1. Ngày Lộc Dạng về nước, tôi đang đi hưởng tuần trăng mật với Thẩm Kỳ. Nói là hưởng tuần trăng mật, nhưng thật chất cũng không hẳn, Thẩm Kỳ phải ra nước ngoài bàn chuyện công việc, tiện đường mang tôi theo cùng. Khi Lộc Dạng gọi điện đến, chúng tôi đang nghe một nghệ sĩ hát rong kéo đàn vĩ cầm. Người kéo đàn là một ông lão mặc quần áo bảnh bao. Tiếng đàn du dương dịu dàng. Có chút gió thổi làm tà váy tôi chạm vào vạt áo hắn, như hòa quyện vào tiếng đàn khẽ chuyển động. Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của hắn, trong lòng tràn ngập vui sướng thỏa mãn. Thật tuyệt, người tôi thích sáu năm trước, bây giờ đang ở bên cạnh tôi. Bài nhạc chưa kết thúc, điện thoại của hắn reo lên. Thẩm Kỳ bấm nhận, lông mày lẫn ánh mắt vốn lãnh đạm đột nhiên hiện lên một cảm xúc bối rối khó tả cùng sự vui sướng tột độ. Giọng nói luôn bình tĩnh tự chủ của hắn giờ đây lại có chút run run, "Đợi anh, anh đến tìm em." Sau khi cúp máy, hắn có chút lo lắng thở hắt ra: "Lập tức về nước." Tôi không biết…
Chương 4
Tôi Mất Vào Năm Tôi Yêu Anh NhấtTác giả: 小尘Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Ngày Lộc Dạng về nước, tôi đang đi hưởng tuần trăng mật với Thẩm Kỳ. Nói là hưởng tuần trăng mật, nhưng thật chất cũng không hẳn, Thẩm Kỳ phải ra nước ngoài bàn chuyện công việc, tiện đường mang tôi theo cùng. Khi Lộc Dạng gọi điện đến, chúng tôi đang nghe một nghệ sĩ hát rong kéo đàn vĩ cầm. Người kéo đàn là một ông lão mặc quần áo bảnh bao. Tiếng đàn du dương dịu dàng. Có chút gió thổi làm tà váy tôi chạm vào vạt áo hắn, như hòa quyện vào tiếng đàn khẽ chuyển động. Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của hắn, trong lòng tràn ngập vui sướng thỏa mãn. Thật tuyệt, người tôi thích sáu năm trước, bây giờ đang ở bên cạnh tôi. Bài nhạc chưa kết thúc, điện thoại của hắn reo lên. Thẩm Kỳ bấm nhận, lông mày lẫn ánh mắt vốn lãnh đạm đột nhiên hiện lên một cảm xúc bối rối khó tả cùng sự vui sướng tột độ. Giọng nói luôn bình tĩnh tự chủ của hắn giờ đây lại có chút run run, "Đợi anh, anh đến tìm em." Sau khi cúp máy, hắn có chút lo lắng thở hắt ra: "Lập tức về nước." Tôi không biết… 4.Thẩm Kỳ rất hung hăng càn quấy."Con thỏ, cho tôi mượn chép bài tập."Sau khi tỉnh ngủ, Thẩm Kỳ duỗi eo, vẻ mặt tùy ý.Tôi yên lặng đưa bài tập.Hắn gọi tôi là con thỏ.Bởi vì tôi rất nhát gan.Ngày tuyết lớn cùng là ngày sinh nhật của hắn.Tôi dùng tiền mừng tuổi mua một quả cầu pha lê.Khung cảnh thu nhỏ trong quả cầu là một ngôi nhà gỗ giữa bầu trời tuyết rơi.Từ cửa sổ hé mở, có thể nhìn thấy trong phòng đốt lò sưởi, ánh sáng mờ ảo nhu hòa, có một cậu bé đang ngồi trên sopha ăn vặt xem TV.Trái ngược với băng tuyết bên ngoài, trong nhà gỗ ấm áp như mùa xuân."Thẩm Kỳ, cái kia... sinh nhật vui vẻ."Tôi đưa hộp quà cho hắn, hai má ửng đỏ.Thẩm Kỳ sững sờ, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc."Đây là lần đầu tiên tôi nhận được quà sinh nhật." Hắn đưa tay tiếp lấy, giọng nói khàn khàn.Ngón tay thon dài vuốt v e hộp quà, vẻ mặt hoang mang không biết phải làm sao.Đàn em của hắn thò đầu ra từ cửa xe sau gọi hắn: "Kỳ ca, không đi hả? Mọi người đang chờ anh nè.""Không đi, cút."Thẩm Kỳ không thèm ngước mắt lên, lưu loát đuổi người đi.Hắn mở hộp quà, cầm quả cầu pha lê ngắm nhìn thật kỹ, rồi cẩn thận đặt món quà vào sâu trong hộc bàn."Con thỏ, cảm ơn.""Tôi rất thích."Thẩm Kỳ nghiêng người chống khuỷu tay nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.Đó là lần đầu tiên hắn cười với tôi.Dây leo sinh trưởng tốt trong lòng, đang nở những bông hoa nhỏ mong manh.Tim bang bang đập mạnh.Tôi vội quay đầu đi, không dám nhìn hắn lần thứ hai.Dường như hắn không chú ý, có một con thỏ nhỏ kín đáo nằm trên chiếc chăn bên cạnh cậu bé.
4.
Thẩm Kỳ rất hung hăng càn quấy.
"Con thỏ, cho tôi mượn chép bài tập."
Sau khi tỉnh ngủ, Thẩm Kỳ duỗi eo, vẻ mặt tùy ý.
Tôi yên lặng đưa bài tập.
Hắn gọi tôi là con thỏ.
Bởi vì tôi rất nhát gan.
Ngày tuyết lớn cùng là ngày sinh nhật của hắn.
Tôi dùng tiền mừng tuổi mua một quả cầu pha lê.
Khung cảnh thu nhỏ trong quả cầu là một ngôi nhà gỗ giữa bầu trời tuyết rơi.
Từ cửa sổ hé mở, có thể nhìn thấy trong phòng đốt lò sưởi, ánh sáng mờ ảo nhu hòa, có một cậu bé đang ngồi trên sopha ăn vặt xem TV.
Trái ngược với băng tuyết bên ngoài, trong nhà gỗ ấm áp như mùa xuân.
"Thẩm Kỳ, cái kia... sinh nhật vui vẻ."
Tôi đưa hộp quà cho hắn, hai má ửng đỏ.
Thẩm Kỳ sững sờ, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc.
"Đây là lần đầu tiên tôi nhận được quà sinh nhật." Hắn đưa tay tiếp lấy, giọng nói khàn khàn.
Ngón tay thon dài vuốt v e hộp quà, vẻ mặt hoang mang không biết phải làm sao.
Đàn em của hắn thò đầu ra từ cửa xe sau gọi hắn: "Kỳ ca, không đi hả? Mọi người đang chờ anh nè."
"Không đi, cút."
Thẩm Kỳ không thèm ngước mắt lên, lưu loát đuổi người đi.
Hắn mở hộp quà, cầm quả cầu pha lê ngắm nhìn thật kỹ, rồi cẩn thận đặt món quà vào sâu trong hộc bàn.
"Con thỏ, cảm ơn."
"Tôi rất thích."
Thẩm Kỳ nghiêng người chống khuỷu tay nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Đó là lần đầu tiên hắn cười với tôi.
Dây leo sinh trưởng tốt trong lòng, đang nở những bông hoa nhỏ mong manh.
Tim bang bang đập mạnh.
Tôi vội quay đầu đi, không dám nhìn hắn lần thứ hai.
Dường như hắn không chú ý, có một con thỏ nhỏ kín đáo nằm trên chiếc chăn bên cạnh cậu bé.
Tôi Mất Vào Năm Tôi Yêu Anh NhấtTác giả: 小尘Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Ngày Lộc Dạng về nước, tôi đang đi hưởng tuần trăng mật với Thẩm Kỳ. Nói là hưởng tuần trăng mật, nhưng thật chất cũng không hẳn, Thẩm Kỳ phải ra nước ngoài bàn chuyện công việc, tiện đường mang tôi theo cùng. Khi Lộc Dạng gọi điện đến, chúng tôi đang nghe một nghệ sĩ hát rong kéo đàn vĩ cầm. Người kéo đàn là một ông lão mặc quần áo bảnh bao. Tiếng đàn du dương dịu dàng. Có chút gió thổi làm tà váy tôi chạm vào vạt áo hắn, như hòa quyện vào tiếng đàn khẽ chuyển động. Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của hắn, trong lòng tràn ngập vui sướng thỏa mãn. Thật tuyệt, người tôi thích sáu năm trước, bây giờ đang ở bên cạnh tôi. Bài nhạc chưa kết thúc, điện thoại của hắn reo lên. Thẩm Kỳ bấm nhận, lông mày lẫn ánh mắt vốn lãnh đạm đột nhiên hiện lên một cảm xúc bối rối khó tả cùng sự vui sướng tột độ. Giọng nói luôn bình tĩnh tự chủ của hắn giờ đây lại có chút run run, "Đợi anh, anh đến tìm em." Sau khi cúp máy, hắn có chút lo lắng thở hắt ra: "Lập tức về nước." Tôi không biết… 4.Thẩm Kỳ rất hung hăng càn quấy."Con thỏ, cho tôi mượn chép bài tập."Sau khi tỉnh ngủ, Thẩm Kỳ duỗi eo, vẻ mặt tùy ý.Tôi yên lặng đưa bài tập.Hắn gọi tôi là con thỏ.Bởi vì tôi rất nhát gan.Ngày tuyết lớn cùng là ngày sinh nhật của hắn.Tôi dùng tiền mừng tuổi mua một quả cầu pha lê.Khung cảnh thu nhỏ trong quả cầu là một ngôi nhà gỗ giữa bầu trời tuyết rơi.Từ cửa sổ hé mở, có thể nhìn thấy trong phòng đốt lò sưởi, ánh sáng mờ ảo nhu hòa, có một cậu bé đang ngồi trên sopha ăn vặt xem TV.Trái ngược với băng tuyết bên ngoài, trong nhà gỗ ấm áp như mùa xuân."Thẩm Kỳ, cái kia... sinh nhật vui vẻ."Tôi đưa hộp quà cho hắn, hai má ửng đỏ.Thẩm Kỳ sững sờ, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc."Đây là lần đầu tiên tôi nhận được quà sinh nhật." Hắn đưa tay tiếp lấy, giọng nói khàn khàn.Ngón tay thon dài vuốt v e hộp quà, vẻ mặt hoang mang không biết phải làm sao.Đàn em của hắn thò đầu ra từ cửa xe sau gọi hắn: "Kỳ ca, không đi hả? Mọi người đang chờ anh nè.""Không đi, cút."Thẩm Kỳ không thèm ngước mắt lên, lưu loát đuổi người đi.Hắn mở hộp quà, cầm quả cầu pha lê ngắm nhìn thật kỹ, rồi cẩn thận đặt món quà vào sâu trong hộc bàn."Con thỏ, cảm ơn.""Tôi rất thích."Thẩm Kỳ nghiêng người chống khuỷu tay nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.Đó là lần đầu tiên hắn cười với tôi.Dây leo sinh trưởng tốt trong lòng, đang nở những bông hoa nhỏ mong manh.Tim bang bang đập mạnh.Tôi vội quay đầu đi, không dám nhìn hắn lần thứ hai.Dường như hắn không chú ý, có một con thỏ nhỏ kín đáo nằm trên chiếc chăn bên cạnh cậu bé.