1 Tôi và người từng bắt nạt mình thời học sinh ở bên nhau. Khi tia nắng ban mai rơi vào phòng, tôi chỉ vừa cử động cánh tay. Cánh tay đang vòng qua eo tôi lập tức ôm tôi chặt hơn. Thẩm Diên Tri cúi đầu hôn cổ tôi, tiếng nói trầm khàn vì vừa tỉnh ngủ. “Tối hôm qua ngủ ngon không?” Tôi hơi cứng người, sau đó ngoan ngoãn gật đầu. Nếu là trước đây, có lẽ tôi còn phản kháng, nhưng anh đã dành ra ba ngày cuối tuần để dạy cho tôi một đạo lý. Ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi. Bàn tay đặt ở bên người bị người nắm lấy, anh hứng thú bừng bừng đan tay vào tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Tiếng nói mang theo ý cười vang lên. “Lần này không vứt nhẫn anh cho em nữa à?” …. Thứ anh nói là chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út của tôi. Trước đây có hai chiếc khác, một chiếc bị tôi giấu vào tủ lạnh, một chiếc bị tôi ném vào đài phun nước trong vườn hoa. Tôi tạm thời không muốn nhớ lại hậu quả ném hai chiếc nhẫn đó, còn chiếc nhẫn thứ ba đại khái mang đến hậu quả là: Tôi cùng anh, người tôi sợ…

Chương 24: Hoàn chính văn

Cái Tên Khắc Sâu Trong LòngTác giả: Bạch Khuông Lương Thái TửTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1 Tôi và người từng bắt nạt mình thời học sinh ở bên nhau. Khi tia nắng ban mai rơi vào phòng, tôi chỉ vừa cử động cánh tay. Cánh tay đang vòng qua eo tôi lập tức ôm tôi chặt hơn. Thẩm Diên Tri cúi đầu hôn cổ tôi, tiếng nói trầm khàn vì vừa tỉnh ngủ. “Tối hôm qua ngủ ngon không?” Tôi hơi cứng người, sau đó ngoan ngoãn gật đầu. Nếu là trước đây, có lẽ tôi còn phản kháng, nhưng anh đã dành ra ba ngày cuối tuần để dạy cho tôi một đạo lý. Ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi. Bàn tay đặt ở bên người bị người nắm lấy, anh hứng thú bừng bừng đan tay vào tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Tiếng nói mang theo ý cười vang lên. “Lần này không vứt nhẫn anh cho em nữa à?” …. Thứ anh nói là chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út của tôi. Trước đây có hai chiếc khác, một chiếc bị tôi giấu vào tủ lạnh, một chiếc bị tôi ném vào đài phun nước trong vườn hoa. Tôi tạm thời không muốn nhớ lại hậu quả ném hai chiếc nhẫn đó, còn chiếc nhẫn thứ ba đại khái mang đến hậu quả là: Tôi cùng anh, người tôi sợ… 24“Chậc, cậu nhớ lại hết rồi chứ gì?”Ngoài phòng bệnh, cô gái ôm tay ngửa đầu nhìn tôi.Thẩm Nhụy Hân trợn mắt nhìn.“Vậy cậu có nhớ, trước kia tớ và cậu là bạn thân nhất của nhau không?”“…”“Ngày đó tớ chưa nói cũng chưa làm gì cả, là cậu tự nổi điên.”“Anh tớ ngăn lại cậu mà bị cậu cho ăn mấy dao.”“…”“Cậu với anh tớ kết hôn lâu rồi, kết hôn từ bốn năm trước.”“Haizz, dù sao bây giờ tớ nói với cậu bao nhiêu, nói không chừng cậu sẽ lại quên hết.”Cô gái thở dài, Thẩm Nhụy Hân rất ghét tôi, tôi biết.Rốt cuộc tính cách cô ấy kiêu ngạo như thế, sao có thể chịu được việc người khác hiểu lầm cô ấy.Tôi đẩy cửa phòng.Thẩm Diên Tri vẫn đang hôn mê.Tôi ngồi xuống cạnh anh, cẩn thân miêu tả mặt mày của anh.Từ sống mũi đến đôi môi.Đêm khuya luôn yên tĩnh, em gái anh đi rồi, mấy ngày nay tôi vẫn luôn canh giữ ở mép giường của anh.Ma xui quỷ khiến, tôi cúi người hôn môi anh.Hôn giây lát, chợt hơi đ ộng tình, sao tôi lại cảm thấy mình được… Đáp lại?Tôi mở choàng mắt.Trong bóng đêm, đôi mắt Thẩm Diên Tri đen nhánh, thâm thúy.“Lại khóc?”“Nhóc mít ướt.”Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, vừa khàn vừa mang hài hước.Tôi nhớ tới, có một lần khi học cấp ba cũng thế này, tôi thi không tốt, khóc rất thê thảm.Anh bèn xoa bóp mặt tôi, nói tôi là nhóc mít ướt.Nghĩ đến đây, tôi khóc càng to hơn.Gọi tên anh từng tiếng này đến tiếng khác.“Haizz, anh nghe thấy được.”Lời nói của anh có ý cười, anh móc ngón tay của tôi.“Thẩm Diên Tri, em đã ở trong địa ngục từ lâu.”“Em không đáng để anh làm nhiều việc vì em như vậy.”Đoạn ký ức kinh hoàng không dám nghĩ lại kia là chân thật, cơ thể của tôi là tàn phá, tôi đã bị hắc ám bao vây từ lâu.Nhưng anh không để bụng.“Thật ra những người bắt nạt em lúc trước đã phải nhận báo ứng.”“Đám người đó vừa vào tù không lâu thì đã chết.”“Lúc bọn họ đi… Đã là hình thù kỳ quái.”“Cho nên Khanh Khanh, không sao cả, em là cô gái tốt, em sạch sẽ hơn bất cứ ai.”“Người không sạch sẽ chính là đám người kia, bọn họ đã nhận báo ứng nên có.”“Em nói em ở trong địa ngục, được.”“Không sao cả, Thẩm Diên Tri có thể cùng xuống địa ngục với Khanh Khanh.”“Đi đến đâu cũng được.”(Chính văn kết thúc)

Cái Tên Khắc Sâu Trong LòngTác giả: Bạch Khuông Lương Thái TửTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1 Tôi và người từng bắt nạt mình thời học sinh ở bên nhau. Khi tia nắng ban mai rơi vào phòng, tôi chỉ vừa cử động cánh tay. Cánh tay đang vòng qua eo tôi lập tức ôm tôi chặt hơn. Thẩm Diên Tri cúi đầu hôn cổ tôi, tiếng nói trầm khàn vì vừa tỉnh ngủ. “Tối hôm qua ngủ ngon không?” Tôi hơi cứng người, sau đó ngoan ngoãn gật đầu. Nếu là trước đây, có lẽ tôi còn phản kháng, nhưng anh đã dành ra ba ngày cuối tuần để dạy cho tôi một đạo lý. Ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi. Bàn tay đặt ở bên người bị người nắm lấy, anh hứng thú bừng bừng đan tay vào tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Tiếng nói mang theo ý cười vang lên. “Lần này không vứt nhẫn anh cho em nữa à?” …. Thứ anh nói là chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út của tôi. Trước đây có hai chiếc khác, một chiếc bị tôi giấu vào tủ lạnh, một chiếc bị tôi ném vào đài phun nước trong vườn hoa. Tôi tạm thời không muốn nhớ lại hậu quả ném hai chiếc nhẫn đó, còn chiếc nhẫn thứ ba đại khái mang đến hậu quả là: Tôi cùng anh, người tôi sợ… 24“Chậc, cậu nhớ lại hết rồi chứ gì?”Ngoài phòng bệnh, cô gái ôm tay ngửa đầu nhìn tôi.Thẩm Nhụy Hân trợn mắt nhìn.“Vậy cậu có nhớ, trước kia tớ và cậu là bạn thân nhất của nhau không?”“…”“Ngày đó tớ chưa nói cũng chưa làm gì cả, là cậu tự nổi điên.”“Anh tớ ngăn lại cậu mà bị cậu cho ăn mấy dao.”“…”“Cậu với anh tớ kết hôn lâu rồi, kết hôn từ bốn năm trước.”“Haizz, dù sao bây giờ tớ nói với cậu bao nhiêu, nói không chừng cậu sẽ lại quên hết.”Cô gái thở dài, Thẩm Nhụy Hân rất ghét tôi, tôi biết.Rốt cuộc tính cách cô ấy kiêu ngạo như thế, sao có thể chịu được việc người khác hiểu lầm cô ấy.Tôi đẩy cửa phòng.Thẩm Diên Tri vẫn đang hôn mê.Tôi ngồi xuống cạnh anh, cẩn thân miêu tả mặt mày của anh.Từ sống mũi đến đôi môi.Đêm khuya luôn yên tĩnh, em gái anh đi rồi, mấy ngày nay tôi vẫn luôn canh giữ ở mép giường của anh.Ma xui quỷ khiến, tôi cúi người hôn môi anh.Hôn giây lát, chợt hơi đ ộng tình, sao tôi lại cảm thấy mình được… Đáp lại?Tôi mở choàng mắt.Trong bóng đêm, đôi mắt Thẩm Diên Tri đen nhánh, thâm thúy.“Lại khóc?”“Nhóc mít ướt.”Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, vừa khàn vừa mang hài hước.Tôi nhớ tới, có một lần khi học cấp ba cũng thế này, tôi thi không tốt, khóc rất thê thảm.Anh bèn xoa bóp mặt tôi, nói tôi là nhóc mít ướt.Nghĩ đến đây, tôi khóc càng to hơn.Gọi tên anh từng tiếng này đến tiếng khác.“Haizz, anh nghe thấy được.”Lời nói của anh có ý cười, anh móc ngón tay của tôi.“Thẩm Diên Tri, em đã ở trong địa ngục từ lâu.”“Em không đáng để anh làm nhiều việc vì em như vậy.”Đoạn ký ức kinh hoàng không dám nghĩ lại kia là chân thật, cơ thể của tôi là tàn phá, tôi đã bị hắc ám bao vây từ lâu.Nhưng anh không để bụng.“Thật ra những người bắt nạt em lúc trước đã phải nhận báo ứng.”“Đám người đó vừa vào tù không lâu thì đã chết.”“Lúc bọn họ đi… Đã là hình thù kỳ quái.”“Cho nên Khanh Khanh, không sao cả, em là cô gái tốt, em sạch sẽ hơn bất cứ ai.”“Người không sạch sẽ chính là đám người kia, bọn họ đã nhận báo ứng nên có.”“Em nói em ở trong địa ngục, được.”“Không sao cả, Thẩm Diên Tri có thể cùng xuống địa ngục với Khanh Khanh.”“Đi đến đâu cũng được.”(Chính văn kết thúc)

Cái Tên Khắc Sâu Trong LòngTác giả: Bạch Khuông Lương Thái TửTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1 Tôi và người từng bắt nạt mình thời học sinh ở bên nhau. Khi tia nắng ban mai rơi vào phòng, tôi chỉ vừa cử động cánh tay. Cánh tay đang vòng qua eo tôi lập tức ôm tôi chặt hơn. Thẩm Diên Tri cúi đầu hôn cổ tôi, tiếng nói trầm khàn vì vừa tỉnh ngủ. “Tối hôm qua ngủ ngon không?” Tôi hơi cứng người, sau đó ngoan ngoãn gật đầu. Nếu là trước đây, có lẽ tôi còn phản kháng, nhưng anh đã dành ra ba ngày cuối tuần để dạy cho tôi một đạo lý. Ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi. Bàn tay đặt ở bên người bị người nắm lấy, anh hứng thú bừng bừng đan tay vào tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Tiếng nói mang theo ý cười vang lên. “Lần này không vứt nhẫn anh cho em nữa à?” …. Thứ anh nói là chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út của tôi. Trước đây có hai chiếc khác, một chiếc bị tôi giấu vào tủ lạnh, một chiếc bị tôi ném vào đài phun nước trong vườn hoa. Tôi tạm thời không muốn nhớ lại hậu quả ném hai chiếc nhẫn đó, còn chiếc nhẫn thứ ba đại khái mang đến hậu quả là: Tôi cùng anh, người tôi sợ… 24“Chậc, cậu nhớ lại hết rồi chứ gì?”Ngoài phòng bệnh, cô gái ôm tay ngửa đầu nhìn tôi.Thẩm Nhụy Hân trợn mắt nhìn.“Vậy cậu có nhớ, trước kia tớ và cậu là bạn thân nhất của nhau không?”“…”“Ngày đó tớ chưa nói cũng chưa làm gì cả, là cậu tự nổi điên.”“Anh tớ ngăn lại cậu mà bị cậu cho ăn mấy dao.”“…”“Cậu với anh tớ kết hôn lâu rồi, kết hôn từ bốn năm trước.”“Haizz, dù sao bây giờ tớ nói với cậu bao nhiêu, nói không chừng cậu sẽ lại quên hết.”Cô gái thở dài, Thẩm Nhụy Hân rất ghét tôi, tôi biết.Rốt cuộc tính cách cô ấy kiêu ngạo như thế, sao có thể chịu được việc người khác hiểu lầm cô ấy.Tôi đẩy cửa phòng.Thẩm Diên Tri vẫn đang hôn mê.Tôi ngồi xuống cạnh anh, cẩn thân miêu tả mặt mày của anh.Từ sống mũi đến đôi môi.Đêm khuya luôn yên tĩnh, em gái anh đi rồi, mấy ngày nay tôi vẫn luôn canh giữ ở mép giường của anh.Ma xui quỷ khiến, tôi cúi người hôn môi anh.Hôn giây lát, chợt hơi đ ộng tình, sao tôi lại cảm thấy mình được… Đáp lại?Tôi mở choàng mắt.Trong bóng đêm, đôi mắt Thẩm Diên Tri đen nhánh, thâm thúy.“Lại khóc?”“Nhóc mít ướt.”Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, vừa khàn vừa mang hài hước.Tôi nhớ tới, có một lần khi học cấp ba cũng thế này, tôi thi không tốt, khóc rất thê thảm.Anh bèn xoa bóp mặt tôi, nói tôi là nhóc mít ướt.Nghĩ đến đây, tôi khóc càng to hơn.Gọi tên anh từng tiếng này đến tiếng khác.“Haizz, anh nghe thấy được.”Lời nói của anh có ý cười, anh móc ngón tay của tôi.“Thẩm Diên Tri, em đã ở trong địa ngục từ lâu.”“Em không đáng để anh làm nhiều việc vì em như vậy.”Đoạn ký ức kinh hoàng không dám nghĩ lại kia là chân thật, cơ thể của tôi là tàn phá, tôi đã bị hắc ám bao vây từ lâu.Nhưng anh không để bụng.“Thật ra những người bắt nạt em lúc trước đã phải nhận báo ứng.”“Đám người đó vừa vào tù không lâu thì đã chết.”“Lúc bọn họ đi… Đã là hình thù kỳ quái.”“Cho nên Khanh Khanh, không sao cả, em là cô gái tốt, em sạch sẽ hơn bất cứ ai.”“Người không sạch sẽ chính là đám người kia, bọn họ đã nhận báo ứng nên có.”“Em nói em ở trong địa ngục, được.”“Không sao cả, Thẩm Diên Tri có thể cùng xuống địa ngục với Khanh Khanh.”“Đi đến đâu cũng được.”(Chính văn kết thúc)

Chương 24: Hoàn chính văn