Tác giả:

01 Tôi cầm mặt dây chuyền bằng ngọc bích của Lục Trân Châu, nhìn người từ ngàn dặm xa xôi đuổi đến tận huyện thành, Tống Mộ Hàn. Tôi mặt không đỏ tim không đập: “Đúng rồi, tôi chính là bé gái cứu anh khỏi đuối nước năm đó.” Tống Mộ Hàn đưa ra nghi ngờ. "Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ nhìn thấy trên cổ tay cô ấy có một cái bớt hình con bướm, cô có thể cho tôi xem được không?" Tôi trực tiếp đưa cổ tay mình đến trước mắt hắn. Nơi đó dày đặc những vết sẹo do bỏng tàn thuốc và các vết c.ắ.t cổ tay sâu cạn không đồng nhất đan xen vào nhau, thấy mà ghê người. "Tự mình tìm đi." Tống Mộ Hàn sững sờ. Tôi nhìn hắn nói: "Anh đến sớm ba năm, hẳn là còn có thể nhìn thấy, hiện tại, không thể đâu." Tống Mộ Hàn đưa tôi từ một huyện thành nhỏ đến Bắc Kinh. Hắn nói tôi là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn muốn báo đáp tôi thật tốt. Vậy là, tôi mang theo hồ sơ nhập học, thuận lợi chuyển đến trường trung học tốt nhất ở Bắc Kinh. Mặc dù điểm hồi cấp ba của tôi rất kém. Tống Mộ Hàn đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý…

Chương 11

Ánh Trăng Nơi Thiên ĐườngTác giả: 小尘Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình01 Tôi cầm mặt dây chuyền bằng ngọc bích của Lục Trân Châu, nhìn người từ ngàn dặm xa xôi đuổi đến tận huyện thành, Tống Mộ Hàn. Tôi mặt không đỏ tim không đập: “Đúng rồi, tôi chính là bé gái cứu anh khỏi đuối nước năm đó.” Tống Mộ Hàn đưa ra nghi ngờ. "Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ nhìn thấy trên cổ tay cô ấy có một cái bớt hình con bướm, cô có thể cho tôi xem được không?" Tôi trực tiếp đưa cổ tay mình đến trước mắt hắn. Nơi đó dày đặc những vết sẹo do bỏng tàn thuốc và các vết c.ắ.t cổ tay sâu cạn không đồng nhất đan xen vào nhau, thấy mà ghê người. "Tự mình tìm đi." Tống Mộ Hàn sững sờ. Tôi nhìn hắn nói: "Anh đến sớm ba năm, hẳn là còn có thể nhìn thấy, hiện tại, không thể đâu." Tống Mộ Hàn đưa tôi từ một huyện thành nhỏ đến Bắc Kinh. Hắn nói tôi là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn muốn báo đáp tôi thật tốt. Vậy là, tôi mang theo hồ sơ nhập học, thuận lợi chuyển đến trường trung học tốt nhất ở Bắc Kinh. Mặc dù điểm hồi cấp ba của tôi rất kém. Tống Mộ Hàn đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý… 11.Tôi và Hứa Ngôn cùng vài nhân viên công tác ngồi tại phòng hội nghị, nhìn từng người, từng người đi vào casting.Các cô ấy người thì diễn đoạn bị bắt nạt, bất lực và đau khổ, người thì thử vai thủ phạm ác độc và càn rỡ. Có mấy diễn viên cũ kỹ năng diễn xuất của họ thật sự xuất thần nhập hóa, diễn vai kẻ bắt nạt một cách sống động khiến tôi toát mồ hôi ướt sũng cả người.Trong góc khuất bàn tay Hứa Ngôn nắm lấy đôi tay đang run rẩy của tôi. Tay anh ấm áp khô ráo, tôi hơi run nhưng không muốn thoát ra.Ngày đầu tiên thử vai rất nhanh đã kết thúc, tôi đang chuẩn bị về nhà đột nhiên một nhân viên đẩy cửa vào nói: “Đạo diễn Hứa, Lục Trân Châu đã ký xong hợp đồng, muốn gặp anh một chút.”Sau khi gõ cửa ba cái, Lục Trân Châu đẩy cửa đi vào, khuôn mặt tràn đầy vui sướng và kích động của cô ta khi nhìn thấy tôi đổ nhiên méo xệch.“Sao cô lại ở đây?”Nhân viên bên cạnh có lòng tốt giới thiệu với cô ta: “Vị này là cô Noãn Dương, cũng là biên kịch của ”“Biên kịch Noãn Dương, cô là biên kịch Noãn Dương…”Lục Trân Châu không thể tin nổi, bắt đầu sợ hãi. Cô ta vọt tới trước bàn, cầm một phần kịch bản lên nhanh chóng lật ra đọc.“Cô cố tình đúng không? Cô muốn hại tôi?”Tôi bày ra vẻ mặt vô tội: “Cô Lục, nếu cô không muốn thì sẽ không ai bắt ép cô ký được.”“Tôi không diễn, tôi không thể diễn vai này được …”Cuối cùng Lục Trân Châu cũng ý thức được cô ta chủ động ngã vào cạm bẫy mà tôi tỉ mỉ đặt ra. Cô ta vô cùng lo lắng đi qua đi lại, lẩm bẩm một mình như bị thần kinh.“Tất nhiên cô có thể bỏ vai, chỉ cần đền tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là được.”Phí bồi thường vi phạm hợp đồng không hề nhỏ, đại khái nhiều hơn số tiền cô ta kiếm được từ khi gia nhập làng giải trí đến nay.Hứa Ngôn không ngẩng đầu, “Cô Lục, tôi muốn nói cho cô biết nếu cô bỏ vai là vi phạm hợp đồng, ngoại trừ đền bù chi phí vi phạm hợp đồng ra tôi còn có thể công bố với công chúng hành vi của cô.”Ngụ ý, đạo diễn Hứa không vừa mắt với cô ta thì người khác cũng không dám mời cô ta tham gia đóng phim.Lục Trân Châu rơi vào ngõ cụt, sụp đổ.

11.

Tôi và Hứa Ngôn cùng vài nhân viên công tác ngồi tại phòng hội nghị, nhìn từng người, từng người đi vào casting.

Các cô ấy người thì diễn đoạn bị bắt nạt, bất lực và đau khổ, người thì thử vai thủ phạm ác độc và càn rỡ. Có mấy diễn viên cũ kỹ năng diễn xuất của họ thật sự xuất thần nhập hóa, diễn vai kẻ bắt nạt một cách sống động khiến tôi toát mồ hôi ướt sũng cả người.

Trong góc khuất bàn tay Hứa Ngôn nắm lấy đôi tay đang run rẩy của tôi. Tay anh ấm áp khô ráo, tôi hơi run nhưng không muốn thoát ra.

Ngày đầu tiên thử vai rất nhanh đã kết thúc, tôi đang chuẩn bị về nhà đột nhiên một nhân viên đẩy cửa vào nói: “Đạo diễn Hứa, Lục Trân Châu đã ký xong hợp đồng, muốn gặp anh một chút.”

Sau khi gõ cửa ba cái, Lục Trân Châu đẩy cửa đi vào, khuôn mặt tràn đầy vui sướng và kích động của cô ta khi nhìn thấy tôi đổ nhiên méo xệch.

“Sao cô lại ở đây?”

Nhân viên bên cạnh có lòng tốt giới thiệu với cô ta: “Vị này là cô Noãn Dương, cũng là biên kịch của ”

“Biên kịch Noãn Dương, cô là biên kịch Noãn Dương…”

Lục Trân Châu không thể tin nổi, bắt đầu sợ hãi. Cô ta vọt tới trước bàn, cầm một phần kịch bản lên nhanh chóng lật ra đọc.

“Cô cố tình đúng không? Cô muốn hại tôi?”

Tôi bày ra vẻ mặt vô tội: “Cô Lục, nếu cô không muốn thì sẽ không ai bắt ép cô ký được.”

“Tôi không diễn, tôi không thể diễn vai này được …”

Cuối cùng Lục Trân Châu cũng ý thức được cô ta chủ động ngã vào cạm bẫy mà tôi tỉ mỉ đặt ra. Cô ta vô cùng lo lắng đi qua đi lại, lẩm bẩm một mình như bị thần kinh.

“Tất nhiên cô có thể bỏ vai, chỉ cần đền tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là được.”

Phí bồi thường vi phạm hợp đồng không hề nhỏ, đại khái nhiều hơn số tiền cô ta kiếm được từ khi gia nhập làng giải trí đến nay.

Hứa Ngôn không ngẩng đầu, “Cô Lục, tôi muốn nói cho cô biết nếu cô bỏ vai là vi phạm hợp đồng, ngoại trừ đền bù chi phí vi phạm hợp đồng ra tôi còn có thể công bố với công chúng hành vi của cô.”

Ngụ ý, đạo diễn Hứa không vừa mắt với cô ta thì người khác cũng không dám mời cô ta tham gia đóng phim.

Lục Trân Châu rơi vào ngõ cụt, sụp đổ.

Ánh Trăng Nơi Thiên ĐườngTác giả: 小尘Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình01 Tôi cầm mặt dây chuyền bằng ngọc bích của Lục Trân Châu, nhìn người từ ngàn dặm xa xôi đuổi đến tận huyện thành, Tống Mộ Hàn. Tôi mặt không đỏ tim không đập: “Đúng rồi, tôi chính là bé gái cứu anh khỏi đuối nước năm đó.” Tống Mộ Hàn đưa ra nghi ngờ. "Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ nhìn thấy trên cổ tay cô ấy có một cái bớt hình con bướm, cô có thể cho tôi xem được không?" Tôi trực tiếp đưa cổ tay mình đến trước mắt hắn. Nơi đó dày đặc những vết sẹo do bỏng tàn thuốc và các vết c.ắ.t cổ tay sâu cạn không đồng nhất đan xen vào nhau, thấy mà ghê người. "Tự mình tìm đi." Tống Mộ Hàn sững sờ. Tôi nhìn hắn nói: "Anh đến sớm ba năm, hẳn là còn có thể nhìn thấy, hiện tại, không thể đâu." Tống Mộ Hàn đưa tôi từ một huyện thành nhỏ đến Bắc Kinh. Hắn nói tôi là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn muốn báo đáp tôi thật tốt. Vậy là, tôi mang theo hồ sơ nhập học, thuận lợi chuyển đến trường trung học tốt nhất ở Bắc Kinh. Mặc dù điểm hồi cấp ba của tôi rất kém. Tống Mộ Hàn đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý… 11.Tôi và Hứa Ngôn cùng vài nhân viên công tác ngồi tại phòng hội nghị, nhìn từng người, từng người đi vào casting.Các cô ấy người thì diễn đoạn bị bắt nạt, bất lực và đau khổ, người thì thử vai thủ phạm ác độc và càn rỡ. Có mấy diễn viên cũ kỹ năng diễn xuất của họ thật sự xuất thần nhập hóa, diễn vai kẻ bắt nạt một cách sống động khiến tôi toát mồ hôi ướt sũng cả người.Trong góc khuất bàn tay Hứa Ngôn nắm lấy đôi tay đang run rẩy của tôi. Tay anh ấm áp khô ráo, tôi hơi run nhưng không muốn thoát ra.Ngày đầu tiên thử vai rất nhanh đã kết thúc, tôi đang chuẩn bị về nhà đột nhiên một nhân viên đẩy cửa vào nói: “Đạo diễn Hứa, Lục Trân Châu đã ký xong hợp đồng, muốn gặp anh một chút.”Sau khi gõ cửa ba cái, Lục Trân Châu đẩy cửa đi vào, khuôn mặt tràn đầy vui sướng và kích động của cô ta khi nhìn thấy tôi đổ nhiên méo xệch.“Sao cô lại ở đây?”Nhân viên bên cạnh có lòng tốt giới thiệu với cô ta: “Vị này là cô Noãn Dương, cũng là biên kịch của ”“Biên kịch Noãn Dương, cô là biên kịch Noãn Dương…”Lục Trân Châu không thể tin nổi, bắt đầu sợ hãi. Cô ta vọt tới trước bàn, cầm một phần kịch bản lên nhanh chóng lật ra đọc.“Cô cố tình đúng không? Cô muốn hại tôi?”Tôi bày ra vẻ mặt vô tội: “Cô Lục, nếu cô không muốn thì sẽ không ai bắt ép cô ký được.”“Tôi không diễn, tôi không thể diễn vai này được …”Cuối cùng Lục Trân Châu cũng ý thức được cô ta chủ động ngã vào cạm bẫy mà tôi tỉ mỉ đặt ra. Cô ta vô cùng lo lắng đi qua đi lại, lẩm bẩm một mình như bị thần kinh.“Tất nhiên cô có thể bỏ vai, chỉ cần đền tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là được.”Phí bồi thường vi phạm hợp đồng không hề nhỏ, đại khái nhiều hơn số tiền cô ta kiếm được từ khi gia nhập làng giải trí đến nay.Hứa Ngôn không ngẩng đầu, “Cô Lục, tôi muốn nói cho cô biết nếu cô bỏ vai là vi phạm hợp đồng, ngoại trừ đền bù chi phí vi phạm hợp đồng ra tôi còn có thể công bố với công chúng hành vi của cô.”Ngụ ý, đạo diễn Hứa không vừa mắt với cô ta thì người khác cũng không dám mời cô ta tham gia đóng phim.Lục Trân Châu rơi vào ngõ cụt, sụp đổ.

Chương 11