Ngày Thôi Chi Ý về nhà, không khí trong phủ bỗng chốc trở nên khó xử. Muội ấy không muốn để tỳ nữ thay y phục cho mình, còn giữ nguyên bộ dạng lam lũ mà tham gia tiệc tối. Trông bề ngoài, Thôi Chi Ý như đứa trẻ bị suy dinh dưỡng, rõ ràng muội ấy bằng tuổi ta, nhưng thân hình lại nhỏ bé gầy gò, chẳng khác nào một tiểu hài tử chưa đầy mười hai tuổi. Điều quan trọng nhất là, muội ấy không nói được. Muội ấy là một người câm. Vẻ mặt phụ thân mẫu thân đều lộ rõ sự khó chịu, bọn họ vẫn luôn gọi ta là đích nữ của phủ thừa tướng, tỷ tỷ của muội ấy, chứ không hề nhắc tới việc ta vốn là thiên kim giả, tu hú chiếm tổ suốt thời gian qua. Ta mỉm cười đầy thiện ý với Thôi Chi Ý, hai mắt muội ấy lập tức sáng ngời. Muội ấy muốn ngồi xuống cạnh ta, nhưng lại bị mẫu thân quát lớn, bảo muội ấy yên phận, không được chạm vào người ta. Cả người Thôi Chi Ý thoáng chốc đã run lên. Ta mỉm cười nhìn mẫu thân: “Mẫu thân, Chi Chi chỉ vừa mới về phủ, để muội ấy ở chung với một người cùng tuổi như ta sẽ thấy tốt…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...