1. Tôi, Khương Doanh, 18 tuổi, đang sống cùng bố mẹ, nhà chúng tôi không có nghề nghiệp gì, hàng tháng sống bằng việc cho thuê mấy chục căn nhà. Nhưng sau khi tôi thi đại học, dịch bệnh bùng phát, nhà tôi có rất nhiều căn không cho thuê được, không muốn tình hình này cứ mãi tiếp diễn, bố tôi đã quyết định gửi tôi qua công ty của chú Tạ hàng xóm để học kinh doanh. Tôi:??? Ngẫm lại với tư cách là người thừa kế toàn bộ gia sản của bố mẹ à không là một người con có hiếu trước hoàn cảnh khó khăn của gia đình, tôi hứa với bố mẹ sẽ học hành chăm chỉ, vực dậy kinh doanh của gia đình để họ có thể an nhàn khi về già. Sau khi tiễn cha mẹ, tôi đến phòng giám đốc để ra mắt. Đang hứng trí bừng bừng đẩy cửa phòng làm việc thì tôi thấy phía đối diện, một gương mặt quen thuộc đang cười với mình: " Tốt lắm đến rất đúng giờ. Lại đây chúng ta giới thiệu làm quen chút chứ nhỉ?" Tôi ngẩn người, phút chốc thấy lưng lạnh toát, sầu não thốt ra một câu: " Tạ Vân Cơ?" Không phải chứ, chẳng phải bây giờ anh ấy…

Chương 3

Thanh Mai Trúc Mã - Thiên Tiên Cuồng TúyTác giả: Thiên Tiên Cuồng TúyTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Tôi, Khương Doanh, 18 tuổi, đang sống cùng bố mẹ, nhà chúng tôi không có nghề nghiệp gì, hàng tháng sống bằng việc cho thuê mấy chục căn nhà. Nhưng sau khi tôi thi đại học, dịch bệnh bùng phát, nhà tôi có rất nhiều căn không cho thuê được, không muốn tình hình này cứ mãi tiếp diễn, bố tôi đã quyết định gửi tôi qua công ty của chú Tạ hàng xóm để học kinh doanh. Tôi:??? Ngẫm lại với tư cách là người thừa kế toàn bộ gia sản của bố mẹ à không là một người con có hiếu trước hoàn cảnh khó khăn của gia đình, tôi hứa với bố mẹ sẽ học hành chăm chỉ, vực dậy kinh doanh của gia đình để họ có thể an nhàn khi về già. Sau khi tiễn cha mẹ, tôi đến phòng giám đốc để ra mắt. Đang hứng trí bừng bừng đẩy cửa phòng làm việc thì tôi thấy phía đối diện, một gương mặt quen thuộc đang cười với mình: " Tốt lắm đến rất đúng giờ. Lại đây chúng ta giới thiệu làm quen chút chứ nhỉ?" Tôi ngẩn người, phút chốc thấy lưng lạnh toát, sầu não thốt ra một câu: " Tạ Vân Cơ?" Không phải chứ, chẳng phải bây giờ anh ấy… 3.Khi về đến nhà, chân của tôi không còn đau nữa, thay vào đó là đầu tôi.Nhớ lại lúc ở văn phòng, nghe anh bảo làm vợ anh có thể khiến anh cúi đầu, không hiểu thế lực nào khiến tôi nóng đầu trả lời anh đầy hùng hồn:" Được! Vậy thì em sẽ làm vợ anh."Nghe thế, Tạ Vân Cơ không những không tức giận, tay anh vẫn nắm chân tôi xoa đều, miệng mỉm cười đồng ý:" Được, thành giao."Đến lúc này tôi mới nhận ra mình nói gì. Cứu tôi, giờ tôi phải làm gì đây? Có cái hố nào để tôi chui vào không? Không biết ngày mai phải đối mặt với Tạ Vân Cơ như thế nào đây?A...A...A không nghĩ nữa, tránh được đến đâu hay đến đó vậy.Đột nhiên chuông điện thoại reo, là mẹ tôi gọi đến. Sau khi bắt máy, tôi giật mình bởi tiếng cười ở đầu bên kia:" Doanh Bảo à, bố mẹ cùng dì Tạ của con đang đi du lịch, chúng ta vừa xuống đến đảo xong, chỗ này thích lắm con gái yêu."Giờ thì tôi nhận ra kinh tế gia đình sa sút chỉ là cái cớ để ba mẹ ném tôi lại để tận hưởng không gian hai người rồi.Sợ tôi chưa đủ bất ngờ, mẹ tôi còn quẳng cho tôi thêm một tin sét đánh:" Mấy ngày này, mẹ nhờ anh Tạ của con chăm sóc con rồi đó, nhớ ngoan ngoãn nghe lời anh biết chưa?""Doanh Bảo à, phòng của con dì Tạ đã cho người dọn dẹp rồi, cứ yên tâm sang ở có biết không?""Ơ...Ơ cha mẹ,... hai người...""Mẹ cúp máy nhé, đang làm thủ tục nhận phòng."Và tiếng cúp máy lạnh lùng vang lên.Xong rồi,nghĩ đến kì này sống dưới nanh vuốt của cái gã kia tôi đã thấy tương lai mịt mù rồi.Cứu tôi, giờ tôi phải làm gì đây.(còn tiếp)

3.

Khi về đến nhà, chân của tôi không còn đau nữa, thay vào đó là đầu tôi.

Nhớ lại lúc ở văn phòng, nghe anh bảo làm vợ anh có thể khiến anh cúi đầu, không hiểu thế lực nào khiến tôi nóng đầu trả lời anh đầy hùng hồn:

" Được! Vậy thì em sẽ làm vợ anh."

Nghe thế, Tạ Vân Cơ không những không tức giận, tay anh vẫn nắm chân tôi xoa đều, miệng mỉm cười đồng ý:

" Được, thành giao."

Đến lúc này tôi mới nhận ra mình nói gì. Cứu tôi, giờ tôi phải làm gì đây? Có cái hố nào để tôi chui vào không? Không biết ngày mai phải đối mặt với Tạ Vân Cơ như thế nào đây?

A...A...A không nghĩ nữa, tránh được đến đâu hay đến đó vậy.

Đột nhiên chuông điện thoại reo, là mẹ tôi gọi đến. Sau khi bắt máy, tôi giật mình bởi tiếng cười ở đầu bên kia:

" Doanh Bảo à, bố mẹ cùng dì Tạ của con đang đi du lịch, chúng ta vừa xuống đến đảo xong, chỗ này thích lắm con gái yêu."

Giờ thì tôi nhận ra kinh tế gia đình sa sút chỉ là cái cớ để ba mẹ ném tôi lại để tận hưởng không gian hai người rồi.

Sợ tôi chưa đủ bất ngờ, mẹ tôi còn quẳng cho tôi thêm một tin sét đánh:

" Mấy ngày này, mẹ nhờ anh Tạ của con chăm sóc con rồi đó, nhớ ngoan ngoãn nghe lời anh biết chưa?"

"Doanh Bảo à, phòng của con dì Tạ đã cho người dọn dẹp rồi, cứ yên tâm sang ở có biết không?"

"Ơ...Ơ cha mẹ,... hai người..."

"Mẹ cúp máy nhé, đang làm thủ tục nhận phòng."

Và tiếng cúp máy lạnh lùng vang lên.

Xong rồi,nghĩ đến kì này sống dưới nanh vuốt của cái gã kia tôi đã thấy tương lai mịt mù rồi.

Cứu tôi, giờ tôi phải làm gì đây.

(còn tiếp)

Thanh Mai Trúc Mã - Thiên Tiên Cuồng TúyTác giả: Thiên Tiên Cuồng TúyTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Tôi, Khương Doanh, 18 tuổi, đang sống cùng bố mẹ, nhà chúng tôi không có nghề nghiệp gì, hàng tháng sống bằng việc cho thuê mấy chục căn nhà. Nhưng sau khi tôi thi đại học, dịch bệnh bùng phát, nhà tôi có rất nhiều căn không cho thuê được, không muốn tình hình này cứ mãi tiếp diễn, bố tôi đã quyết định gửi tôi qua công ty của chú Tạ hàng xóm để học kinh doanh. Tôi:??? Ngẫm lại với tư cách là người thừa kế toàn bộ gia sản của bố mẹ à không là một người con có hiếu trước hoàn cảnh khó khăn của gia đình, tôi hứa với bố mẹ sẽ học hành chăm chỉ, vực dậy kinh doanh của gia đình để họ có thể an nhàn khi về già. Sau khi tiễn cha mẹ, tôi đến phòng giám đốc để ra mắt. Đang hứng trí bừng bừng đẩy cửa phòng làm việc thì tôi thấy phía đối diện, một gương mặt quen thuộc đang cười với mình: " Tốt lắm đến rất đúng giờ. Lại đây chúng ta giới thiệu làm quen chút chứ nhỉ?" Tôi ngẩn người, phút chốc thấy lưng lạnh toát, sầu não thốt ra một câu: " Tạ Vân Cơ?" Không phải chứ, chẳng phải bây giờ anh ấy… 3.Khi về đến nhà, chân của tôi không còn đau nữa, thay vào đó là đầu tôi.Nhớ lại lúc ở văn phòng, nghe anh bảo làm vợ anh có thể khiến anh cúi đầu, không hiểu thế lực nào khiến tôi nóng đầu trả lời anh đầy hùng hồn:" Được! Vậy thì em sẽ làm vợ anh."Nghe thế, Tạ Vân Cơ không những không tức giận, tay anh vẫn nắm chân tôi xoa đều, miệng mỉm cười đồng ý:" Được, thành giao."Đến lúc này tôi mới nhận ra mình nói gì. Cứu tôi, giờ tôi phải làm gì đây? Có cái hố nào để tôi chui vào không? Không biết ngày mai phải đối mặt với Tạ Vân Cơ như thế nào đây?A...A...A không nghĩ nữa, tránh được đến đâu hay đến đó vậy.Đột nhiên chuông điện thoại reo, là mẹ tôi gọi đến. Sau khi bắt máy, tôi giật mình bởi tiếng cười ở đầu bên kia:" Doanh Bảo à, bố mẹ cùng dì Tạ của con đang đi du lịch, chúng ta vừa xuống đến đảo xong, chỗ này thích lắm con gái yêu."Giờ thì tôi nhận ra kinh tế gia đình sa sút chỉ là cái cớ để ba mẹ ném tôi lại để tận hưởng không gian hai người rồi.Sợ tôi chưa đủ bất ngờ, mẹ tôi còn quẳng cho tôi thêm một tin sét đánh:" Mấy ngày này, mẹ nhờ anh Tạ của con chăm sóc con rồi đó, nhớ ngoan ngoãn nghe lời anh biết chưa?""Doanh Bảo à, phòng của con dì Tạ đã cho người dọn dẹp rồi, cứ yên tâm sang ở có biết không?""Ơ...Ơ cha mẹ,... hai người...""Mẹ cúp máy nhé, đang làm thủ tục nhận phòng."Và tiếng cúp máy lạnh lùng vang lên.Xong rồi,nghĩ đến kì này sống dưới nanh vuốt của cái gã kia tôi đã thấy tương lai mịt mù rồi.Cứu tôi, giờ tôi phải làm gì đây.(còn tiếp)

Chương 3