1 Bầu trời đầu thế kỷ trong xanh như mảnh pha lê lấp lánh. Mảng màu đỏ tươi như máu che trời lấp đất bao phủ trong tầm mắt dường như là chuyện mới chỉ xảy ra trong tích tắc. Thân thể tôi hơi loạng choạng, vịn vào thân cây bên cạnh thở hồng hộc. Mãi đến khi sau lưng có một lực nhẹ nhàng mà êm dịu vỗ bờ vai của tôi: "Thụy Thụy, cậu không sao chứ?" Giọng nói vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, xuyên qua trói buộc của thời gian truyền vào tai tôi. Thế cho nên khi tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trẻ hơn hai mươi tuổi của mẹ xuất hiện trước mắt, nước mắt không hề báo trước mà rơi đầy mặt. Mẹ giật mình, vội vàng lấy khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho tôi. "Cậu bị sao vậy? Mấy hôm nay hơi chút là chảy máu mũi, sáng sớm dậy đã mặt ủ mày chau...Viện mồ côi lại gọi điện cho cậu à?" Tôi lắc đầu, gắt gao nắm lấy tay của mẹ, cổ họng nghẹn ngào gọi một tiếng: "Mẹ." Mẹ hoảng sợ, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc vô cùng: "Cậu nói thật với mình đi, viện trưởng Trương đó lại đòi tiền cậu đúng…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...