Ngày Thôi Chi Ý về nhà, không khí trong phủ bỗng chốc trở nên khó xử. Muội ấy không muốn để tỳ nữ thay y phục cho mình, còn giữ nguyên bộ dạng lam lũ mà tham gia tiệc tối. Trông bề ngoài, Thôi Chi Ý như đứa trẻ bị suy dinh dưỡng, rõ ràng muội ấy bằng tuổi ta, nhưng thân hình lại nhỏ bé gầy gò, chẳng khác nào một tiểu hài tử chưa đầy mười hai tuổi. Điều quan trọng nhất là, muội ấy không nói được. Muội ấy là một người câm. Vẻ mặt phụ thân mẫu thân đều lộ rõ sự khó chịu, bọn họ vẫn luôn gọi ta là đích nữ của phủ thừa tướng, tỷ tỷ của muội ấy, chứ không hề nhắc tới việc ta vốn là thiên kim giả, tu hú chiếm tổ suốt thời gian qua. Ta mỉm cười đầy thiện ý với Thôi Chi Ý, hai mắt muội ấy lập tức sáng ngời. Muội ấy muốn ngồi xuống cạnh ta, nhưng lại bị mẫu thân quát lớn, bảo muội ấy yên phận, không được chạm vào người ta. Cả người Thôi Chi Ý thoáng chốc đã run lên. Ta mỉm cười nhìn mẫu thân: “Mẫu thân, Chi Chi chỉ vừa mới về phủ, để muội ấy ở chung với một người cùng tuổi như ta sẽ thấy tốt…
Chương 5
Thuận Tụng Thời NghiTác giả: Hàm HàngTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNgày Thôi Chi Ý về nhà, không khí trong phủ bỗng chốc trở nên khó xử. Muội ấy không muốn để tỳ nữ thay y phục cho mình, còn giữ nguyên bộ dạng lam lũ mà tham gia tiệc tối. Trông bề ngoài, Thôi Chi Ý như đứa trẻ bị suy dinh dưỡng, rõ ràng muội ấy bằng tuổi ta, nhưng thân hình lại nhỏ bé gầy gò, chẳng khác nào một tiểu hài tử chưa đầy mười hai tuổi. Điều quan trọng nhất là, muội ấy không nói được. Muội ấy là một người câm. Vẻ mặt phụ thân mẫu thân đều lộ rõ sự khó chịu, bọn họ vẫn luôn gọi ta là đích nữ của phủ thừa tướng, tỷ tỷ của muội ấy, chứ không hề nhắc tới việc ta vốn là thiên kim giả, tu hú chiếm tổ suốt thời gian qua. Ta mỉm cười đầy thiện ý với Thôi Chi Ý, hai mắt muội ấy lập tức sáng ngời. Muội ấy muốn ngồi xuống cạnh ta, nhưng lại bị mẫu thân quát lớn, bảo muội ấy yên phận, không được chạm vào người ta. Cả người Thôi Chi Ý thoáng chốc đã run lên. Ta mỉm cười nhìn mẫu thân: “Mẫu thân, Chi Chi chỉ vừa mới về phủ, để muội ấy ở chung với một người cùng tuổi như ta sẽ thấy tốt… Cả căn phòng ngập mùi thuốc trung y đắng ngắt, đám nha hoàn với người hầu cứ chạy ra chạy vào trong im lặng.Mẫu thân ngồi cạnh đầu giường, đôi mắt đẫm lệ.“Gia Gia, con thấy đỡ hơn chút nào chưa?”Ta đỡ ngực ngồi dậy, lồ ng ngực đau nhói.Ta nắm chặt tay mẫu thân: “Mẫu thân, ta không sao.”Nước mắt mẫu thân bỗng chốc rơi xuống, từng giọt nóng hổi nhỏ lên mu bàn tay ta: “Gia Ý, con nói thật cho mẫu thân biết đi, có phải con thấy khó chịu khi chúng ta dẫn Chi Ý về không? Gia Ý, từ nhỏ con đã là đứa trẻ hiểu chuyện, ta với phụ thân con lúc nào cũng tự hào. Dù con không phải con ruột của mẫu thân, nhưng trong lòng ta, con mãi mãi là nữ nhi của ta, không ai có thể bắt nạt con.”“Con đã bị bệnh từ nhỏ, vừa mới ổn định được chút, sao đang yên đang lành lại ngất xỉu được chứ? Mẫu thân biết con không muốn khiến mẫu thân phải khó xử, mới đối xử tốt với Chi Ý như vậy. Con cũng thật là, chẳng bao giờ bộc lộ tâm sự gì cả, dù có tủi thân cỡ nào đi nữa cũng chỉ biết giấu trong lòng.”“Chi Ý, không hiểu lễ nghĩa, ở cạnh con sẽ làm con buồn bực không vui. Mẫu thân lập tức sai người tới biệt viện ở phố Tây dọn dẹp, để Chi Ý qua đó ở…”“Mẫu thân!”“Sao người cứ như vậy chứ? Ta biết phụ thân mẫu thân luôn yêu thương ta hết mực, nhưng Chi Chi mới là đích nữ của người mà, tất nhiên ta cũng muốn xem muội ấy như muội muội. Từ nhỏ trong nhà đã chẳng có ai bầu bạn với ta, giờ Chi Chi ở đây, ta vui mừng còn không hết. Muội ấy chỉ vừa mới được đón về phủ, khó tránh khỏi việc chưa kịp thích nghi. Chi Chi là đứa trẻ ngoan, ta cứ từ từ dạy dỗ muội ấy.”Ta vội vàng đáp, nói nhanh quá nên lập tức che miệng ho khan mấy tiếng.Đôi mắt mẫu thân phiếm hồng, vội vã đáp: “Được rồi, mẫu thân biết rồi, biết rồi.”“Gia Ý, con cứ yên tâm, dù trước đây có xảy ra chuyện gì đi nữa, con vẫn mãi là nữ nhi của mẫu thân. Năm đó phụ thân con vô tình bỏ qua một vụ án, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hậu quả của nó lại đặt hết lên con như vậy.” Mẫu thân che mặt, nước mắt tuôn rơi: “Gia Ý, con ngàn vạn lần phải chú ý thân thể, nếu có chỗ nào khó chịu nhất định phải nói cho mẫu thân biết ngay nhé.”Ta gật đầu để mẫu thân yên tâm.
Cả căn phòng ngập mùi thuốc trung y đắng ngắt, đám nha hoàn với người hầu cứ chạy ra chạy vào trong im lặng.
Mẫu thân ngồi cạnh đầu giường, đôi mắt đẫm lệ.
“Gia Gia, con thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Ta đỡ ngực ngồi dậy, lồ ng ngực đau nhói.
Ta nắm chặt tay mẫu thân: “Mẫu thân, ta không sao.”
Nước mắt mẫu thân bỗng chốc rơi xuống, từng giọt nóng hổi nhỏ lên mu bàn tay ta: “Gia Ý, con nói thật cho mẫu thân biết đi, có phải con thấy khó chịu khi chúng ta dẫn Chi Ý về không? Gia Ý, từ nhỏ con đã là đứa trẻ hiểu chuyện, ta với phụ thân con lúc nào cũng tự hào. Dù con không phải con ruột của mẫu thân, nhưng trong lòng ta, con mãi mãi là nữ nhi của ta, không ai có thể bắt nạt con.”
“Con đã bị bệnh từ nhỏ, vừa mới ổn định được chút, sao đang yên đang lành lại ngất xỉu được chứ? Mẫu thân biết con không muốn khiến mẫu thân phải khó xử, mới đối xử tốt với Chi Ý như vậy. Con cũng thật là, chẳng bao giờ bộc lộ tâm sự gì cả, dù có tủi thân cỡ nào đi nữa cũng chỉ biết giấu trong lòng.”
“Chi Ý, không hiểu lễ nghĩa, ở cạnh con sẽ làm con buồn bực không vui. Mẫu thân lập tức sai người tới biệt viện ở phố Tây dọn dẹp, để Chi Ý qua đó ở…”
“Mẫu thân!”
“Sao người cứ như vậy chứ? Ta biết phụ thân mẫu thân luôn yêu thương ta hết mực, nhưng Chi Chi mới là đích nữ của người mà, tất nhiên ta cũng muốn xem muội ấy như muội muội. Từ nhỏ trong nhà đã chẳng có ai bầu bạn với ta, giờ Chi Chi ở đây, ta vui mừng còn không hết. Muội ấy chỉ vừa mới được đón về phủ, khó tránh khỏi việc chưa kịp thích nghi. Chi Chi là đứa trẻ ngoan, ta cứ từ từ dạy dỗ muội ấy.”
Ta vội vàng đáp, nói nhanh quá nên lập tức che miệng ho khan mấy tiếng.
Đôi mắt mẫu thân phiếm hồng, vội vã đáp: “Được rồi, mẫu thân biết rồi, biết rồi.”
“Gia Ý, con cứ yên tâm, dù trước đây có xảy ra chuyện gì đi nữa, con vẫn mãi là nữ nhi của mẫu thân. Năm đó phụ thân con vô tình bỏ qua một vụ án, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hậu quả của nó lại đặt hết lên con như vậy.” Mẫu thân che mặt, nước mắt tuôn rơi: “Gia Ý, con ngàn vạn lần phải chú ý thân thể, nếu có chỗ nào khó chịu nhất định phải nói cho mẫu thân biết ngay nhé.”
Ta gật đầu để mẫu thân yên tâm.
Thuận Tụng Thời NghiTác giả: Hàm HàngTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNgày Thôi Chi Ý về nhà, không khí trong phủ bỗng chốc trở nên khó xử. Muội ấy không muốn để tỳ nữ thay y phục cho mình, còn giữ nguyên bộ dạng lam lũ mà tham gia tiệc tối. Trông bề ngoài, Thôi Chi Ý như đứa trẻ bị suy dinh dưỡng, rõ ràng muội ấy bằng tuổi ta, nhưng thân hình lại nhỏ bé gầy gò, chẳng khác nào một tiểu hài tử chưa đầy mười hai tuổi. Điều quan trọng nhất là, muội ấy không nói được. Muội ấy là một người câm. Vẻ mặt phụ thân mẫu thân đều lộ rõ sự khó chịu, bọn họ vẫn luôn gọi ta là đích nữ của phủ thừa tướng, tỷ tỷ của muội ấy, chứ không hề nhắc tới việc ta vốn là thiên kim giả, tu hú chiếm tổ suốt thời gian qua. Ta mỉm cười đầy thiện ý với Thôi Chi Ý, hai mắt muội ấy lập tức sáng ngời. Muội ấy muốn ngồi xuống cạnh ta, nhưng lại bị mẫu thân quát lớn, bảo muội ấy yên phận, không được chạm vào người ta. Cả người Thôi Chi Ý thoáng chốc đã run lên. Ta mỉm cười nhìn mẫu thân: “Mẫu thân, Chi Chi chỉ vừa mới về phủ, để muội ấy ở chung với một người cùng tuổi như ta sẽ thấy tốt… Cả căn phòng ngập mùi thuốc trung y đắng ngắt, đám nha hoàn với người hầu cứ chạy ra chạy vào trong im lặng.Mẫu thân ngồi cạnh đầu giường, đôi mắt đẫm lệ.“Gia Gia, con thấy đỡ hơn chút nào chưa?”Ta đỡ ngực ngồi dậy, lồ ng ngực đau nhói.Ta nắm chặt tay mẫu thân: “Mẫu thân, ta không sao.”Nước mắt mẫu thân bỗng chốc rơi xuống, từng giọt nóng hổi nhỏ lên mu bàn tay ta: “Gia Ý, con nói thật cho mẫu thân biết đi, có phải con thấy khó chịu khi chúng ta dẫn Chi Ý về không? Gia Ý, từ nhỏ con đã là đứa trẻ hiểu chuyện, ta với phụ thân con lúc nào cũng tự hào. Dù con không phải con ruột của mẫu thân, nhưng trong lòng ta, con mãi mãi là nữ nhi của ta, không ai có thể bắt nạt con.”“Con đã bị bệnh từ nhỏ, vừa mới ổn định được chút, sao đang yên đang lành lại ngất xỉu được chứ? Mẫu thân biết con không muốn khiến mẫu thân phải khó xử, mới đối xử tốt với Chi Ý như vậy. Con cũng thật là, chẳng bao giờ bộc lộ tâm sự gì cả, dù có tủi thân cỡ nào đi nữa cũng chỉ biết giấu trong lòng.”“Chi Ý, không hiểu lễ nghĩa, ở cạnh con sẽ làm con buồn bực không vui. Mẫu thân lập tức sai người tới biệt viện ở phố Tây dọn dẹp, để Chi Ý qua đó ở…”“Mẫu thân!”“Sao người cứ như vậy chứ? Ta biết phụ thân mẫu thân luôn yêu thương ta hết mực, nhưng Chi Chi mới là đích nữ của người mà, tất nhiên ta cũng muốn xem muội ấy như muội muội. Từ nhỏ trong nhà đã chẳng có ai bầu bạn với ta, giờ Chi Chi ở đây, ta vui mừng còn không hết. Muội ấy chỉ vừa mới được đón về phủ, khó tránh khỏi việc chưa kịp thích nghi. Chi Chi là đứa trẻ ngoan, ta cứ từ từ dạy dỗ muội ấy.”Ta vội vàng đáp, nói nhanh quá nên lập tức che miệng ho khan mấy tiếng.Đôi mắt mẫu thân phiếm hồng, vội vã đáp: “Được rồi, mẫu thân biết rồi, biết rồi.”“Gia Ý, con cứ yên tâm, dù trước đây có xảy ra chuyện gì đi nữa, con vẫn mãi là nữ nhi của mẫu thân. Năm đó phụ thân con vô tình bỏ qua một vụ án, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hậu quả của nó lại đặt hết lên con như vậy.” Mẫu thân che mặt, nước mắt tuôn rơi: “Gia Ý, con ngàn vạn lần phải chú ý thân thể, nếu có chỗ nào khó chịu nhất định phải nói cho mẫu thân biết ngay nhé.”Ta gật đầu để mẫu thân yên tâm.