1. Tôi, Khương Doanh, 18 tuổi, đang sống cùng bố mẹ, nhà chúng tôi không có nghề nghiệp gì, hàng tháng sống bằng việc cho thuê mấy chục căn nhà. Nhưng sau khi tôi thi đại học, dịch bệnh bùng phát, nhà tôi có rất nhiều căn không cho thuê được, không muốn tình hình này cứ mãi tiếp diễn, bố tôi đã quyết định gửi tôi qua công ty của chú Tạ hàng xóm để học kinh doanh. Tôi:??? Ngẫm lại với tư cách là người thừa kế toàn bộ gia sản của bố mẹ à không là một người con có hiếu trước hoàn cảnh khó khăn của gia đình, tôi hứa với bố mẹ sẽ học hành chăm chỉ, vực dậy kinh doanh của gia đình để họ có thể an nhàn khi về già. Sau khi tiễn cha mẹ, tôi đến phòng giám đốc để ra mắt. Đang hứng trí bừng bừng đẩy cửa phòng làm việc thì tôi thấy phía đối diện, một gương mặt quen thuộc đang cười với mình: " Tốt lắm đến rất đúng giờ. Lại đây chúng ta giới thiệu làm quen chút chứ nhỉ?" Tôi ngẩn người, phút chốc thấy lưng lạnh toát, sầu não thốt ra một câu: " Tạ Vân Cơ?" Không phải chứ, chẳng phải bây giờ anh ấy…

Chương 4

Thanh Mai Trúc Mã - Thiên Tiên Cuồng TúyTác giả: Thiên Tiên Cuồng TúyTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Tôi, Khương Doanh, 18 tuổi, đang sống cùng bố mẹ, nhà chúng tôi không có nghề nghiệp gì, hàng tháng sống bằng việc cho thuê mấy chục căn nhà. Nhưng sau khi tôi thi đại học, dịch bệnh bùng phát, nhà tôi có rất nhiều căn không cho thuê được, không muốn tình hình này cứ mãi tiếp diễn, bố tôi đã quyết định gửi tôi qua công ty của chú Tạ hàng xóm để học kinh doanh. Tôi:??? Ngẫm lại với tư cách là người thừa kế toàn bộ gia sản của bố mẹ à không là một người con có hiếu trước hoàn cảnh khó khăn của gia đình, tôi hứa với bố mẹ sẽ học hành chăm chỉ, vực dậy kinh doanh của gia đình để họ có thể an nhàn khi về già. Sau khi tiễn cha mẹ, tôi đến phòng giám đốc để ra mắt. Đang hứng trí bừng bừng đẩy cửa phòng làm việc thì tôi thấy phía đối diện, một gương mặt quen thuộc đang cười với mình: " Tốt lắm đến rất đúng giờ. Lại đây chúng ta giới thiệu làm quen chút chứ nhỉ?" Tôi ngẩn người, phút chốc thấy lưng lạnh toát, sầu não thốt ra một câu: " Tạ Vân Cơ?" Không phải chứ, chẳng phải bây giờ anh ấy… 4.Thật tình tôi không hề muốn sang nhà chú Tạ một chút nào, nhưng nghĩ dạo gần đây khu tôi sống mới xảy ra mấy vụ trộm, để đảm bảo an toàn tôi không có cách nào khác đành phải sang thôi.Tôihít sâu một hơi, lấy tinh thần bấm chuông cửa. Một lát sau, Tạ Vân Cơ ra, anh khoanh tay dựa mình vào cửa, nhìn tôi trêu chọc:" Ai đây? Nhóc con bị bố mẹ bỏ ở nhà đành phải qua đây để anh chăm sóc hả?"Nghe anh nói thế, tôi xấu hổ đỏ mặt, tức giận lườm anh:" Em đã bảo anh rồi, em không phải là trẻ con."" Trong mắt anh, em vẫn chỉ là nhóc con mà thôi."" Chỉ là nhóc con thôi ư?" Không hiểu sao nghe anh nói thế tôi bỗng thấy không vui, không biết từ lúc nào tôi muốn anh đối xử với mình như một người lớn chứ không phải là một con nhóc suốt ngày bám đuôi anh.Nhưng cảm xúc ấy cũng chỉ thoáng qua khi tôi nhìn thấy mấy món ăn bày trên bàn. Toàn là món tôi thích. Không thể không nói, lão già này cái mỏ hơi hỗn nhưng lại nấu ăn vô cùng ngon, với một đứa thích đồ ăn ngon như tôi thì khi còn nhỏ dạ dày của tôi đã nằm trong tay anh rồi." Không ngờ qua hai năm tay nghề của anh càng ngày càng tốt."Tôi rút lại lời khi nãy, thật là đúng đắn khi sống ở đây.Tôi hào hứng gắp đồ ăn, càng ăn càng thấy ngon. Bỗng cổ tôi thấy lành lạnh, một sợt dây chuyền sượt qua." Anh... Anh làm gì thế? Đổi dây chuyền ư?"" Ừ."Anh khẽ ừ một tiếng tiếp tục cài cái móc dây chuyền. Đây là cái dây chuyền định vị, từ bé bố mẹ đã đeo lên phòng khi bất trắc. Khi lớn lên thì đều là Tạ Vân Cơ đeo cho tôi.Hơi thở anh cứ vấn vít quanh cổ tôi khiến tôi hơi nhột." Anh... hay là... để em tự đeo."" Sắp xong rồi. Đừng nhúc nhích."" Xong rồi." Tạ Vân Cơ buông tay ra, dùng sức nắm chặt bả vai của tôi.Anh đi vòng qua bàn, ngồi xuống, anh hài lòng nhìn cái vòng của tôi.Bị anh nhìn như thế, tôi xấu hổ, nhanh chóng ăn xong rồi chạy về phòng.Nửa tiếng sau, Tạ Vân Cơ gõ cửa:" Doanh Doanh, anh có chuyện muốn nói."" Có chuyện gì vậy ạ?"" Về chuyện hôm qua, khi em nhận lời làm vợ anh ấy. Bây giờ đến lúc thực hiện nghĩ vụ rồi"" Anh...anh nói bậy. Em không có. Em không thực hiện cái nghĩa vụ gì đó đâu"

4.

Thật tình tôi không hề muốn sang nhà chú Tạ một chút nào, nhưng nghĩ dạo gần đây khu tôi sống mới xảy ra mấy vụ trộm, để đảm bảo an toàn tôi không có cách nào khác đành phải sang thôi.

Tôi

hít sâu một hơi, lấy tinh thần bấm chuông cửa. Một lát sau, Tạ Vân Cơ ra, anh khoanh tay dựa mình vào cửa, nhìn tôi trêu chọc:

" Ai đây? Nhóc con bị bố mẹ bỏ ở nhà đành phải qua đây để anh chăm sóc hả?"

Nghe anh nói thế, tôi xấu hổ đỏ mặt, tức giận lườm anh:

" Em đã bảo anh rồi, em không phải là trẻ con."

" Trong mắt anh, em vẫn chỉ là nhóc con mà thôi."

" Chỉ là nhóc con thôi ư?" Không hiểu sao nghe anh nói thế tôi bỗng thấy không vui, không biết từ lúc nào tôi muốn anh đối xử với mình như một người lớn chứ không phải là một con nhóc suốt ngày bám đuôi anh.

Nhưng cảm xúc ấy cũng chỉ thoáng qua khi tôi nhìn thấy mấy món ăn bày trên bàn. Toàn là món tôi thích. Không thể không nói, lão già này cái mỏ hơi hỗn nhưng lại nấu ăn vô cùng ngon, với một đứa thích đồ ăn ngon như tôi thì khi còn nhỏ dạ dày của tôi đã nằm trong tay anh rồi.

" Không ngờ qua hai năm tay nghề của anh càng ngày càng tốt."

Tôi rút lại lời khi nãy, thật là đúng đắn khi sống ở đây.

Tôi hào hứng gắp đồ ăn, càng ăn càng thấy ngon. Bỗng cổ tôi thấy lành lạnh, một sợt dây chuyền sượt qua.

" Anh... Anh làm gì thế? Đổi dây chuyền ư?"

" Ừ."

Anh khẽ ừ một tiếng tiếp tục cài cái móc dây chuyền. Đây là cái dây chuyền định vị, từ bé bố mẹ đã đeo lên phòng khi bất trắc. Khi lớn lên thì đều là Tạ Vân Cơ đeo cho tôi.

Hơi thở anh cứ vấn vít quanh cổ tôi khiến tôi hơi nhột.

" Anh... hay là... để em tự đeo."

" Sắp xong rồi. Đừng nhúc nhích."

" Xong rồi." Tạ Vân Cơ buông tay ra, dùng sức nắm chặt bả vai của tôi.

Anh đi vòng qua bàn, ngồi xuống, anh hài lòng nhìn cái vòng của tôi.

Bị anh nhìn như thế, tôi xấu hổ, nhanh chóng ăn xong rồi chạy về phòng.

Nửa tiếng sau, Tạ Vân Cơ gõ cửa:

" Doanh Doanh, anh có chuyện muốn nói."

" Có chuyện gì vậy ạ?"

" Về chuyện hôm qua, khi em nhận lời làm vợ anh ấy. Bây giờ đến lúc thực hiện nghĩ vụ rồi"

" Anh...anh nói bậy. Em không có. Em không thực hiện cái nghĩa vụ gì đó đâu"

Thanh Mai Trúc Mã - Thiên Tiên Cuồng TúyTác giả: Thiên Tiên Cuồng TúyTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Tôi, Khương Doanh, 18 tuổi, đang sống cùng bố mẹ, nhà chúng tôi không có nghề nghiệp gì, hàng tháng sống bằng việc cho thuê mấy chục căn nhà. Nhưng sau khi tôi thi đại học, dịch bệnh bùng phát, nhà tôi có rất nhiều căn không cho thuê được, không muốn tình hình này cứ mãi tiếp diễn, bố tôi đã quyết định gửi tôi qua công ty của chú Tạ hàng xóm để học kinh doanh. Tôi:??? Ngẫm lại với tư cách là người thừa kế toàn bộ gia sản của bố mẹ à không là một người con có hiếu trước hoàn cảnh khó khăn của gia đình, tôi hứa với bố mẹ sẽ học hành chăm chỉ, vực dậy kinh doanh của gia đình để họ có thể an nhàn khi về già. Sau khi tiễn cha mẹ, tôi đến phòng giám đốc để ra mắt. Đang hứng trí bừng bừng đẩy cửa phòng làm việc thì tôi thấy phía đối diện, một gương mặt quen thuộc đang cười với mình: " Tốt lắm đến rất đúng giờ. Lại đây chúng ta giới thiệu làm quen chút chứ nhỉ?" Tôi ngẩn người, phút chốc thấy lưng lạnh toát, sầu não thốt ra một câu: " Tạ Vân Cơ?" Không phải chứ, chẳng phải bây giờ anh ấy… 4.Thật tình tôi không hề muốn sang nhà chú Tạ một chút nào, nhưng nghĩ dạo gần đây khu tôi sống mới xảy ra mấy vụ trộm, để đảm bảo an toàn tôi không có cách nào khác đành phải sang thôi.Tôihít sâu một hơi, lấy tinh thần bấm chuông cửa. Một lát sau, Tạ Vân Cơ ra, anh khoanh tay dựa mình vào cửa, nhìn tôi trêu chọc:" Ai đây? Nhóc con bị bố mẹ bỏ ở nhà đành phải qua đây để anh chăm sóc hả?"Nghe anh nói thế, tôi xấu hổ đỏ mặt, tức giận lườm anh:" Em đã bảo anh rồi, em không phải là trẻ con."" Trong mắt anh, em vẫn chỉ là nhóc con mà thôi."" Chỉ là nhóc con thôi ư?" Không hiểu sao nghe anh nói thế tôi bỗng thấy không vui, không biết từ lúc nào tôi muốn anh đối xử với mình như một người lớn chứ không phải là một con nhóc suốt ngày bám đuôi anh.Nhưng cảm xúc ấy cũng chỉ thoáng qua khi tôi nhìn thấy mấy món ăn bày trên bàn. Toàn là món tôi thích. Không thể không nói, lão già này cái mỏ hơi hỗn nhưng lại nấu ăn vô cùng ngon, với một đứa thích đồ ăn ngon như tôi thì khi còn nhỏ dạ dày của tôi đã nằm trong tay anh rồi." Không ngờ qua hai năm tay nghề của anh càng ngày càng tốt."Tôi rút lại lời khi nãy, thật là đúng đắn khi sống ở đây.Tôi hào hứng gắp đồ ăn, càng ăn càng thấy ngon. Bỗng cổ tôi thấy lành lạnh, một sợt dây chuyền sượt qua." Anh... Anh làm gì thế? Đổi dây chuyền ư?"" Ừ."Anh khẽ ừ một tiếng tiếp tục cài cái móc dây chuyền. Đây là cái dây chuyền định vị, từ bé bố mẹ đã đeo lên phòng khi bất trắc. Khi lớn lên thì đều là Tạ Vân Cơ đeo cho tôi.Hơi thở anh cứ vấn vít quanh cổ tôi khiến tôi hơi nhột." Anh... hay là... để em tự đeo."" Sắp xong rồi. Đừng nhúc nhích."" Xong rồi." Tạ Vân Cơ buông tay ra, dùng sức nắm chặt bả vai của tôi.Anh đi vòng qua bàn, ngồi xuống, anh hài lòng nhìn cái vòng của tôi.Bị anh nhìn như thế, tôi xấu hổ, nhanh chóng ăn xong rồi chạy về phòng.Nửa tiếng sau, Tạ Vân Cơ gõ cửa:" Doanh Doanh, anh có chuyện muốn nói."" Có chuyện gì vậy ạ?"" Về chuyện hôm qua, khi em nhận lời làm vợ anh ấy. Bây giờ đến lúc thực hiện nghĩ vụ rồi"" Anh...anh nói bậy. Em không có. Em không thực hiện cái nghĩa vụ gì đó đâu"

Chương 4