Tôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt…

Quyển 6 - Chương 5

Tập Đoản VănTác giả: Đông Ngô Nhất Điểm Hồng, Chu Hàn Châu, Đường Tâm NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt… Trong nháy mắt, 700 con chim phỉ thúy trong Chiết Túc uyển được sử dụng hết, toàn bộ đều biến mất trong Nam viện.Không ai có thể thoát khỏi vận mệnh vào tử lao, những đồ trang sức dâng lên không chỉ biến thành máu loãng, thậm chí còn biến thành nước phân thối không ngửi được, trực tiếp chảy xuống trán Viên quý phi, hoàng thượng buồn nôn mấy lần, không muốn gặp lại Viên quý phi.Viên quý phi hận nghiến răng nghiến lợi, ngược lại khơi dậy ý chí chiến đấu, mời tới rất nhiền pháp sư lợi hại, thề nhất định phải bắt được "ác quỷ" trong bóng tối đối nghịch nàng ta!Cứ như vậy, lần đưa đồ trang sức này cuối cùng cũng đến phiên hai ông cháu Sầm gia.Đêm trước đó Thù Tử Sơ tới Nam viện một chuyến, đưa trâm cài tóc lần trước nhặt được ở trong đình cho Sầm Thanh Thanh, Sầm Thanh Thanh cực kỳ bất ngờ.Hình bóng kia dưới ánh trăng tay áo tung bay, đối diện với đôi mắt rụt rè của thiếu nữ, ôn hòa nói: "Thanh Thanh cô nương, cô nói xem? Dâng trâm cài tóc này cho quý phi nương nương thế nào?"Thù Tử Sơ hỏi lại lần nữa, Sầm Thanh Thanh lúc này mới giật mình, lấy lại tinh thần, "Dâng... dâng trâm cài tóc?"Dưới ánh trăng, lần đầu tiên đôi đồng tử của Thù Tử Sơ lấp lánh lóe lên tinh hà, ở trong ẩn giấu một chút lo lắng không để lại dấu vết.Trong lòng Sầm Thanh Thanh khẽ động, giống như nhận được một loại ám chỉ nào đó, bỗng nhiên quỷ thần xui khiến mở miệng nói: "Thù đại nhân, ta... ta có thể tin tưởng ngài không?"Thù Tử Sơ sững sờ, nhưng cũng hiểu ý tứ của Sầm Thanh Thanh, hắn hơi nhếch môi, gật nhẹ đầu, trịnh trọng đặt cây trâm cài tóc vào tay Sầm Thanh Thanh."Cô tin ta, ngày mai trình cây trâm cài tóc này lên, được không?"Sầm Thanh Thanh nhìn Thù Tử Sơ rất lâu, cuối cùng nói: "Được."Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, nhìn nhau cười một tiếng, có sự dịu dàng trong gió ẩn hiện.

Trong nháy mắt, 700 con chim phỉ thúy trong Chiết Túc uyển được sử dụng hết, toàn bộ đều biến mất trong Nam viện.

Không ai có thể thoát khỏi vận mệnh vào tử lao, những đồ trang sức dâng lên không chỉ biến thành máu loãng, thậm chí còn biến thành nước phân thối không ngửi được, trực tiếp chảy xuống trán Viên quý phi, hoàng thượng buồn nôn mấy lần, không muốn gặp lại Viên quý phi.

Viên quý phi hận nghiến răng nghiến lợi, ngược lại khơi dậy ý chí chiến đấu, mời tới rất nhiền pháp sư lợi hại, thề nhất định phải bắt được "ác quỷ" trong bóng tối đối nghịch nàng ta!

Cứ như vậy, lần đưa đồ trang sức này cuối cùng cũng đến phiên hai ông cháu Sầm gia.

Đêm trước đó Thù Tử Sơ tới Nam viện một chuyến, đưa trâm cài tóc lần trước nhặt được ở trong đình cho Sầm Thanh Thanh, Sầm Thanh Thanh cực kỳ bất ngờ.

Hình bóng kia dưới ánh trăng tay áo tung bay, đối diện với đôi mắt rụt rè của thiếu nữ, ôn hòa nói: "Thanh Thanh cô nương, cô nói xem? Dâng trâm cài tóc này cho quý phi nương nương thế nào?"

Thù Tử Sơ hỏi lại lần nữa, Sầm Thanh Thanh lúc này mới giật mình, lấy lại tinh thần, "Dâng... dâng trâm cài tóc?"

Dưới ánh trăng, lần đầu tiên đôi đồng tử của Thù Tử Sơ lấp lánh lóe lên tinh hà, ở trong ẩn giấu một chút lo lắng không để lại dấu vết.

Trong lòng Sầm Thanh Thanh khẽ động, giống như nhận được một loại ám chỉ nào đó, bỗng nhiên quỷ thần xui khiến mở miệng nói: "Thù đại nhân, ta... ta có thể tin tưởng ngài không?"

Thù Tử Sơ sững sờ, nhưng cũng hiểu ý tứ của Sầm Thanh Thanh, hắn hơi nhếch môi, gật nhẹ đầu, trịnh trọng đặt cây trâm cài tóc vào tay Sầm Thanh Thanh.

"Cô tin ta, ngày mai trình cây trâm cài tóc này lên, được không?"

Sầm Thanh Thanh nhìn Thù Tử Sơ rất lâu, cuối cùng nói: "Được."

Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, nhìn nhau cười một tiếng, có sự dịu dàng trong gió ẩn hiện.

Tập Đoản VănTác giả: Đông Ngô Nhất Điểm Hồng, Chu Hàn Châu, Đường Tâm NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt… Trong nháy mắt, 700 con chim phỉ thúy trong Chiết Túc uyển được sử dụng hết, toàn bộ đều biến mất trong Nam viện.Không ai có thể thoát khỏi vận mệnh vào tử lao, những đồ trang sức dâng lên không chỉ biến thành máu loãng, thậm chí còn biến thành nước phân thối không ngửi được, trực tiếp chảy xuống trán Viên quý phi, hoàng thượng buồn nôn mấy lần, không muốn gặp lại Viên quý phi.Viên quý phi hận nghiến răng nghiến lợi, ngược lại khơi dậy ý chí chiến đấu, mời tới rất nhiền pháp sư lợi hại, thề nhất định phải bắt được "ác quỷ" trong bóng tối đối nghịch nàng ta!Cứ như vậy, lần đưa đồ trang sức này cuối cùng cũng đến phiên hai ông cháu Sầm gia.Đêm trước đó Thù Tử Sơ tới Nam viện một chuyến, đưa trâm cài tóc lần trước nhặt được ở trong đình cho Sầm Thanh Thanh, Sầm Thanh Thanh cực kỳ bất ngờ.Hình bóng kia dưới ánh trăng tay áo tung bay, đối diện với đôi mắt rụt rè của thiếu nữ, ôn hòa nói: "Thanh Thanh cô nương, cô nói xem? Dâng trâm cài tóc này cho quý phi nương nương thế nào?"Thù Tử Sơ hỏi lại lần nữa, Sầm Thanh Thanh lúc này mới giật mình, lấy lại tinh thần, "Dâng... dâng trâm cài tóc?"Dưới ánh trăng, lần đầu tiên đôi đồng tử của Thù Tử Sơ lấp lánh lóe lên tinh hà, ở trong ẩn giấu một chút lo lắng không để lại dấu vết.Trong lòng Sầm Thanh Thanh khẽ động, giống như nhận được một loại ám chỉ nào đó, bỗng nhiên quỷ thần xui khiến mở miệng nói: "Thù đại nhân, ta... ta có thể tin tưởng ngài không?"Thù Tử Sơ sững sờ, nhưng cũng hiểu ý tứ của Sầm Thanh Thanh, hắn hơi nhếch môi, gật nhẹ đầu, trịnh trọng đặt cây trâm cài tóc vào tay Sầm Thanh Thanh."Cô tin ta, ngày mai trình cây trâm cài tóc này lên, được không?"Sầm Thanh Thanh nhìn Thù Tử Sơ rất lâu, cuối cùng nói: "Được."Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, nhìn nhau cười một tiếng, có sự dịu dàng trong gió ẩn hiện.

Quyển 6 - Chương 5