1 Bầu trời đầu thế kỷ trong xanh như mảnh pha lê lấp lánh. Mảng màu đỏ tươi như máu che trời lấp đất bao phủ trong tầm mắt dường như là chuyện mới chỉ xảy ra trong tích tắc. Thân thể tôi hơi loạng choạng, vịn vào thân cây bên cạnh thở hồng hộc. Mãi đến khi sau lưng có một lực nhẹ nhàng mà êm dịu vỗ bờ vai của tôi: "Thụy Thụy, cậu không sao chứ?" Giọng nói vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, xuyên qua trói buộc của thời gian truyền vào tai tôi. Thế cho nên khi tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trẻ hơn hai mươi tuổi của mẹ xuất hiện trước mắt, nước mắt không hề báo trước mà rơi đầy mặt. Mẹ giật mình, vội vàng lấy khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho tôi. "Cậu bị sao vậy? Mấy hôm nay hơi chút là chảy máu mũi, sáng sớm dậy đã mặt ủ mày chau...Viện mồ côi lại gọi điện cho cậu à?" Tôi lắc đầu, gắt gao nắm lấy tay của mẹ, cổ họng nghẹn ngào gọi một tiếng: "Mẹ." Mẹ hoảng sợ, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc vô cùng: "Cậu nói thật với mình đi, viện trưởng Trương đó lại đòi tiền cậu đúng…

Chương 12

Tạm Biệt Mẹ YêuTác giả: Chocolate A Hoa ĐiềmTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn1 Bầu trời đầu thế kỷ trong xanh như mảnh pha lê lấp lánh. Mảng màu đỏ tươi như máu che trời lấp đất bao phủ trong tầm mắt dường như là chuyện mới chỉ xảy ra trong tích tắc. Thân thể tôi hơi loạng choạng, vịn vào thân cây bên cạnh thở hồng hộc. Mãi đến khi sau lưng có một lực nhẹ nhàng mà êm dịu vỗ bờ vai của tôi: "Thụy Thụy, cậu không sao chứ?" Giọng nói vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, xuyên qua trói buộc của thời gian truyền vào tai tôi. Thế cho nên khi tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trẻ hơn hai mươi tuổi của mẹ xuất hiện trước mắt, nước mắt không hề báo trước mà rơi đầy mặt. Mẹ giật mình, vội vàng lấy khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho tôi. "Cậu bị sao vậy? Mấy hôm nay hơi chút là chảy máu mũi, sáng sớm dậy đã mặt ủ mày chau...Viện mồ côi lại gọi điện cho cậu à?" Tôi lắc đầu, gắt gao nắm lấy tay của mẹ, cổ họng nghẹn ngào gọi một tiếng: "Mẹ." Mẹ hoảng sợ, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc vô cùng: "Cậu nói thật với mình đi, viện trưởng Trương đó lại đòi tiền cậu đúng… 12Tôi lại quay lại bệnh viện lần nữa, lần này tới làm thủ tục nhập viện.Thực ra dồn cả tiền tiết kiệm của Dư Thụy và mẹ tôi lại cũng chưa đủ để làm mấy lần trị liệu bằng hóa chất.Nhưng chỉ cần có thể khiến mẹ rời xa Tưởng Chu.Khiến mẹ có thể chạy thoát khỏi vận mệnh nhất định phải chết đó.Mọi thứ đều xứng đáng.Chỉ là vào ngày thứ ba tôi nhập viện, Tưởng Chu xông vào bệnh viện.Hắn chỉ thẳng vào người tôi rồi cười lạnh lùng: "Đm! Vì một người sắp chết như nó mà cô chia tay với ông đây?"Mu bàn tay của tôi còn đang ghim kim tiêm, nhưng khuôn mặt đang nhìn hắn lại chẳng hề có biểu cảm gì.Ánh mắt chứa vài phần hung ác này, tôi đã quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa.Khi còn bé tôi sẽ còn thấy sợ hãi.Nhưng sau khi bước vào tuổi dậy thì, tôi đã có thể giương cung bạt kiếm mà giằng co với ông ta.Bây giờ hắn đã không thể dọa được tôi nữa rồi.Mẹ tôi ngồi bên giường bóc quýt cho tôi, nét mặt hiện mỏi mệt: "Anh đi ra ngoài đi, đây là bệnh viện.""Phương Mẫn, cô đã đồng ý cái gì với tôi? Cô không sợ thật sao?"Tưởng Chu đi qua nắm cổ áo mẹ rồi cười gằn: "Tôi đã cứu cô một mạng, cô đã sớm là người của tôi rồi!"Sắc mặt của mẹ tôi đột nhiên trở nên trắng bệch."Đừng nói là cái đứa sắp chết này, cho dù thiên vương lão tử đến đây thì cô cũng đừng hòng thoát khỏi tay tôi!"Ném mấy câu này xuống, hắn xoay người định đi.Đột nhiên tôi gọi với hắn lại: "Tưởng Chu."Hắn dừng bước, quay đầu nhìn qua."Đừng có nằm mơ! Một ên súc sinh như mày, cậu ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ ở cùng với mày đâu!"Chỉ là ngoài dự đoán của tôi, Tưởng Chu cũng không hề tức giận.Hắn nhếch mép nhìn tôi: "Vậy mày cứ thử xem."Sau khi hắn rời khỏi, tôi quay đầu lại nhìn mẹ tôi.Mẹ tránh đi ánh mắt của tôi, chỉ đưa trái quýt đã bóc vỏ tới."Bác sĩ nói cậu cần bổ sung thêm vitamin C đấy Thụy Thụy."Sau đó khi mẹ hơi thở phào nhẹ nhõm, cho là mọi chuyện cứ như vậy là xong, tôi chợt lên tiếng:"Chuyện hắn nói là chuyện gì?"Mẹ tôi hơi mất tự nhiên nghiêng người sang một bên: "Cậu đừng để ý đến anh ta, anh ta nói bậy bạ thôi.""Tưởng Chu đã cứu mạng cậu, là chuyện khi nào?"Nhớ lại thật kỹ thì trước khi nghỉ đông mẹ cũng chẳng mấy thân thiện với hắn ta.Sau ngày mẹ đồng ý với tôi sẽ không ở bên hắn thì càng lạnh lùng hơn nữa.Mãi cho đến khi...quay lại sau kì nghỉ đông.Bọn họ đã ở bên nhau.Thậm chí khi cón bé, mỗi lần tôi hỏi lý do bọn họ ở bên nhau thì mẹ tôi và Tưởng Chu đều sẽ thay đổi sắc mặt.Như là đã chạm vào cấm kỵ không thể nói nào đó.Tôi cứ nhìn thẳng vào mẹ, mãi đến khi mẹ tôi rũ mắt xuống, giọng điệu gần như van nài:"Cậu đừng hỏi nữa, yên tâm nằm viện chữa trị, đừng quan tâm  đến chuyện của mình được không?"Không được.Mạng sống đang nhanh chóng trôi qua khiến tôi ngày càng nôn nóng.

Tạm Biệt Mẹ YêuTác giả: Chocolate A Hoa ĐiềmTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn1 Bầu trời đầu thế kỷ trong xanh như mảnh pha lê lấp lánh. Mảng màu đỏ tươi như máu che trời lấp đất bao phủ trong tầm mắt dường như là chuyện mới chỉ xảy ra trong tích tắc. Thân thể tôi hơi loạng choạng, vịn vào thân cây bên cạnh thở hồng hộc. Mãi đến khi sau lưng có một lực nhẹ nhàng mà êm dịu vỗ bờ vai của tôi: "Thụy Thụy, cậu không sao chứ?" Giọng nói vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, xuyên qua trói buộc của thời gian truyền vào tai tôi. Thế cho nên khi tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trẻ hơn hai mươi tuổi của mẹ xuất hiện trước mắt, nước mắt không hề báo trước mà rơi đầy mặt. Mẹ giật mình, vội vàng lấy khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho tôi. "Cậu bị sao vậy? Mấy hôm nay hơi chút là chảy máu mũi, sáng sớm dậy đã mặt ủ mày chau...Viện mồ côi lại gọi điện cho cậu à?" Tôi lắc đầu, gắt gao nắm lấy tay của mẹ, cổ họng nghẹn ngào gọi một tiếng: "Mẹ." Mẹ hoảng sợ, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc vô cùng: "Cậu nói thật với mình đi, viện trưởng Trương đó lại đòi tiền cậu đúng… 12Tôi lại quay lại bệnh viện lần nữa, lần này tới làm thủ tục nhập viện.Thực ra dồn cả tiền tiết kiệm của Dư Thụy và mẹ tôi lại cũng chưa đủ để làm mấy lần trị liệu bằng hóa chất.Nhưng chỉ cần có thể khiến mẹ rời xa Tưởng Chu.Khiến mẹ có thể chạy thoát khỏi vận mệnh nhất định phải chết đó.Mọi thứ đều xứng đáng.Chỉ là vào ngày thứ ba tôi nhập viện, Tưởng Chu xông vào bệnh viện.Hắn chỉ thẳng vào người tôi rồi cười lạnh lùng: "Đm! Vì một người sắp chết như nó mà cô chia tay với ông đây?"Mu bàn tay của tôi còn đang ghim kim tiêm, nhưng khuôn mặt đang nhìn hắn lại chẳng hề có biểu cảm gì.Ánh mắt chứa vài phần hung ác này, tôi đã quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa.Khi còn bé tôi sẽ còn thấy sợ hãi.Nhưng sau khi bước vào tuổi dậy thì, tôi đã có thể giương cung bạt kiếm mà giằng co với ông ta.Bây giờ hắn đã không thể dọa được tôi nữa rồi.Mẹ tôi ngồi bên giường bóc quýt cho tôi, nét mặt hiện mỏi mệt: "Anh đi ra ngoài đi, đây là bệnh viện.""Phương Mẫn, cô đã đồng ý cái gì với tôi? Cô không sợ thật sao?"Tưởng Chu đi qua nắm cổ áo mẹ rồi cười gằn: "Tôi đã cứu cô một mạng, cô đã sớm là người của tôi rồi!"Sắc mặt của mẹ tôi đột nhiên trở nên trắng bệch."Đừng nói là cái đứa sắp chết này, cho dù thiên vương lão tử đến đây thì cô cũng đừng hòng thoát khỏi tay tôi!"Ném mấy câu này xuống, hắn xoay người định đi.Đột nhiên tôi gọi với hắn lại: "Tưởng Chu."Hắn dừng bước, quay đầu nhìn qua."Đừng có nằm mơ! Một ên súc sinh như mày, cậu ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ ở cùng với mày đâu!"Chỉ là ngoài dự đoán của tôi, Tưởng Chu cũng không hề tức giận.Hắn nhếch mép nhìn tôi: "Vậy mày cứ thử xem."Sau khi hắn rời khỏi, tôi quay đầu lại nhìn mẹ tôi.Mẹ tránh đi ánh mắt của tôi, chỉ đưa trái quýt đã bóc vỏ tới."Bác sĩ nói cậu cần bổ sung thêm vitamin C đấy Thụy Thụy."Sau đó khi mẹ hơi thở phào nhẹ nhõm, cho là mọi chuyện cứ như vậy là xong, tôi chợt lên tiếng:"Chuyện hắn nói là chuyện gì?"Mẹ tôi hơi mất tự nhiên nghiêng người sang một bên: "Cậu đừng để ý đến anh ta, anh ta nói bậy bạ thôi.""Tưởng Chu đã cứu mạng cậu, là chuyện khi nào?"Nhớ lại thật kỹ thì trước khi nghỉ đông mẹ cũng chẳng mấy thân thiện với hắn ta.Sau ngày mẹ đồng ý với tôi sẽ không ở bên hắn thì càng lạnh lùng hơn nữa.Mãi cho đến khi...quay lại sau kì nghỉ đông.Bọn họ đã ở bên nhau.Thậm chí khi cón bé, mỗi lần tôi hỏi lý do bọn họ ở bên nhau thì mẹ tôi và Tưởng Chu đều sẽ thay đổi sắc mặt.Như là đã chạm vào cấm kỵ không thể nói nào đó.Tôi cứ nhìn thẳng vào mẹ, mãi đến khi mẹ tôi rũ mắt xuống, giọng điệu gần như van nài:"Cậu đừng hỏi nữa, yên tâm nằm viện chữa trị, đừng quan tâm  đến chuyện của mình được không?"Không được.Mạng sống đang nhanh chóng trôi qua khiến tôi ngày càng nôn nóng.

Tạm Biệt Mẹ YêuTác giả: Chocolate A Hoa ĐiềmTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn1 Bầu trời đầu thế kỷ trong xanh như mảnh pha lê lấp lánh. Mảng màu đỏ tươi như máu che trời lấp đất bao phủ trong tầm mắt dường như là chuyện mới chỉ xảy ra trong tích tắc. Thân thể tôi hơi loạng choạng, vịn vào thân cây bên cạnh thở hồng hộc. Mãi đến khi sau lưng có một lực nhẹ nhàng mà êm dịu vỗ bờ vai của tôi: "Thụy Thụy, cậu không sao chứ?" Giọng nói vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, xuyên qua trói buộc của thời gian truyền vào tai tôi. Thế cho nên khi tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trẻ hơn hai mươi tuổi của mẹ xuất hiện trước mắt, nước mắt không hề báo trước mà rơi đầy mặt. Mẹ giật mình, vội vàng lấy khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho tôi. "Cậu bị sao vậy? Mấy hôm nay hơi chút là chảy máu mũi, sáng sớm dậy đã mặt ủ mày chau...Viện mồ côi lại gọi điện cho cậu à?" Tôi lắc đầu, gắt gao nắm lấy tay của mẹ, cổ họng nghẹn ngào gọi một tiếng: "Mẹ." Mẹ hoảng sợ, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc vô cùng: "Cậu nói thật với mình đi, viện trưởng Trương đó lại đòi tiền cậu đúng… 12Tôi lại quay lại bệnh viện lần nữa, lần này tới làm thủ tục nhập viện.Thực ra dồn cả tiền tiết kiệm của Dư Thụy và mẹ tôi lại cũng chưa đủ để làm mấy lần trị liệu bằng hóa chất.Nhưng chỉ cần có thể khiến mẹ rời xa Tưởng Chu.Khiến mẹ có thể chạy thoát khỏi vận mệnh nhất định phải chết đó.Mọi thứ đều xứng đáng.Chỉ là vào ngày thứ ba tôi nhập viện, Tưởng Chu xông vào bệnh viện.Hắn chỉ thẳng vào người tôi rồi cười lạnh lùng: "Đm! Vì một người sắp chết như nó mà cô chia tay với ông đây?"Mu bàn tay của tôi còn đang ghim kim tiêm, nhưng khuôn mặt đang nhìn hắn lại chẳng hề có biểu cảm gì.Ánh mắt chứa vài phần hung ác này, tôi đã quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa.Khi còn bé tôi sẽ còn thấy sợ hãi.Nhưng sau khi bước vào tuổi dậy thì, tôi đã có thể giương cung bạt kiếm mà giằng co với ông ta.Bây giờ hắn đã không thể dọa được tôi nữa rồi.Mẹ tôi ngồi bên giường bóc quýt cho tôi, nét mặt hiện mỏi mệt: "Anh đi ra ngoài đi, đây là bệnh viện.""Phương Mẫn, cô đã đồng ý cái gì với tôi? Cô không sợ thật sao?"Tưởng Chu đi qua nắm cổ áo mẹ rồi cười gằn: "Tôi đã cứu cô một mạng, cô đã sớm là người của tôi rồi!"Sắc mặt của mẹ tôi đột nhiên trở nên trắng bệch."Đừng nói là cái đứa sắp chết này, cho dù thiên vương lão tử đến đây thì cô cũng đừng hòng thoát khỏi tay tôi!"Ném mấy câu này xuống, hắn xoay người định đi.Đột nhiên tôi gọi với hắn lại: "Tưởng Chu."Hắn dừng bước, quay đầu nhìn qua."Đừng có nằm mơ! Một ên súc sinh như mày, cậu ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ ở cùng với mày đâu!"Chỉ là ngoài dự đoán của tôi, Tưởng Chu cũng không hề tức giận.Hắn nhếch mép nhìn tôi: "Vậy mày cứ thử xem."Sau khi hắn rời khỏi, tôi quay đầu lại nhìn mẹ tôi.Mẹ tránh đi ánh mắt của tôi, chỉ đưa trái quýt đã bóc vỏ tới."Bác sĩ nói cậu cần bổ sung thêm vitamin C đấy Thụy Thụy."Sau đó khi mẹ hơi thở phào nhẹ nhõm, cho là mọi chuyện cứ như vậy là xong, tôi chợt lên tiếng:"Chuyện hắn nói là chuyện gì?"Mẹ tôi hơi mất tự nhiên nghiêng người sang một bên: "Cậu đừng để ý đến anh ta, anh ta nói bậy bạ thôi.""Tưởng Chu đã cứu mạng cậu, là chuyện khi nào?"Nhớ lại thật kỹ thì trước khi nghỉ đông mẹ cũng chẳng mấy thân thiện với hắn ta.Sau ngày mẹ đồng ý với tôi sẽ không ở bên hắn thì càng lạnh lùng hơn nữa.Mãi cho đến khi...quay lại sau kì nghỉ đông.Bọn họ đã ở bên nhau.Thậm chí khi cón bé, mỗi lần tôi hỏi lý do bọn họ ở bên nhau thì mẹ tôi và Tưởng Chu đều sẽ thay đổi sắc mặt.Như là đã chạm vào cấm kỵ không thể nói nào đó.Tôi cứ nhìn thẳng vào mẹ, mãi đến khi mẹ tôi rũ mắt xuống, giọng điệu gần như van nài:"Cậu đừng hỏi nữa, yên tâm nằm viện chữa trị, đừng quan tâm  đến chuyện của mình được không?"Không được.Mạng sống đang nhanh chóng trôi qua khiến tôi ngày càng nôn nóng.

Chương 12