Tôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt…
Quyển 6 - Chương 4
Tập Đoản VănTác giả: Đông Ngô Nhất Điểm Hồng, Chu Hàn Châu, Đường Tâm NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt… Bị Thù Tử Sơ dọa sợ, trong Nam viện không người nào dám làm loạn, tất cả mọi người vùi đầu ai làm việc nấy.Sầm Thanh Thanh có khi sẽ nhìn cành cây bên ngoài cửa sổ, xuất thần rất lâu, trước mắt dường như hiện ra một bóng dánh anh tuấn, trong lúc vô tình, nàng lại có thêm một tâm sự không muốn người khác biết.Cuộc sống trôi qua từng ngày, rất nhanh, nhóm đầu tiên mang đồ trang sức đến Ti Trân Phòng để trình lên cho Viên quý phi.Ánh mắt Viên quý phi bắt bẻ, chỉ chọn lấy hai bộ lưu lại, những món khác đều đuổi trở về.Hai bộ lưu lại kia chính là được làm thành từ ngọc khí vàng bạc lâu năm, hai thợ thủ công đều mừng rỡ như điên, được Viên quý phi ban thưởng một phen, những người khác vừa ao ước vừa ghen tỵ.Sầm Thanh Thanh cũng đứng trong đám người, cảm khái nói: "Quý phi nương nương quả nhiên yêu thích vẻ đẹp của lông chim phỉ thúy, nếu chỉ là bộ trâm cài tóc bằng vàng cũng có thể mau chóng làm được, nhất định sẽ không thua những người khác...."Bởi vì Sầm Thanh Thanh không đồng ý dùng phương pháp điểm thúy tàn nhẫn kia, cho nên chỉ có thể giúp gia gia làm chút việc đơn giản, tự nhiên không nhanh được như người khác, nhưng Sầm lão sư phụ cũng không muốn làm khó cháu gái, ông lão hiểu nàng không đành lòng, cũng biết an ủi bản thân, làm chậm để tinh tế, tất cả đều không nóng nảy.May mắn có phần "Không nóng nảy" này, hai ông cháu bọn họ mới coi như tạm thời thoát một kiếp —Bởi vì Viên quý phi chọn lựa tỉ mỉ, lưu lại hai bộ trang sức điểm thúy vô cùng hoa mỹ, vậy mà trong một đêm, biến thành hai tảng đá xấu xí bốc mùi khó ngửi.Lúc tin tức truyền đến Nam viện, một mảnh xôn xao, hai thợ thủ công kia sợ nhũn chân, sau khi bị hai thị vệ kéo đi cũng không thấy trở về nữa.Nghe nói Viên quý phi giận tái mặt, cảm thấy bị trêu đùa, ban đầu là gấp 10 lần ân thưởng, bây giờ chính là nghiêm trị gấp trăm lần!Có tin đồn lén lút truyền ra, nói những người kia đều bị chặt hai tay, máu me đầm đìa cho chó của Viên quý phi ăn.Nhất thời lòng người trong Nam viện hoang mang, tất cả mọi người nói nhất định là có gian tặc không nhìn thấy bên cạnh, thay xà đổi cột, hãi hại hai thợ thủ công kia.Có câu nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ai cũng không biết kế tiếp bị hãm hại có phải là mình hay không, thế là bầu không khí ngờ vực vô căn cứ như vậy tràn ngập Nam viện, mỗi thợ thủ công đều khóa chặt cửa phòng, tuyệt đối không tùy ý bày ra "bảo bối" mình làm.Ngay cả lúc đưa tới Ti Trân phòng, cũng sẽ tự mình lặng lẽ đi một chuyến, tuyệt không mượn tay kẻ khác, cũng không trắng trợn lộ ra, ngăn chặt bất kỳ khả năng bị đánh tráo.Trong không khí cẩn thận từng li từng tí, Ti Trân phòng lại trình lên một nhóm trang sức cho Viên quý phi, lúc này Viên quý phi dứt khoát lưu lại toàn bộ, mỗi nhà đều có thưởng, phòng ngừa "Không được chọn" sinh lòng đố kỵ, lại vụng trộm động tay chân.Trong tẩm cung của Viên quý phi tăng cường thủ vệ, nhưng dù vậy, đám đồ trang sức kia vẫn không "chịu nổi" quá ba ngày.Quả thực là khó lòng phòng bị, một khắc trước còn đặt trong hộp trang sức rất tốt, một khắc sau nhìn lại, hoặc là biến thành tảng đá thối hoắc, hoặc biến thành nước bùn trong ao sen, mà hoang đường nhất là —Viên quý phi đặc biệt yêu thích một đôi khuyên tai mã não đỏ, vậy mà lúc nàng ta đang thân mật cùng hoàng thượng, trực tiếp biến thành hai đống máu tanh tưởi trên lỗ tai, dính đầy mặt nàng ta và hoàng đế!Lần này, không chỉ Viên quý phi nổi giận, ngay cả long nhan cũng giận dữ, đám thợ thủ công kia trực tiếp nhận tội "thích khách", bị tống vào tử lao, tùy ý chém hỏi!Trong cung trên dưới đều sợ hãi, người người câm như hến, chỉ sợ rước họa vào thân, nhưng trên phố vẫn lặng lẽ lan truyền, nói Viên quý phi xưa nay nghiệp chướng nặng nề, đánh chết quá nhiều cung nữ, mới bị "ác quỷ" quấn lấy không nhả.Viên quý phi bệnh nặng mộ trận, tự nhiên cũng nghe được chút phong thanh, mời pháp sư nổi danh tới tẩm cung của nàng ta trừ tà, mà trong khoảng thời gian này, một nhóm thủ công còn lại trong Nam viện bị giam lỏng, nửa bước cũng không cho phép rời đi.Cho dù không ai lại dám dâng đồ trang sức mới cho Viên quý phi, nhưng không chịu nổi lưỡi đao bức bách, Viên quý phi hạ tử lệnh, mỗi nhà đều phải thay phiên đưa đồ trang sức tới, ai cũng không được phép qua loa tắc trách trốn tránh, cho dù thật sự có quỷ thần làm loạn, nàng ta cũng không sợ hãi, tuyệt đối sẽ không để toàn bộ người trong cung xem chuyện cười của nàng ta!
Bị Thù Tử Sơ dọa sợ, trong Nam viện không người nào dám làm loạn, tất cả mọi người vùi đầu ai làm việc nấy.
Sầm Thanh Thanh có khi sẽ nhìn cành cây bên ngoài cửa sổ, xuất thần rất lâu, trước mắt dường như hiện ra một bóng dánh anh tuấn, trong lúc vô tình, nàng lại có thêm một tâm sự không muốn người khác biết.
Cuộc sống trôi qua từng ngày, rất nhanh, nhóm đầu tiên mang đồ trang sức đến Ti Trân Phòng để trình lên cho Viên quý phi.
Ánh mắt Viên quý phi bắt bẻ, chỉ chọn lấy hai bộ lưu lại, những món khác đều đuổi trở về.
Hai bộ lưu lại kia chính là được làm thành từ ngọc khí vàng bạc lâu năm, hai thợ thủ công đều mừng rỡ như điên, được Viên quý phi ban thưởng một phen, những người khác vừa ao ước vừa ghen tỵ.
Sầm Thanh Thanh cũng đứng trong đám người, cảm khái nói: "Quý phi nương nương quả nhiên yêu thích vẻ đẹp của lông chim phỉ thúy, nếu chỉ là bộ trâm cài tóc bằng vàng cũng có thể mau chóng làm được, nhất định sẽ không thua những người khác...."
Bởi vì Sầm Thanh Thanh không đồng ý dùng phương pháp điểm thúy tàn nhẫn kia, cho nên chỉ có thể giúp gia gia làm chút việc đơn giản, tự nhiên không nhanh được như người khác, nhưng Sầm lão sư phụ cũng không muốn làm khó cháu gái, ông lão hiểu nàng không đành lòng, cũng biết an ủi bản thân, làm chậm để tinh tế, tất cả đều không nóng nảy.
May mắn có phần "Không nóng nảy" này, hai ông cháu bọn họ mới coi như tạm thời thoát một kiếp —
Bởi vì Viên quý phi chọn lựa tỉ mỉ, lưu lại hai bộ trang sức điểm thúy vô cùng hoa mỹ, vậy mà trong một đêm, biến thành hai tảng đá xấu xí bốc mùi khó ngửi.
Lúc tin tức truyền đến Nam viện, một mảnh xôn xao, hai thợ thủ công kia sợ nhũn chân, sau khi bị hai thị vệ kéo đi cũng không thấy trở về nữa.
Nghe nói Viên quý phi giận tái mặt, cảm thấy bị trêu đùa, ban đầu là gấp 10 lần ân thưởng, bây giờ chính là nghiêm trị gấp trăm lần!
Có tin đồn lén lút truyền ra, nói những người kia đều bị chặt hai tay, máu me đầm đìa cho chó của Viên quý phi ăn.
Nhất thời lòng người trong Nam viện hoang mang, tất cả mọi người nói nhất định là có gian tặc không nhìn thấy bên cạnh, thay xà đổi cột, hãi hại hai thợ thủ công kia.
Có câu nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ai cũng không biết kế tiếp bị hãm hại có phải là mình hay không, thế là bầu không khí ngờ vực vô căn cứ như vậy tràn ngập Nam viện, mỗi thợ thủ công đều khóa chặt cửa phòng, tuyệt đối không tùy ý bày ra "bảo bối" mình làm.
Ngay cả lúc đưa tới Ti Trân phòng, cũng sẽ tự mình lặng lẽ đi một chuyến, tuyệt không mượn tay kẻ khác, cũng không trắng trợn lộ ra, ngăn chặt bất kỳ khả năng bị đánh tráo.
Trong không khí cẩn thận từng li từng tí, Ti Trân phòng lại trình lên một nhóm trang sức cho Viên quý phi, lúc này Viên quý phi dứt khoát lưu lại toàn bộ, mỗi nhà đều có thưởng, phòng ngừa "Không được chọn" sinh lòng đố kỵ, lại vụng trộm động tay chân.
Trong tẩm cung của Viên quý phi tăng cường thủ vệ, nhưng dù vậy, đám đồ trang sức kia vẫn không "chịu nổi" quá ba ngày.
Quả thực là khó lòng phòng bị, một khắc trước còn đặt trong hộp trang sức rất tốt, một khắc sau nhìn lại, hoặc là biến thành tảng đá thối hoắc, hoặc biến thành nước bùn trong ao sen, mà hoang đường nhất là —
Viên quý phi đặc biệt yêu thích một đôi khuyên tai mã não đỏ, vậy mà lúc nàng ta đang thân mật cùng hoàng thượng, trực tiếp biến thành hai đống máu tanh tưởi trên lỗ tai, dính đầy mặt nàng ta và hoàng đế!
Lần này, không chỉ Viên quý phi nổi giận, ngay cả long nhan cũng giận dữ, đám thợ thủ công kia trực tiếp nhận tội "thích khách", bị tống vào tử lao, tùy ý chém hỏi!
Trong cung trên dưới đều sợ hãi, người người câm như hến, chỉ sợ rước họa vào thân, nhưng trên phố vẫn lặng lẽ lan truyền, nói Viên quý phi xưa nay nghiệp chướng nặng nề, đánh chết quá nhiều cung nữ, mới bị "ác quỷ" quấn lấy không nhả.
Viên quý phi bệnh nặng mộ trận, tự nhiên cũng nghe được chút phong thanh, mời pháp sư nổi danh tới tẩm cung của nàng ta trừ tà, mà trong khoảng thời gian này, một nhóm thủ công còn lại trong Nam viện bị giam lỏng, nửa bước cũng không cho phép rời đi.
Cho dù không ai lại dám dâng đồ trang sức mới cho Viên quý phi, nhưng không chịu nổi lưỡi đao bức bách, Viên quý phi hạ tử lệnh, mỗi nhà đều phải thay phiên đưa đồ trang sức tới, ai cũng không được phép qua loa tắc trách trốn tránh, cho dù thật sự có quỷ thần làm loạn, nàng ta cũng không sợ hãi, tuyệt đối sẽ không để toàn bộ người trong cung xem chuyện cười của nàng ta!
Tập Đoản VănTác giả: Đông Ngô Nhất Điểm Hồng, Chu Hàn Châu, Đường Tâm NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt… Bị Thù Tử Sơ dọa sợ, trong Nam viện không người nào dám làm loạn, tất cả mọi người vùi đầu ai làm việc nấy.Sầm Thanh Thanh có khi sẽ nhìn cành cây bên ngoài cửa sổ, xuất thần rất lâu, trước mắt dường như hiện ra một bóng dánh anh tuấn, trong lúc vô tình, nàng lại có thêm một tâm sự không muốn người khác biết.Cuộc sống trôi qua từng ngày, rất nhanh, nhóm đầu tiên mang đồ trang sức đến Ti Trân Phòng để trình lên cho Viên quý phi.Ánh mắt Viên quý phi bắt bẻ, chỉ chọn lấy hai bộ lưu lại, những món khác đều đuổi trở về.Hai bộ lưu lại kia chính là được làm thành từ ngọc khí vàng bạc lâu năm, hai thợ thủ công đều mừng rỡ như điên, được Viên quý phi ban thưởng một phen, những người khác vừa ao ước vừa ghen tỵ.Sầm Thanh Thanh cũng đứng trong đám người, cảm khái nói: "Quý phi nương nương quả nhiên yêu thích vẻ đẹp của lông chim phỉ thúy, nếu chỉ là bộ trâm cài tóc bằng vàng cũng có thể mau chóng làm được, nhất định sẽ không thua những người khác...."Bởi vì Sầm Thanh Thanh không đồng ý dùng phương pháp điểm thúy tàn nhẫn kia, cho nên chỉ có thể giúp gia gia làm chút việc đơn giản, tự nhiên không nhanh được như người khác, nhưng Sầm lão sư phụ cũng không muốn làm khó cháu gái, ông lão hiểu nàng không đành lòng, cũng biết an ủi bản thân, làm chậm để tinh tế, tất cả đều không nóng nảy.May mắn có phần "Không nóng nảy" này, hai ông cháu bọn họ mới coi như tạm thời thoát một kiếp —Bởi vì Viên quý phi chọn lựa tỉ mỉ, lưu lại hai bộ trang sức điểm thúy vô cùng hoa mỹ, vậy mà trong một đêm, biến thành hai tảng đá xấu xí bốc mùi khó ngửi.Lúc tin tức truyền đến Nam viện, một mảnh xôn xao, hai thợ thủ công kia sợ nhũn chân, sau khi bị hai thị vệ kéo đi cũng không thấy trở về nữa.Nghe nói Viên quý phi giận tái mặt, cảm thấy bị trêu đùa, ban đầu là gấp 10 lần ân thưởng, bây giờ chính là nghiêm trị gấp trăm lần!Có tin đồn lén lút truyền ra, nói những người kia đều bị chặt hai tay, máu me đầm đìa cho chó của Viên quý phi ăn.Nhất thời lòng người trong Nam viện hoang mang, tất cả mọi người nói nhất định là có gian tặc không nhìn thấy bên cạnh, thay xà đổi cột, hãi hại hai thợ thủ công kia.Có câu nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ai cũng không biết kế tiếp bị hãm hại có phải là mình hay không, thế là bầu không khí ngờ vực vô căn cứ như vậy tràn ngập Nam viện, mỗi thợ thủ công đều khóa chặt cửa phòng, tuyệt đối không tùy ý bày ra "bảo bối" mình làm.Ngay cả lúc đưa tới Ti Trân phòng, cũng sẽ tự mình lặng lẽ đi một chuyến, tuyệt không mượn tay kẻ khác, cũng không trắng trợn lộ ra, ngăn chặt bất kỳ khả năng bị đánh tráo.Trong không khí cẩn thận từng li từng tí, Ti Trân phòng lại trình lên một nhóm trang sức cho Viên quý phi, lúc này Viên quý phi dứt khoát lưu lại toàn bộ, mỗi nhà đều có thưởng, phòng ngừa "Không được chọn" sinh lòng đố kỵ, lại vụng trộm động tay chân.Trong tẩm cung của Viên quý phi tăng cường thủ vệ, nhưng dù vậy, đám đồ trang sức kia vẫn không "chịu nổi" quá ba ngày.Quả thực là khó lòng phòng bị, một khắc trước còn đặt trong hộp trang sức rất tốt, một khắc sau nhìn lại, hoặc là biến thành tảng đá thối hoắc, hoặc biến thành nước bùn trong ao sen, mà hoang đường nhất là —Viên quý phi đặc biệt yêu thích một đôi khuyên tai mã não đỏ, vậy mà lúc nàng ta đang thân mật cùng hoàng thượng, trực tiếp biến thành hai đống máu tanh tưởi trên lỗ tai, dính đầy mặt nàng ta và hoàng đế!Lần này, không chỉ Viên quý phi nổi giận, ngay cả long nhan cũng giận dữ, đám thợ thủ công kia trực tiếp nhận tội "thích khách", bị tống vào tử lao, tùy ý chém hỏi!Trong cung trên dưới đều sợ hãi, người người câm như hến, chỉ sợ rước họa vào thân, nhưng trên phố vẫn lặng lẽ lan truyền, nói Viên quý phi xưa nay nghiệp chướng nặng nề, đánh chết quá nhiều cung nữ, mới bị "ác quỷ" quấn lấy không nhả.Viên quý phi bệnh nặng mộ trận, tự nhiên cũng nghe được chút phong thanh, mời pháp sư nổi danh tới tẩm cung của nàng ta trừ tà, mà trong khoảng thời gian này, một nhóm thủ công còn lại trong Nam viện bị giam lỏng, nửa bước cũng không cho phép rời đi.Cho dù không ai lại dám dâng đồ trang sức mới cho Viên quý phi, nhưng không chịu nổi lưỡi đao bức bách, Viên quý phi hạ tử lệnh, mỗi nhà đều phải thay phiên đưa đồ trang sức tới, ai cũng không được phép qua loa tắc trách trốn tránh, cho dù thật sự có quỷ thần làm loạn, nàng ta cũng không sợ hãi, tuyệt đối sẽ không để toàn bộ người trong cung xem chuyện cười của nàng ta!