01. Tôi được tái sinh, chuyện đầu tiên tôi làm ấy là đi tìm Giang Dục. Khi tìm thấy anh, anh đang bị anh kế Tống Lâm Diễn đang đày đoạ. Bọn con trai đè Giang Dục xuống bồn rửa tay. Tống Lâm Diễn vứt bỏ hình tượng con ngoan trước đây, hắn hệt như một con chó điên, nhúng nước gần hết phiếu bài tập của Giang Dục, dán từng tờ lên mặt anh. Anh sắp không thở nổi nữa, vùng vẫy trong đau khổ. - Đè nó lại cho bố mày, lũ chúng mày chưa ăn cơm à! - Dừng tay lại! Tôi chạy vào nhà vệ sinh nam, gỡ hết đóng giấy ướt trên mặt Giang Dục. Anh mở to miệng để thở, ánh mắt ứ máu, nhìn tôi với vẻ nham hiểm và độc địa. Ánh mắt ấy… Giống hệt như đại ca Giang thành công lẫy lừng của nhiều năm sau. Khi nhìn thấy tôi, Giang Dục ngẩn người, đôi mắt dữ tợn bỗng trở nên mờ mịt, đờ đẫn. - Thả nó ra! Bọn con trai dè dặt quan sát nét mặt của Tống Lâm Diễn. Hắn nhặt chiếc kính không gọng dưới bồn rửa tay rồi đeo lên, mỉm cười dịu dàng với tôi, trở về cái vẻ học sinh ngoan. Tôi cũng từng bị hắn lừa như vậy. - Điếc à,…

Chương 20

Ngọn Lửa Rực CháyTác giả: Tuyệt Mỹ Tiểu Ngư CanTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh01. Tôi được tái sinh, chuyện đầu tiên tôi làm ấy là đi tìm Giang Dục. Khi tìm thấy anh, anh đang bị anh kế Tống Lâm Diễn đang đày đoạ. Bọn con trai đè Giang Dục xuống bồn rửa tay. Tống Lâm Diễn vứt bỏ hình tượng con ngoan trước đây, hắn hệt như một con chó điên, nhúng nước gần hết phiếu bài tập của Giang Dục, dán từng tờ lên mặt anh. Anh sắp không thở nổi nữa, vùng vẫy trong đau khổ. - Đè nó lại cho bố mày, lũ chúng mày chưa ăn cơm à! - Dừng tay lại! Tôi chạy vào nhà vệ sinh nam, gỡ hết đóng giấy ướt trên mặt Giang Dục. Anh mở to miệng để thở, ánh mắt ứ máu, nhìn tôi với vẻ nham hiểm và độc địa. Ánh mắt ấy… Giống hệt như đại ca Giang thành công lẫy lừng của nhiều năm sau. Khi nhìn thấy tôi, Giang Dục ngẩn người, đôi mắt dữ tợn bỗng trở nên mờ mịt, đờ đẫn. - Thả nó ra! Bọn con trai dè dặt quan sát nét mặt của Tống Lâm Diễn. Hắn nhặt chiếc kính không gọng dưới bồn rửa tay rồi đeo lên, mỉm cười dịu dàng với tôi, trở về cái vẻ học sinh ngoan. Tôi cũng từng bị hắn lừa như vậy. - Điếc à,… 20.Từ ngày nhận ra bộ mặt thật của Tống Lâm Diễn, tình thương con của mẹ tôi đã bắt đầu thức tỉnh.Mẹ thoái thác công việc, tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi tại khách sạn sang trọng nhất thành phố.Khi thấy Chu Khoan, tôi giận quá hoá cười. Mẹ tôi có tình thương của mẹ, nhưng chẳng được bao nhiêu.Nhà Chu Khoan rất giàu, bố anh ta có hợp tác làm ăn với mẹ tôi.Hệt như kiếp trước vậy.Mẹ muốn tôi làm con dâu nhà họ Chu để giúp bà có thêm nhiều lợi ích hơn.Điều làm tôi bất ngờ ấy là mẹ tôi lại mời cả Giang Dục.Bữa tối nay… Đúng là một bãi chiến trường.Sau khi mở tiệc, mẹ tôi bắt đầu giở trò với anh.– Giang Dục này, toàn là nguyên liệu cao cấp hết đấy, tôm hùm xanh, trứng cá muối, thịt bò Kobe,… Cháu chưa từng thấy những món này đâu nhỉ.– Ăn nhiều vào, sau không có cơ hội để ăn nữa đâu.Chu Khoan cũng là người lanh trí, nói: “Đúng, cứ ăn thoải mái. Tôi thanh toán bữa này, đừng khách sáo với tôi.”Giang Dục nói: “Không cần, tôi đã trả tiền rồi.”Mẹ tôi thảng thốt: “Nhà hàng này giá bốn nghìn tệ một người, ở đây có mười hai người, cháu cũng trả hết rồi?”– Không ạ, cháu chỉ trả cho cháu và người yêu cháu.Chu Khoan nói: “Chà, bữa ăn này tốn hơn năm mươi nghìn tệ, cậu không trả nổi thật.”– Tôi là người làm ăn, vung tiền ra ngoài thì phải nghe thấy tiếng. Chứ tôi không lấy bánh bao ném chó có đi mà không có về.“Phụt!” Tôi phì cười.Khí chất của Giang Dục quá đỗi mạnh mẽ, ăn nói sắc bén, anh không chịu thiệt chút nào.Tôi an tâm ăn cơm.Bỗng dưng, mẹ tôi nói: “Con nhà gái đ ĩ, không được giáo dục, ăn nói vô học.Bầu không khí chùng hẳn xuống.Tôi nắm tay Giang Dục: “Không ăn được nữa, bọn mình đi thôi.”– Hinh Hinh, mẹ mai mối cho con tốt như thế mà con còn không thèm, lại muốn đi theo cái thằng nghèo hèn này!– Mẹ, sau bữa cơm này, con đã trưởng thành rồi. Con có quyền lựa chọn bạn đời của mình.Tôi nắm chặt tay Giang Dục: “Anh ấy tốt hơn bất kì ai khác.”

20.

Từ ngày nhận ra bộ mặt thật của Tống Lâm Diễn, tình thương con của mẹ tôi đã bắt đầu thức tỉnh.

Mẹ thoái thác công việc, tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi tại khách sạn sang trọng nhất thành phố.

Khi thấy Chu Khoan, tôi giận quá hoá cười. Mẹ tôi có tình thương của mẹ, nhưng chẳng được bao nhiêu.

Nhà Chu Khoan rất giàu, bố anh ta có hợp tác làm ăn với mẹ tôi.

Hệt như kiếp trước vậy.

Mẹ muốn tôi làm con dâu nhà họ Chu để giúp bà có thêm nhiều lợi ích hơn.

Điều làm tôi bất ngờ ấy là mẹ tôi lại mời cả Giang Dục.

Bữa tối nay… Đúng là một bãi chiến trường.

Sau khi mở tiệc, mẹ tôi bắt đầu giở trò với anh.

– Giang Dục này, toàn là nguyên liệu cao cấp hết đấy, tôm hùm xanh, trứng cá muối, thịt bò Kobe,… Cháu chưa từng thấy những món này đâu nhỉ.

– Ăn nhiều vào, sau không có cơ hội để ăn nữa đâu.

Chu Khoan cũng là người lanh trí, nói: “Đúng, cứ ăn thoải mái. Tôi thanh toán bữa này, đừng khách sáo với tôi.”

Giang Dục nói: “Không cần, tôi đã trả tiền rồi.”

Mẹ tôi thảng thốt: “Nhà hàng này giá bốn nghìn tệ một người, ở đây có mười hai người, cháu cũng trả hết rồi?”

– Không ạ, cháu chỉ trả cho cháu và người yêu cháu.

Chu Khoan nói: “Chà, bữa ăn này tốn hơn năm mươi nghìn tệ, cậu không trả nổi thật.”

– Tôi là người làm ăn, vung tiền ra ngoài thì phải nghe thấy tiếng. Chứ tôi không lấy bánh bao ném chó có đi mà không có về.

“Phụt!” Tôi phì cười.

Khí chất của Giang Dục quá đỗi mạnh mẽ, ăn nói sắc bén, anh không chịu thiệt chút nào.

Tôi an tâm ăn cơm.

Bỗng dưng, mẹ tôi nói: “Con nhà gái đ ĩ, không được giáo dục, ăn nói vô học.

Bầu không khí chùng hẳn xuống.

Tôi nắm tay Giang Dục: “Không ăn được nữa, bọn mình đi thôi.”

– Hinh Hinh, mẹ mai mối cho con tốt như thế mà con còn không thèm, lại muốn đi theo cái thằng nghèo hèn này!

– Mẹ, sau bữa cơm này, con đã trưởng thành rồi. Con có quyền lựa chọn bạn đời của mình.

Tôi nắm chặt tay Giang Dục: “Anh ấy tốt hơn bất kì ai khác.”

Ngọn Lửa Rực CháyTác giả: Tuyệt Mỹ Tiểu Ngư CanTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh01. Tôi được tái sinh, chuyện đầu tiên tôi làm ấy là đi tìm Giang Dục. Khi tìm thấy anh, anh đang bị anh kế Tống Lâm Diễn đang đày đoạ. Bọn con trai đè Giang Dục xuống bồn rửa tay. Tống Lâm Diễn vứt bỏ hình tượng con ngoan trước đây, hắn hệt như một con chó điên, nhúng nước gần hết phiếu bài tập của Giang Dục, dán từng tờ lên mặt anh. Anh sắp không thở nổi nữa, vùng vẫy trong đau khổ. - Đè nó lại cho bố mày, lũ chúng mày chưa ăn cơm à! - Dừng tay lại! Tôi chạy vào nhà vệ sinh nam, gỡ hết đóng giấy ướt trên mặt Giang Dục. Anh mở to miệng để thở, ánh mắt ứ máu, nhìn tôi với vẻ nham hiểm và độc địa. Ánh mắt ấy… Giống hệt như đại ca Giang thành công lẫy lừng của nhiều năm sau. Khi nhìn thấy tôi, Giang Dục ngẩn người, đôi mắt dữ tợn bỗng trở nên mờ mịt, đờ đẫn. - Thả nó ra! Bọn con trai dè dặt quan sát nét mặt của Tống Lâm Diễn. Hắn nhặt chiếc kính không gọng dưới bồn rửa tay rồi đeo lên, mỉm cười dịu dàng với tôi, trở về cái vẻ học sinh ngoan. Tôi cũng từng bị hắn lừa như vậy. - Điếc à,… 20.Từ ngày nhận ra bộ mặt thật của Tống Lâm Diễn, tình thương con của mẹ tôi đã bắt đầu thức tỉnh.Mẹ thoái thác công việc, tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi tại khách sạn sang trọng nhất thành phố.Khi thấy Chu Khoan, tôi giận quá hoá cười. Mẹ tôi có tình thương của mẹ, nhưng chẳng được bao nhiêu.Nhà Chu Khoan rất giàu, bố anh ta có hợp tác làm ăn với mẹ tôi.Hệt như kiếp trước vậy.Mẹ muốn tôi làm con dâu nhà họ Chu để giúp bà có thêm nhiều lợi ích hơn.Điều làm tôi bất ngờ ấy là mẹ tôi lại mời cả Giang Dục.Bữa tối nay… Đúng là một bãi chiến trường.Sau khi mở tiệc, mẹ tôi bắt đầu giở trò với anh.– Giang Dục này, toàn là nguyên liệu cao cấp hết đấy, tôm hùm xanh, trứng cá muối, thịt bò Kobe,… Cháu chưa từng thấy những món này đâu nhỉ.– Ăn nhiều vào, sau không có cơ hội để ăn nữa đâu.Chu Khoan cũng là người lanh trí, nói: “Đúng, cứ ăn thoải mái. Tôi thanh toán bữa này, đừng khách sáo với tôi.”Giang Dục nói: “Không cần, tôi đã trả tiền rồi.”Mẹ tôi thảng thốt: “Nhà hàng này giá bốn nghìn tệ một người, ở đây có mười hai người, cháu cũng trả hết rồi?”– Không ạ, cháu chỉ trả cho cháu và người yêu cháu.Chu Khoan nói: “Chà, bữa ăn này tốn hơn năm mươi nghìn tệ, cậu không trả nổi thật.”– Tôi là người làm ăn, vung tiền ra ngoài thì phải nghe thấy tiếng. Chứ tôi không lấy bánh bao ném chó có đi mà không có về.“Phụt!” Tôi phì cười.Khí chất của Giang Dục quá đỗi mạnh mẽ, ăn nói sắc bén, anh không chịu thiệt chút nào.Tôi an tâm ăn cơm.Bỗng dưng, mẹ tôi nói: “Con nhà gái đ ĩ, không được giáo dục, ăn nói vô học.Bầu không khí chùng hẳn xuống.Tôi nắm tay Giang Dục: “Không ăn được nữa, bọn mình đi thôi.”– Hinh Hinh, mẹ mai mối cho con tốt như thế mà con còn không thèm, lại muốn đi theo cái thằng nghèo hèn này!– Mẹ, sau bữa cơm này, con đã trưởng thành rồi. Con có quyền lựa chọn bạn đời của mình.Tôi nắm chặt tay Giang Dục: “Anh ấy tốt hơn bất kì ai khác.”

Chương 20