1 Bầu trời đầu thế kỷ trong xanh như mảnh pha lê lấp lánh. Mảng màu đỏ tươi như máu che trời lấp đất bao phủ trong tầm mắt dường như là chuyện mới chỉ xảy ra trong tích tắc. Thân thể tôi hơi loạng choạng, vịn vào thân cây bên cạnh thở hồng hộc. Mãi đến khi sau lưng có một lực nhẹ nhàng mà êm dịu vỗ bờ vai của tôi: "Thụy Thụy, cậu không sao chứ?" Giọng nói vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, xuyên qua trói buộc của thời gian truyền vào tai tôi. Thế cho nên khi tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trẻ hơn hai mươi tuổi của mẹ xuất hiện trước mắt, nước mắt không hề báo trước mà rơi đầy mặt. Mẹ giật mình, vội vàng lấy khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho tôi. "Cậu bị sao vậy? Mấy hôm nay hơi chút là chảy máu mũi, sáng sớm dậy đã mặt ủ mày chau...Viện mồ côi lại gọi điện cho cậu à?" Tôi lắc đầu, gắt gao nắm lấy tay của mẹ, cổ họng nghẹn ngào gọi một tiếng: "Mẹ." Mẹ hoảng sợ, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc vô cùng: "Cậu nói thật với mình đi, viện trưởng Trương đó lại đòi tiền cậu đúng…
Chương 18
Tạm Biệt Mẹ YêuTác giả: Chocolate A Hoa ĐiềmTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn1 Bầu trời đầu thế kỷ trong xanh như mảnh pha lê lấp lánh. Mảng màu đỏ tươi như máu che trời lấp đất bao phủ trong tầm mắt dường như là chuyện mới chỉ xảy ra trong tích tắc. Thân thể tôi hơi loạng choạng, vịn vào thân cây bên cạnh thở hồng hộc. Mãi đến khi sau lưng có một lực nhẹ nhàng mà êm dịu vỗ bờ vai của tôi: "Thụy Thụy, cậu không sao chứ?" Giọng nói vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, xuyên qua trói buộc của thời gian truyền vào tai tôi. Thế cho nên khi tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trẻ hơn hai mươi tuổi của mẹ xuất hiện trước mắt, nước mắt không hề báo trước mà rơi đầy mặt. Mẹ giật mình, vội vàng lấy khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho tôi. "Cậu bị sao vậy? Mấy hôm nay hơi chút là chảy máu mũi, sáng sớm dậy đã mặt ủ mày chau...Viện mồ côi lại gọi điện cho cậu à?" Tôi lắc đầu, gắt gao nắm lấy tay của mẹ, cổ họng nghẹn ngào gọi một tiếng: "Mẹ." Mẹ hoảng sợ, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc vô cùng: "Cậu nói thật với mình đi, viện trưởng Trương đó lại đòi tiền cậu đúng… 18Phương Mẫn lại mở mắt ra lần nữa, ánh nắng rực rỡ, trời xanh trong vắt. Bóng cây che phủ khắp nơi, màu lam trên trời như vừa được gột rửa.Cách đó không xa đứng một người, tay xách một chiếc túi lớn bằng da rắn, đang nhìn cô với ánh mắt thân thiện và rụt rè."Chào cậu, mình tên là Dư Thụy. Sau này...sẽ là bạn cùng phòng của cậu."Ký ức trong đầu rút đi như nước chảy.Giống như ông trời đã mặc cho vận mệnh lấy nó đi, phàm nhân dù như thế nào cũng không thể nắm bắt được.Đến cuối cùng, cô quên hết thảy mọi chuyện sẽ xảy ra sau khi bước vào đại học.Chỉ còn lại ký ức cửa mười tám năm ở nửa đời trước.Nhưng cô vẫn thân thiện vươn tay với Dư Thụy."Chào cậu, mình tên là Phương Mẫn.""Sau này chúng ta sẽ là bạn tốt nhé."[END]
Tạm Biệt Mẹ YêuTác giả: Chocolate A Hoa ĐiềmTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn1 Bầu trời đầu thế kỷ trong xanh như mảnh pha lê lấp lánh. Mảng màu đỏ tươi như máu che trời lấp đất bao phủ trong tầm mắt dường như là chuyện mới chỉ xảy ra trong tích tắc. Thân thể tôi hơi loạng choạng, vịn vào thân cây bên cạnh thở hồng hộc. Mãi đến khi sau lưng có một lực nhẹ nhàng mà êm dịu vỗ bờ vai của tôi: "Thụy Thụy, cậu không sao chứ?" Giọng nói vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, xuyên qua trói buộc của thời gian truyền vào tai tôi. Thế cho nên khi tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trẻ hơn hai mươi tuổi của mẹ xuất hiện trước mắt, nước mắt không hề báo trước mà rơi đầy mặt. Mẹ giật mình, vội vàng lấy khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho tôi. "Cậu bị sao vậy? Mấy hôm nay hơi chút là chảy máu mũi, sáng sớm dậy đã mặt ủ mày chau...Viện mồ côi lại gọi điện cho cậu à?" Tôi lắc đầu, gắt gao nắm lấy tay của mẹ, cổ họng nghẹn ngào gọi một tiếng: "Mẹ." Mẹ hoảng sợ, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc vô cùng: "Cậu nói thật với mình đi, viện trưởng Trương đó lại đòi tiền cậu đúng… 18Phương Mẫn lại mở mắt ra lần nữa, ánh nắng rực rỡ, trời xanh trong vắt. Bóng cây che phủ khắp nơi, màu lam trên trời như vừa được gột rửa.Cách đó không xa đứng một người, tay xách một chiếc túi lớn bằng da rắn, đang nhìn cô với ánh mắt thân thiện và rụt rè."Chào cậu, mình tên là Dư Thụy. Sau này...sẽ là bạn cùng phòng của cậu."Ký ức trong đầu rút đi như nước chảy.Giống như ông trời đã mặc cho vận mệnh lấy nó đi, phàm nhân dù như thế nào cũng không thể nắm bắt được.Đến cuối cùng, cô quên hết thảy mọi chuyện sẽ xảy ra sau khi bước vào đại học.Chỉ còn lại ký ức cửa mười tám năm ở nửa đời trước.Nhưng cô vẫn thân thiện vươn tay với Dư Thụy."Chào cậu, mình tên là Phương Mẫn.""Sau này chúng ta sẽ là bạn tốt nhé."[END]
Tạm Biệt Mẹ YêuTác giả: Chocolate A Hoa ĐiềmTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn1 Bầu trời đầu thế kỷ trong xanh như mảnh pha lê lấp lánh. Mảng màu đỏ tươi như máu che trời lấp đất bao phủ trong tầm mắt dường như là chuyện mới chỉ xảy ra trong tích tắc. Thân thể tôi hơi loạng choạng, vịn vào thân cây bên cạnh thở hồng hộc. Mãi đến khi sau lưng có một lực nhẹ nhàng mà êm dịu vỗ bờ vai của tôi: "Thụy Thụy, cậu không sao chứ?" Giọng nói vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, xuyên qua trói buộc của thời gian truyền vào tai tôi. Thế cho nên khi tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trẻ hơn hai mươi tuổi của mẹ xuất hiện trước mắt, nước mắt không hề báo trước mà rơi đầy mặt. Mẹ giật mình, vội vàng lấy khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho tôi. "Cậu bị sao vậy? Mấy hôm nay hơi chút là chảy máu mũi, sáng sớm dậy đã mặt ủ mày chau...Viện mồ côi lại gọi điện cho cậu à?" Tôi lắc đầu, gắt gao nắm lấy tay của mẹ, cổ họng nghẹn ngào gọi một tiếng: "Mẹ." Mẹ hoảng sợ, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc vô cùng: "Cậu nói thật với mình đi, viện trưởng Trương đó lại đòi tiền cậu đúng… 18Phương Mẫn lại mở mắt ra lần nữa, ánh nắng rực rỡ, trời xanh trong vắt. Bóng cây che phủ khắp nơi, màu lam trên trời như vừa được gột rửa.Cách đó không xa đứng một người, tay xách một chiếc túi lớn bằng da rắn, đang nhìn cô với ánh mắt thân thiện và rụt rè."Chào cậu, mình tên là Dư Thụy. Sau này...sẽ là bạn cùng phòng của cậu."Ký ức trong đầu rút đi như nước chảy.Giống như ông trời đã mặc cho vận mệnh lấy nó đi, phàm nhân dù như thế nào cũng không thể nắm bắt được.Đến cuối cùng, cô quên hết thảy mọi chuyện sẽ xảy ra sau khi bước vào đại học.Chỉ còn lại ký ức cửa mười tám năm ở nửa đời trước.Nhưng cô vẫn thân thiện vươn tay với Dư Thụy."Chào cậu, mình tên là Phương Mẫn.""Sau này chúng ta sẽ là bạn tốt nhé."[END]