Tác giả:

1. Ngày Lộc Dạng về nước, tôi đang đi hưởng tuần trăng mật với Thẩm Kỳ. Nói là hưởng tuần trăng mật, nhưng thật chất cũng không hẳn, Thẩm Kỳ phải ra nước ngoài bàn chuyện công việc, tiện đường mang tôi theo cùng. Khi Lộc Dạng gọi điện đến, chúng tôi đang nghe một nghệ sĩ hát rong kéo đàn vĩ cầm. Người kéo đàn là một ông lão mặc quần áo bảnh bao. Tiếng đàn du dương dịu dàng. Có chút gió thổi làm tà váy tôi chạm vào vạt áo hắn, như hòa quyện vào tiếng đàn khẽ chuyển động. Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của hắn, trong lòng tràn ngập vui sướng thỏa mãn. Thật tuyệt, người tôi thích sáu năm trước, bây giờ đang ở bên cạnh tôi. Bài nhạc chưa kết thúc, điện thoại của hắn reo lên. Thẩm Kỳ bấm nhận, lông mày lẫn ánh mắt vốn lãnh đạm đột nhiên hiện lên một cảm xúc bối rối khó tả cùng sự vui sướng tột độ. Giọng nói luôn bình tĩnh tự chủ của hắn giờ đây lại có chút run run, "Đợi anh, anh đến tìm em." Sau khi cúp máy, hắn có chút lo lắng thở hắt ra: "Lập tức về nước." Tôi không biết…

Chương 5

Tôi Mất Vào Năm Tôi Yêu Anh NhấtTác giả: 小尘Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Ngày Lộc Dạng về nước, tôi đang đi hưởng tuần trăng mật với Thẩm Kỳ. Nói là hưởng tuần trăng mật, nhưng thật chất cũng không hẳn, Thẩm Kỳ phải ra nước ngoài bàn chuyện công việc, tiện đường mang tôi theo cùng. Khi Lộc Dạng gọi điện đến, chúng tôi đang nghe một nghệ sĩ hát rong kéo đàn vĩ cầm. Người kéo đàn là một ông lão mặc quần áo bảnh bao. Tiếng đàn du dương dịu dàng. Có chút gió thổi làm tà váy tôi chạm vào vạt áo hắn, như hòa quyện vào tiếng đàn khẽ chuyển động. Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của hắn, trong lòng tràn ngập vui sướng thỏa mãn. Thật tuyệt, người tôi thích sáu năm trước, bây giờ đang ở bên cạnh tôi. Bài nhạc chưa kết thúc, điện thoại của hắn reo lên. Thẩm Kỳ bấm nhận, lông mày lẫn ánh mắt vốn lãnh đạm đột nhiên hiện lên một cảm xúc bối rối khó tả cùng sự vui sướng tột độ. Giọng nói luôn bình tĩnh tự chủ của hắn giờ đây lại có chút run run, "Đợi anh, anh đến tìm em." Sau khi cúp máy, hắn có chút lo lắng thở hắt ra: "Lập tức về nước." Tôi không biết… 5.Kỳ nghỉ đông kết thúc, lại bắt đầu học kỳ mới.Trường học muốn thu tiền cơm trưa, Thẩm Kỳ trì hoãn hai ngày chưa trả.Tôi lén thay hắn trả trước.Đó là lần duy nhất tôi nói dối ba mẹ rằng mình làm mất tiền.Tranh thủ giờ thể dục được hoạt động tự do, tôi chạy về phòng học, gói tiền vào tờ giấy, bỏ vào hộp bút của lớp trưởng.Trên giấy viết ~Tiền ăn của Thẩm Kỳ.Tôi bắt chước nét chữ dễ thương trong điện thoại, còn vẽ thêm một trái tim nhỏ.Tôi không muốn để Thẩm Kỳ biết là tôi, sợ khiến hắn không cảm thấy tự nhiên.Nhưng Thẩm Kỳ biết có người giúp mình, hắn cầm tờ giấy, liên tiếp mấy ngày không có biểu cảm gì.Hình như tổn thương lòng tự trọng của hắn rồi.Tôi xoắn quýt không biết có nên giải thích với hắn không.Suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng tôi lấy hết dũng khí để nói ra.Thế nhưng, Thẩm Kỳ đột nhiên theo đuổi Lộc Dạng lớp bên cạnh."Kỳ ca, sao anh đột nhiên theo đuổi Lộc Dạng vậy? Trước đây anh đâu để ý người ta." Đàn em của hắn gãi đầu nói."Đừng tò mò, dù sao tôi chắc chắn phải theo đuổi cô ấy." Thẩm Kỳ lười biếng mở miệng nói.Tôi ngồi cạnh hắn, tay nắm chặt cây bút, tâm trạng thoáng trùng xuống tận vực sâu.Tầm nhìn dần mờ đi nhưng tôi cố gắng hết sức để kìm nén nước mắt sắp trực trào.Nhưng nó lại không nghe lời nhỏ giọt lên tờ giấy trước mặt, làm nhòe đi dòng chữ đen.

5.

Kỳ nghỉ đông kết thúc, lại bắt đầu học kỳ mới.

Trường học muốn thu tiền cơm trưa, Thẩm Kỳ trì hoãn hai ngày chưa trả.

Tôi lén thay hắn trả trước.

Đó là lần duy nhất tôi nói dối ba mẹ rằng mình làm mất tiền.

Tranh thủ giờ thể dục được hoạt động tự do, tôi chạy về phòng học, gói tiền vào tờ giấy, bỏ vào hộp bút của lớp trưởng.

Trên giấy viết ~

Tiền ăn của Thẩm Kỳ.

Tôi bắt chước nét chữ dễ thương trong điện thoại, còn vẽ thêm một trái tim nhỏ.

Tôi không muốn để Thẩm Kỳ biết là tôi, sợ khiến hắn không cảm thấy tự nhiên.

Nhưng Thẩm Kỳ biết có người giúp mình, hắn cầm tờ giấy, liên tiếp mấy ngày không có biểu cảm gì.

Hình như tổn thương lòng tự trọng của hắn rồi.

Tôi xoắn quýt không biết có nên giải thích với hắn không.

Suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng tôi lấy hết dũng khí để nói ra.

Thế nhưng, Thẩm Kỳ đột nhiên theo đuổi Lộc Dạng lớp bên cạnh.

"Kỳ ca, sao anh đột nhiên theo đuổi Lộc Dạng vậy? Trước đây anh đâu để ý người ta." Đàn em của hắn gãi đầu nói.

"Đừng tò mò, dù sao tôi chắc chắn phải theo đuổi cô ấy." Thẩm Kỳ lười biếng mở miệng nói.

Tôi ngồi cạnh hắn, tay nắm chặt cây bút, tâm trạng thoáng trùng xuống tận vực sâu.

Tầm nhìn dần mờ đi nhưng tôi cố gắng hết sức để kìm nén nước mắt sắp trực trào.

Nhưng nó lại không nghe lời nhỏ giọt lên tờ giấy trước mặt, làm nhòe đi dòng chữ đen.

Tôi Mất Vào Năm Tôi Yêu Anh NhấtTác giả: 小尘Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Ngày Lộc Dạng về nước, tôi đang đi hưởng tuần trăng mật với Thẩm Kỳ. Nói là hưởng tuần trăng mật, nhưng thật chất cũng không hẳn, Thẩm Kỳ phải ra nước ngoài bàn chuyện công việc, tiện đường mang tôi theo cùng. Khi Lộc Dạng gọi điện đến, chúng tôi đang nghe một nghệ sĩ hát rong kéo đàn vĩ cầm. Người kéo đàn là một ông lão mặc quần áo bảnh bao. Tiếng đàn du dương dịu dàng. Có chút gió thổi làm tà váy tôi chạm vào vạt áo hắn, như hòa quyện vào tiếng đàn khẽ chuyển động. Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của hắn, trong lòng tràn ngập vui sướng thỏa mãn. Thật tuyệt, người tôi thích sáu năm trước, bây giờ đang ở bên cạnh tôi. Bài nhạc chưa kết thúc, điện thoại của hắn reo lên. Thẩm Kỳ bấm nhận, lông mày lẫn ánh mắt vốn lãnh đạm đột nhiên hiện lên một cảm xúc bối rối khó tả cùng sự vui sướng tột độ. Giọng nói luôn bình tĩnh tự chủ của hắn giờ đây lại có chút run run, "Đợi anh, anh đến tìm em." Sau khi cúp máy, hắn có chút lo lắng thở hắt ra: "Lập tức về nước." Tôi không biết… 5.Kỳ nghỉ đông kết thúc, lại bắt đầu học kỳ mới.Trường học muốn thu tiền cơm trưa, Thẩm Kỳ trì hoãn hai ngày chưa trả.Tôi lén thay hắn trả trước.Đó là lần duy nhất tôi nói dối ba mẹ rằng mình làm mất tiền.Tranh thủ giờ thể dục được hoạt động tự do, tôi chạy về phòng học, gói tiền vào tờ giấy, bỏ vào hộp bút của lớp trưởng.Trên giấy viết ~Tiền ăn của Thẩm Kỳ.Tôi bắt chước nét chữ dễ thương trong điện thoại, còn vẽ thêm một trái tim nhỏ.Tôi không muốn để Thẩm Kỳ biết là tôi, sợ khiến hắn không cảm thấy tự nhiên.Nhưng Thẩm Kỳ biết có người giúp mình, hắn cầm tờ giấy, liên tiếp mấy ngày không có biểu cảm gì.Hình như tổn thương lòng tự trọng của hắn rồi.Tôi xoắn quýt không biết có nên giải thích với hắn không.Suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng tôi lấy hết dũng khí để nói ra.Thế nhưng, Thẩm Kỳ đột nhiên theo đuổi Lộc Dạng lớp bên cạnh."Kỳ ca, sao anh đột nhiên theo đuổi Lộc Dạng vậy? Trước đây anh đâu để ý người ta." Đàn em của hắn gãi đầu nói."Đừng tò mò, dù sao tôi chắc chắn phải theo đuổi cô ấy." Thẩm Kỳ lười biếng mở miệng nói.Tôi ngồi cạnh hắn, tay nắm chặt cây bút, tâm trạng thoáng trùng xuống tận vực sâu.Tầm nhìn dần mờ đi nhưng tôi cố gắng hết sức để kìm nén nước mắt sắp trực trào.Nhưng nó lại không nghe lời nhỏ giọt lên tờ giấy trước mặt, làm nhòe đi dòng chữ đen.

Chương 5