Tôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt…
Quyển 3 - Chương 7
Tập Đoản VănTác giả: Đông Ngô Nhất Điểm Hồng, Chu Hàn Châu, Đường Tâm NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt… Sau một tuần ở bên nhau, quan hệ của chúng tôi vẫn giậm chân tại chỗ như cũ."Đi xem phim không?""Bận""Đi ăn kem không?""Bận.""Ra ngoài đi bộ với em không?""Bận."Giống như trong nhật ký tin nhắn của chúng tôi, Nhan Diệc Thần nói nhiều nhất chính là "bận"."Ngày mai sinh nhật em.""Vậy chúc em sinh nhật vui vẻ." Giọng điệu của anh vẫn nhàn nhạt như cũ, không có tí xúc động.Vào ngày sinh nhật, tôi nhận được một ống nghiệm nhỏ chứa than hoạt tính từ trong tay Nhan Diệc Thần.Sau đó vậy mà anh không hề nói gì, trực tiếp đi!Tôi lại bị bơ một tuần, tâm trạng sắp bạo phát á!Lãnh cảm? Chiến tranh lạnh? Tôi bị đày vào lãnh cung rồi?Thế là dường như cùng vùng dậy một lúc, tôi tức giận gửi tin nhắn cho anh: "Chia tay đi."Còn anh vẫn bình tĩnh như lúc đồng ý tôi, trả lời câu, "À, được."
Sau một tuần ở bên nhau, quan hệ của chúng tôi vẫn giậm chân tại chỗ như cũ.
"Đi xem phim không?"
"Bận"
"Đi ăn kem không?"
"Bận."
"Ra ngoài đi bộ với em không?"
"Bận."
Giống như trong nhật ký tin nhắn của chúng tôi, Nhan Diệc Thần nói nhiều nhất chính là "bận".
"Ngày mai sinh nhật em."
"Vậy chúc em sinh nhật vui vẻ." Giọng điệu của anh vẫn nhàn nhạt như cũ, không có tí xúc động.
Vào ngày sinh nhật, tôi nhận được một ống nghiệm nhỏ chứa than hoạt tính từ trong tay Nhan Diệc Thần.
Sau đó vậy mà anh không hề nói gì, trực tiếp đi!
Tôi lại bị bơ một tuần, tâm trạng sắp bạo phát á!
Lãnh cảm? Chiến tranh lạnh? Tôi bị đày vào lãnh cung rồi?
Thế là dường như cùng vùng dậy một lúc, tôi tức giận gửi tin nhắn cho anh: "Chia tay đi."
Còn anh vẫn bình tĩnh như lúc đồng ý tôi, trả lời câu, "À, được."
Tập Đoản VănTác giả: Đông Ngô Nhất Điểm Hồng, Chu Hàn Châu, Đường Tâm NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt… Sau một tuần ở bên nhau, quan hệ của chúng tôi vẫn giậm chân tại chỗ như cũ."Đi xem phim không?""Bận""Đi ăn kem không?""Bận.""Ra ngoài đi bộ với em không?""Bận."Giống như trong nhật ký tin nhắn của chúng tôi, Nhan Diệc Thần nói nhiều nhất chính là "bận"."Ngày mai sinh nhật em.""Vậy chúc em sinh nhật vui vẻ." Giọng điệu của anh vẫn nhàn nhạt như cũ, không có tí xúc động.Vào ngày sinh nhật, tôi nhận được một ống nghiệm nhỏ chứa than hoạt tính từ trong tay Nhan Diệc Thần.Sau đó vậy mà anh không hề nói gì, trực tiếp đi!Tôi lại bị bơ một tuần, tâm trạng sắp bạo phát á!Lãnh cảm? Chiến tranh lạnh? Tôi bị đày vào lãnh cung rồi?Thế là dường như cùng vùng dậy một lúc, tôi tức giận gửi tin nhắn cho anh: "Chia tay đi."Còn anh vẫn bình tĩnh như lúc đồng ý tôi, trả lời câu, "À, được."