1. Tôi, Khương Doanh, 18 tuổi, đang sống cùng bố mẹ, nhà chúng tôi không có nghề nghiệp gì, hàng tháng sống bằng việc cho thuê mấy chục căn nhà. Nhưng sau khi tôi thi đại học, dịch bệnh bùng phát, nhà tôi có rất nhiều căn không cho thuê được, không muốn tình hình này cứ mãi tiếp diễn, bố tôi đã quyết định gửi tôi qua công ty của chú Tạ hàng xóm để học kinh doanh. Tôi:??? Ngẫm lại với tư cách là người thừa kế toàn bộ gia sản của bố mẹ à không là một người con có hiếu trước hoàn cảnh khó khăn của gia đình, tôi hứa với bố mẹ sẽ học hành chăm chỉ, vực dậy kinh doanh của gia đình để họ có thể an nhàn khi về già. Sau khi tiễn cha mẹ, tôi đến phòng giám đốc để ra mắt. Đang hứng trí bừng bừng đẩy cửa phòng làm việc thì tôi thấy phía đối diện, một gương mặt quen thuộc đang cười với mình: " Tốt lắm đến rất đúng giờ. Lại đây chúng ta giới thiệu làm quen chút chứ nhỉ?" Tôi ngẩn người, phút chốc thấy lưng lạnh toát, sầu não thốt ra một câu: " Tạ Vân Cơ?" Không phải chứ, chẳng phải bây giờ anh ấy…

Chương 13

Thanh Mai Trúc Mã - Thiên Tiên Cuồng TúyTác giả: Thiên Tiên Cuồng TúyTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Tôi, Khương Doanh, 18 tuổi, đang sống cùng bố mẹ, nhà chúng tôi không có nghề nghiệp gì, hàng tháng sống bằng việc cho thuê mấy chục căn nhà. Nhưng sau khi tôi thi đại học, dịch bệnh bùng phát, nhà tôi có rất nhiều căn không cho thuê được, không muốn tình hình này cứ mãi tiếp diễn, bố tôi đã quyết định gửi tôi qua công ty của chú Tạ hàng xóm để học kinh doanh. Tôi:??? Ngẫm lại với tư cách là người thừa kế toàn bộ gia sản của bố mẹ à không là một người con có hiếu trước hoàn cảnh khó khăn của gia đình, tôi hứa với bố mẹ sẽ học hành chăm chỉ, vực dậy kinh doanh của gia đình để họ có thể an nhàn khi về già. Sau khi tiễn cha mẹ, tôi đến phòng giám đốc để ra mắt. Đang hứng trí bừng bừng đẩy cửa phòng làm việc thì tôi thấy phía đối diện, một gương mặt quen thuộc đang cười với mình: " Tốt lắm đến rất đúng giờ. Lại đây chúng ta giới thiệu làm quen chút chứ nhỉ?" Tôi ngẩn người, phút chốc thấy lưng lạnh toát, sầu não thốt ra một câu: " Tạ Vân Cơ?" Không phải chứ, chẳng phải bây giờ anh ấy… 13.Đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại báo có cuộc gọi video.Tôi lật đật ngồi dậy mở điện thoại, thì ra là của Đào Đào. Sorry hảo tỷ muội, mị quên béng mất.Tôi vội vàng chấp nhận, vừa kết nối cuộc gọi thì thấy mặt Đào Đào choán hết cái màn hình:"Doanh Doanh, bạn hay lắm, buôn chuyện nửa chừng rồi cúp máy, mất tăm tích luôn.""Xin lỗi chị em, nãy mình đau bụng quá nên mới treo.""Vậy à, có sao không? Mình thấy mặt bạn đỏ quá."" Ừm không sao, mình đỡ rồi. Cậu gọi cho mình có chuyenj gì thế?" Tôi vội vàng trả lời tay khẽ vuốt tóc chỉ sợ Đào Đào nhìn ra điều gì bất thường." À, vụ tỏ tình ấy, bỗng dưng mình nhớ ra, hình như vụ đó là mình làm. Hì hì."Cái gì cơ????Tất cả những gì tôi gặp phải hôm nay đều do cậu ta làm ư????" Dương Đào Đào hôm nào gặp mình sẽ thịt cậu."" Doanh Doanh đáng yêu, lúc đó mình say quá, mới chọn thách. Lúc vội vàng mình cầm nhầm điện thoại cậu để ở túi mình. Ai bảo hai cái điện thoại giống nhau quá làm mình... làm mình..."" Cậu giết mình rồi. Đêm nay mình phải trải qua những gì cậu không thể tưởng tượng được đâu."" Ý cậu là sao? Đêm nay còn xảy ra chuyện gì mà cậu không kể với mình ư?""Không hề." Tôi như chạm phải bỏng, vội vàng bật dậy phủ nhận:"Không có chuyện gì cả.""Ồ..." Đào Đào kéo dài giọng, hiển nhiên không tin lời tôi nói."Nhân tiện, Đào Đào mình có chuyện muốn thỉnh giáo. Tạ Vân Cơ trước giờ lúc nào cũng đối xử với mình như một cô nhóc. Bây giờ mình không muốn thế, phải làm gì để thay đổi đây?"Đào Đào cười một tiếng:" Hơi khó đấy. Cậu thử nghĩ mà xem, anh ấy nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, có bao nhiêu chuyện xấu hổ có khi cậu không có ấn tượng gì nhưng anh ấy vẫn còn nhớ, chưa kể nhìn dáng vẻ cậu có khác gì học sinh cấp 3 không hả?""Thì vì vậy mình mới nhờ cậu tư vấn mà."Đào Đào trầm ngâm một lúc sau đó dặn tôi:" Vậy từ giờ cậu phải hành động giống người lớn hơn nữa còn thay đổi cả gu ăn mặc với cách trang điểm cho trưởng thành hơn đi."Sau khi cúp máy, tôi lấy quyển sổ ghi lại vài chiêu mà Đào Đào truyền thụ. Nghĩ đến biểu cảm của Tạ Vân Cơ khi tôi dùng mấy chiêu này bỗng dưng mặt tôi lại nóng bừng.

13.

Đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại báo có cuộc gọi video.

Tôi lật đật ngồi dậy mở điện thoại, thì ra là của Đào Đào. Sorry hảo tỷ muội, mị quên béng mất.

Tôi vội vàng chấp nhận, vừa kết nối cuộc gọi thì thấy mặt Đào Đào choán hết cái màn hình:

"Doanh Doanh, bạn hay lắm, buôn chuyện nửa chừng rồi cúp máy, mất tăm tích luôn."

"Xin lỗi chị em, nãy mình đau bụng quá nên mới treo."

"Vậy à, có sao không? Mình thấy mặt bạn đỏ quá."

" Ừm không sao, mình đỡ rồi. Cậu gọi cho mình có chuyenj gì thế?" Tôi vội vàng trả lời tay khẽ vuốt tóc chỉ sợ Đào Đào nhìn ra điều gì bất thường.

" À, vụ tỏ tình ấy, bỗng dưng mình nhớ ra, hình như vụ đó là mình làm. Hì hì."

Cái gì cơ????

Tất cả những gì tôi gặp phải hôm nay đều do cậu ta làm ư????

" Dương Đào Đào hôm nào gặp mình sẽ thịt cậu."

" Doanh Doanh đáng yêu, lúc đó mình say quá, mới chọn thách. Lúc vội vàng mình cầm nhầm điện thoại cậu để ở túi mình. Ai bảo hai cái điện thoại giống nhau quá làm mình... làm mình..."

" Cậu giết mình rồi. Đêm nay mình phải trải qua những gì cậu không thể tưởng tượng được đâu."

" Ý cậu là sao? Đêm nay còn xảy ra chuyện gì mà cậu không kể với mình ư?"

"Không hề." Tôi như chạm phải bỏng, vội vàng bật dậy phủ nhận:

"Không có chuyện gì cả."

"Ồ..." Đào Đào kéo dài giọng, hiển nhiên không tin lời tôi nói.

"Nhân tiện, Đào Đào mình có chuyện muốn thỉnh giáo. Tạ Vân Cơ trước giờ lúc nào cũng đối xử với mình như một cô nhóc. Bây giờ mình không muốn thế, phải làm gì để thay đổi đây?"

Đào Đào cười một tiếng:

" Hơi khó đấy. Cậu thử nghĩ mà xem, anh ấy nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, có bao nhiêu chuyện xấu hổ có khi cậu không có ấn tượng gì nhưng anh ấy vẫn còn nhớ, chưa kể nhìn dáng vẻ cậu có khác gì học sinh cấp 3 không hả?"

"Thì vì vậy mình mới nhờ cậu tư vấn mà."

Đào Đào trầm ngâm một lúc sau đó dặn tôi:

" Vậy từ giờ cậu phải hành động giống người lớn hơn nữa còn thay đổi cả gu ăn mặc với cách trang điểm cho trưởng thành hơn đi."

Sau khi cúp máy, tôi lấy quyển sổ ghi lại vài chiêu mà Đào Đào truyền thụ. Nghĩ đến biểu cảm của Tạ Vân Cơ khi tôi dùng mấy chiêu này bỗng dưng mặt tôi lại nóng bừng.

Thanh Mai Trúc Mã - Thiên Tiên Cuồng TúyTác giả: Thiên Tiên Cuồng TúyTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Tôi, Khương Doanh, 18 tuổi, đang sống cùng bố mẹ, nhà chúng tôi không có nghề nghiệp gì, hàng tháng sống bằng việc cho thuê mấy chục căn nhà. Nhưng sau khi tôi thi đại học, dịch bệnh bùng phát, nhà tôi có rất nhiều căn không cho thuê được, không muốn tình hình này cứ mãi tiếp diễn, bố tôi đã quyết định gửi tôi qua công ty của chú Tạ hàng xóm để học kinh doanh. Tôi:??? Ngẫm lại với tư cách là người thừa kế toàn bộ gia sản của bố mẹ à không là một người con có hiếu trước hoàn cảnh khó khăn của gia đình, tôi hứa với bố mẹ sẽ học hành chăm chỉ, vực dậy kinh doanh của gia đình để họ có thể an nhàn khi về già. Sau khi tiễn cha mẹ, tôi đến phòng giám đốc để ra mắt. Đang hứng trí bừng bừng đẩy cửa phòng làm việc thì tôi thấy phía đối diện, một gương mặt quen thuộc đang cười với mình: " Tốt lắm đến rất đúng giờ. Lại đây chúng ta giới thiệu làm quen chút chứ nhỉ?" Tôi ngẩn người, phút chốc thấy lưng lạnh toát, sầu não thốt ra một câu: " Tạ Vân Cơ?" Không phải chứ, chẳng phải bây giờ anh ấy… 13.Đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại báo có cuộc gọi video.Tôi lật đật ngồi dậy mở điện thoại, thì ra là của Đào Đào. Sorry hảo tỷ muội, mị quên béng mất.Tôi vội vàng chấp nhận, vừa kết nối cuộc gọi thì thấy mặt Đào Đào choán hết cái màn hình:"Doanh Doanh, bạn hay lắm, buôn chuyện nửa chừng rồi cúp máy, mất tăm tích luôn.""Xin lỗi chị em, nãy mình đau bụng quá nên mới treo.""Vậy à, có sao không? Mình thấy mặt bạn đỏ quá."" Ừm không sao, mình đỡ rồi. Cậu gọi cho mình có chuyenj gì thế?" Tôi vội vàng trả lời tay khẽ vuốt tóc chỉ sợ Đào Đào nhìn ra điều gì bất thường." À, vụ tỏ tình ấy, bỗng dưng mình nhớ ra, hình như vụ đó là mình làm. Hì hì."Cái gì cơ????Tất cả những gì tôi gặp phải hôm nay đều do cậu ta làm ư????" Dương Đào Đào hôm nào gặp mình sẽ thịt cậu."" Doanh Doanh đáng yêu, lúc đó mình say quá, mới chọn thách. Lúc vội vàng mình cầm nhầm điện thoại cậu để ở túi mình. Ai bảo hai cái điện thoại giống nhau quá làm mình... làm mình..."" Cậu giết mình rồi. Đêm nay mình phải trải qua những gì cậu không thể tưởng tượng được đâu."" Ý cậu là sao? Đêm nay còn xảy ra chuyện gì mà cậu không kể với mình ư?""Không hề." Tôi như chạm phải bỏng, vội vàng bật dậy phủ nhận:"Không có chuyện gì cả.""Ồ..." Đào Đào kéo dài giọng, hiển nhiên không tin lời tôi nói."Nhân tiện, Đào Đào mình có chuyện muốn thỉnh giáo. Tạ Vân Cơ trước giờ lúc nào cũng đối xử với mình như một cô nhóc. Bây giờ mình không muốn thế, phải làm gì để thay đổi đây?"Đào Đào cười một tiếng:" Hơi khó đấy. Cậu thử nghĩ mà xem, anh ấy nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, có bao nhiêu chuyện xấu hổ có khi cậu không có ấn tượng gì nhưng anh ấy vẫn còn nhớ, chưa kể nhìn dáng vẻ cậu có khác gì học sinh cấp 3 không hả?""Thì vì vậy mình mới nhờ cậu tư vấn mà."Đào Đào trầm ngâm một lúc sau đó dặn tôi:" Vậy từ giờ cậu phải hành động giống người lớn hơn nữa còn thay đổi cả gu ăn mặc với cách trang điểm cho trưởng thành hơn đi."Sau khi cúp máy, tôi lấy quyển sổ ghi lại vài chiêu mà Đào Đào truyền thụ. Nghĩ đến biểu cảm của Tạ Vân Cơ khi tôi dùng mấy chiêu này bỗng dưng mặt tôi lại nóng bừng.

Chương 13