Tôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt…

Quyển 3 - Chương 6

Tập Đoản VănTác giả: Đông Ngô Nhất Điểm Hồng, Chu Hàn Châu, Đường Tâm NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt… Ba tháng trước."Nếu như cậu còn chưa có bạn gái, tớ làm bạn gái cậu được không?"Nửa đêm 12h, tôi gửi cho Nhan Diệc Thần một tin nhắn.Lúc đầu không ôm hi vọng, không ngờ sáng sớm hôm sau, tôi vừa mở mắt liền nhìn thấy tin nhắn của anh.Trên màn hình di động, bất ngờ xuất hiện hai chữ "có thể".Tin tức tôi và anh ở cùng một chỗ lan truyền chóng mặt, đột nhiên, Nhan Diệc Thần ngoại trừ thân phận "đứng đầu lớp", lại thêm một thân phận "bạn trai của đứng đầu lớp đếm ngược".Ngày đầu tiên ở cùng nhau, tôi hẹn anh đi nhà ăn ăn cơm. Thế nhưng sau khi tôi bước rất nhiều bậc lên lầu hai, mới phát hiện anh vẫn đứng ở đầu cầu thang.Thế là tôi lại đi xuống, hỏi: "Sao không đi?""Anh tới lầu một." Anh nói."Nhưng lầu một ngay cả điều hòa cũng không có, lên lầu hai đi." Tôi không muốn nhượng bộ, bởi vì lầu một hoàn toàn không tốt.Nhan Diệc Thần không định nhượng bộ: "Lầu hai quá đắt.""Em mời anh." Cái não không quá lớn của tôi bật thốt ra câu này, lại không biết nó rơi vào lòng anh, sẽ tổn thương thế nào."Không cần, nếu em muốn ăn, tự mình đi không tốt sao?" Anh từ chối.Tôi không ngờ anh nói như vậy, đột nhiên ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, đi theo Nhan Diệc Thần đến lầu một ăn cơm.Đó là lần đầu tiên tôi ăn ở đây, nhưng mùi vị món ăn so với tưởng tượng tốt hơn nhiều.Sau rất nhiều lần, mỗi khi tôi hẹn Nhan Diệc Thần ăn cơm chung, anh đều dùng các loại lý do từ chối. Có đôi khi là không thoải mái, có đôi khi là có hẹn với bạn cùng phòng, còn có đôi khi là làm thêm, đương nhiên, nhiều nhất là làm thí nghiệm.Làm hại tôi bị bạn bè cười nhạo, "Cậu xem, tôi đã nói Nhan Diệc Thần phật hệ như vậy, căn bản sẽ không để ý đến cậu."Tôi hừ một tiếng, nói: "Sao cậu biết anh ấy không để ý? Tôi chỉ cần gửi một tin nhắn, anh ấy liền đồng ý!"

Ba tháng trước.

"Nếu như cậu còn chưa có bạn gái, tớ làm bạn gái cậu được không?"

Nửa đêm 12h, tôi gửi cho Nhan Diệc Thần một tin nhắn.

Lúc đầu không ôm hi vọng, không ngờ sáng sớm hôm sau, tôi vừa mở mắt liền nhìn thấy tin nhắn của anh.

Trên màn hình di động, bất ngờ xuất hiện hai chữ "có thể".

Tin tức tôi và anh ở cùng một chỗ lan truyền chóng mặt, đột nhiên, Nhan Diệc Thần ngoại trừ thân phận "đứng đầu lớp", lại thêm một thân phận "bạn trai của đứng đầu lớp đếm ngược".

Ngày đầu tiên ở cùng nhau, tôi hẹn anh đi nhà ăn ăn cơm. Thế nhưng sau khi tôi bước rất nhiều bậc lên lầu hai, mới phát hiện anh vẫn đứng ở đầu cầu thang.

Thế là tôi lại đi xuống, hỏi: "Sao không đi?"

"Anh tới lầu một." Anh nói.

"Nhưng lầu một ngay cả điều hòa cũng không có, lên lầu hai đi." Tôi không muốn nhượng bộ, bởi vì lầu một hoàn toàn không tốt.

Nhan Diệc Thần không định nhượng bộ: "Lầu hai quá đắt."

"Em mời anh." Cái não không quá lớn của tôi bật thốt ra câu này, lại không biết nó rơi vào lòng anh, sẽ tổn thương thế nào.

"Không cần, nếu em muốn ăn, tự mình đi không tốt sao?" Anh từ chối.

Tôi không ngờ anh nói như vậy, đột nhiên ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, đi theo Nhan Diệc Thần đến lầu một ăn cơm.

Đó là lần đầu tiên tôi ăn ở đây, nhưng mùi vị món ăn so với tưởng tượng tốt hơn nhiều.

Sau rất nhiều lần, mỗi khi tôi hẹn Nhan Diệc Thần ăn cơm chung, anh đều dùng các loại lý do từ chối. Có đôi khi là không thoải mái, có đôi khi là có hẹn với bạn cùng phòng, còn có đôi khi là làm thêm, đương nhiên, nhiều nhất là làm thí nghiệm.

Làm hại tôi bị bạn bè cười nhạo, "Cậu xem, tôi đã nói Nhan Diệc Thần phật hệ như vậy, căn bản sẽ không để ý đến cậu."

Tôi hừ một tiếng, nói: "Sao cậu biết anh ấy không để ý? Tôi chỉ cần gửi một tin nhắn, anh ấy liền đồng ý!"

Tập Đoản VănTác giả: Đông Ngô Nhất Điểm Hồng, Chu Hàn Châu, Đường Tâm NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt… Ba tháng trước."Nếu như cậu còn chưa có bạn gái, tớ làm bạn gái cậu được không?"Nửa đêm 12h, tôi gửi cho Nhan Diệc Thần một tin nhắn.Lúc đầu không ôm hi vọng, không ngờ sáng sớm hôm sau, tôi vừa mở mắt liền nhìn thấy tin nhắn của anh.Trên màn hình di động, bất ngờ xuất hiện hai chữ "có thể".Tin tức tôi và anh ở cùng một chỗ lan truyền chóng mặt, đột nhiên, Nhan Diệc Thần ngoại trừ thân phận "đứng đầu lớp", lại thêm một thân phận "bạn trai của đứng đầu lớp đếm ngược".Ngày đầu tiên ở cùng nhau, tôi hẹn anh đi nhà ăn ăn cơm. Thế nhưng sau khi tôi bước rất nhiều bậc lên lầu hai, mới phát hiện anh vẫn đứng ở đầu cầu thang.Thế là tôi lại đi xuống, hỏi: "Sao không đi?""Anh tới lầu một." Anh nói."Nhưng lầu một ngay cả điều hòa cũng không có, lên lầu hai đi." Tôi không muốn nhượng bộ, bởi vì lầu một hoàn toàn không tốt.Nhan Diệc Thần không định nhượng bộ: "Lầu hai quá đắt.""Em mời anh." Cái não không quá lớn của tôi bật thốt ra câu này, lại không biết nó rơi vào lòng anh, sẽ tổn thương thế nào."Không cần, nếu em muốn ăn, tự mình đi không tốt sao?" Anh từ chối.Tôi không ngờ anh nói như vậy, đột nhiên ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, đi theo Nhan Diệc Thần đến lầu một ăn cơm.Đó là lần đầu tiên tôi ăn ở đây, nhưng mùi vị món ăn so với tưởng tượng tốt hơn nhiều.Sau rất nhiều lần, mỗi khi tôi hẹn Nhan Diệc Thần ăn cơm chung, anh đều dùng các loại lý do từ chối. Có đôi khi là không thoải mái, có đôi khi là có hẹn với bạn cùng phòng, còn có đôi khi là làm thêm, đương nhiên, nhiều nhất là làm thí nghiệm.Làm hại tôi bị bạn bè cười nhạo, "Cậu xem, tôi đã nói Nhan Diệc Thần phật hệ như vậy, căn bản sẽ không để ý đến cậu."Tôi hừ một tiếng, nói: "Sao cậu biết anh ấy không để ý? Tôi chỉ cần gửi một tin nhắn, anh ấy liền đồng ý!"

Quyển 3 - Chương 6