sau đó cô ta kể lại hết chuyện Tuấn Phong cho Lý NamĐịch nghe.Chuyện Tuấn Phong chuyện Trình Uyên, đều là phiêntoái mà bây giờ cô ta đang gặp phải, nhưng… Thật sựkhiến cô ta bối rối lại là sự lạnh lùng đến từ chỗ giađình.ưMà giờ phút này Lý Nam Địch lại bị những gì Vương TửYên vừa kể ra hấp dân, đợi Vương Tử Yên nói xong, cô tadường như còn có vẻ chưa thoả mãn: “Hết rồi à?”“Hết rồi”“Chỉ vậy thôi à?”“Không đúng, tớ nhớ cậu không phải bác sĩ tâm lý mà”Vương Tử Yên kịp tỉnh táo lại.Lý Nam Địch cười “phì” một tiếng, sau đó nói: “Đều nhưnhau mà”“Hừi!”“Ừ, có điêu nói thật Tử Yên, tớ cảm thấy thật ra cậukhông cần phải lo lắng” Lý Nam Địch mỉm cười nói.“2″ Vương Tử Yên lấy làm ngờ vực.“Theo như cậu nói thì Trình Uyên này cũng không đơngiản” Lý Nam Địch phân tích: “Tập đoàn Long Đẳng bịanh ta phá sập, hạng mục gần mười tỷ của Tập đoànThẩm Thị mà cũng từ chối không nhíu mày chút nào vìcậu, sáu tập đoàn lớn cũng bị anh ta làm cho sợ hãi”“Một người như vậy lại bị trò xiếc thấp kém kia gây khódễ sao?”Vương Tử Yên nghe vậy đột nhiên cảm thấy cô ta nói rấtcó lý, không kiềm được hỏi: “Ý cậu là…2”Lý Nam Địch mỉm cười nói: “Tớ đoán, anh ta có chiêusau”Đoán sao?Vương Tử Yên không kiêm được cười gượng: “Nam Địch,cậu không biết vợ anh ta có địa vị cao đến mức nàotrong lòng anh ta đâu, tớ cảm thấy anh ta có thể từ bỏtất cả vì Bạch An Tương”Lý Nam Địch bĩu môi: “Có lẽ vậy. Thật ra nghe cậu nóixong, tớ cũng muốn làm quen với người đàn ông này, cóđiều, nếu quả thật giống như cậu nói, anh ta vì vợ mìnhmà chắp tay nhường cả tập đoàn cho người ta, thì cũngchẳng còn chút hứng thú nào nữa”Anh thật sự còn có chiêu sau sao?Nghe phân tích của Lý Nam Địch, trong lòng Vương TửYên cũng dao động.Mà cùng lúc đó, trong khách sạn Phương Hoa thành phốTân Dương.Thẩm Trác gác hai chân dài trắng như tuyết lên ghế sôpha, trên người mặc váy ngủ bằng tơ, đang chăm chúđọc hợp đồng.Bạch Vĩnh Minh cung kính đứng trước mặt cô ta, trênmặt lộ ra nụ cười nịnh nọt.“Ừ, hợp đồng không có vấn đề, làm tốt lắm” Thẩm Tráctrả lại hợp đồng cho Bạch Vĩnh Minh.Nghe được câu khen ngợi của Thẩm Trác, Bạch VĩnhMinh lập tức cười tươi hơn nữa, vội vàng nói: “Chuyệnnày nhờ có chị Trác tài trí hơn người”Thẩm Trác phất tay, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: “Muốn khenthưởng thế nào?”Bạch Vĩnh Minh vội vàng lắc đầu: “Có thể phục vụ chochị Trác là niềm may mắn của Bạch Vĩnh Minh, khôngcần khen thưởng”Thẩm Trác không kiềm được nhìn anh ta thêm cái nữa,sau đó cười khẽ, chỉ hợp đồng nói: “Tặng Tuấn Phongcho anh thế nào?”Vốn dĩ trước khi đến đã nói, Bạch Vĩnh Minh chỉ chịutrách nhiệm công bố những tấm ảnh này ra ngoài, đểTrình Uyên mất hết danh dự, tốt nhất là khiến Bạch AnTương ly hôn với Trình Uyên.Ai mà ngờ được, anh lại quá quan tâm đến vợ mình nhưVậy.Nhưng vậy thì sao chứ?Anh cho rằng giao Tuấn Phong ra là sẽ không sao nữasao?Ha ha, thật là đáng yêu đến mức trẻ con.Bạch Vĩnh Minh cũng đã từng thể hiện rõ với Thẩm Trác,nếu Trình Uyên thật sự chuẩn bị giao Tuấn Phong ra, vậyanh ta nhất định sẽ chuyển cổ phần mà Trình Uyênchuyển cho anh ta, cho Thẩm Trác.Thật sự không nghĩ đến, Thẩm Trác lại đưa thẳng TuấnPhong cho anh ta, điều này khiến Bạch Vĩnh Minh cực kỳphấn khích.“Cảm ơn chị Trác, cảm ơn chị Trác!”Bạch Vĩnh Minh kích động đến mức suýt nữa quỳ xuốngtrước mặt Thẩm Trác.Thẩm Trác thản nhiên cười cười: “Đều là người củamình, không cần khách sáo thế, anh đi đi”“Dạ dạ dạ”Bạch Vĩnh Minh cúi đầu khom lưng rơi đi, vừa mới rakhỏi căn phòng của Thẩm Trác, nụ cười trên khóe miệnglại càng tươi tắn hơn nữa, mà thân thể cũng đứng thẳng lại.Anh ta nghĩ, sau này Tuấn Phong cũng là của mình rồi,nếu tôi thật sự có được Tuấn Phong, vậy Thẩm Trácsớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị tôi cưỡi thôi.Anh ta không biết, giờ phút này, trong phòng của ThẩmTrác lại xuất hiện thêm một người nữa.“Có cảm thấy quá thuận lợi rồi không?” Một giọng nóitrầm thấp lại khàn khàn vang lên.Từ trong phòng sách có người đàn ông hơn ba mươi tuổithân thể còng xuống, vẻ mặt xanh xao đi ra.“Cũng hơi thuận lợi” Thẩm Trác gật đầu, sau đó cườicười: “Có điều, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, tôi khôngnghĩ ra, chuyện này còn có thể xuất hiện chuyện gì kỳ lạ được”Người đàn ông bệnh tật ho khan, nhíu mày nói: “BạchVĩnh Minh đến muộn bốn tiếng”“Tôi biết” Thẩm Trác nói.“Vậy tại sao còn giao Tuấn Phong cho anh ta?” Ngườiđàn ông hỏi.Thẩm Trác cười nói: “Đúng như lời anh nói, tất cả nhữngchuyện này quá thuận lợi rồi, dù sao chúng ta cũngmuốn đánh sập Tuấn Phong, về tay ai mà chẳng nhưnhau? Hơn nữa, nếu quả thật xảy ra sai sót gì, cũng làchuyện của Bạch Vĩnh Minh, có quan hệ gì với chúng ta?

Chương 160