Tác giả:

Anh chết vào ba ngày trước, trước khi chết có tặng cho tôi một bó hoa. Tôi nhìn hoa cát tường trắng đang nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió trong chiếc bình cổ mỏng trong suốt trên bậu cửa sổ, trên cánh hoa có lấm tấm những ngôi sao màu đỏ, trong đầu chợt nghĩ nảy ra một ý tưởng kỳ lạ – sao mà anh lại nghĩ ra chuyện mua loại hoa này cho tôi nhỉ? Giờ đây, hoa vẫn nơi đó, nhưng anh đã không còn nữa rồi. Anh đang thật tâm muốn khiến tôi khó chịu ư? Nhắc mới nhớ, anh còn chẳng phải là người yêu cũng tôi nữa là. Chết thì cứ chết thôi. … Tôi cũng chả cảm thấy gì cả. Nhưng mà, trong lòng tôi vẫn thoáng có chút buồn, có lẽ là do thời tiết không tốt, tôi bèn đứng dậy bưng bình hoa đang đặt trên bệ cửa sổ vào phòng ngủ.

Chương 30

Tiếng VangTác giả: Mại TháiTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcAnh chết vào ba ngày trước, trước khi chết có tặng cho tôi một bó hoa. Tôi nhìn hoa cát tường trắng đang nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió trong chiếc bình cổ mỏng trong suốt trên bậu cửa sổ, trên cánh hoa có lấm tấm những ngôi sao màu đỏ, trong đầu chợt nghĩ nảy ra một ý tưởng kỳ lạ – sao mà anh lại nghĩ ra chuyện mua loại hoa này cho tôi nhỉ? Giờ đây, hoa vẫn nơi đó, nhưng anh đã không còn nữa rồi. Anh đang thật tâm muốn khiến tôi khó chịu ư? Nhắc mới nhớ, anh còn chẳng phải là người yêu cũng tôi nữa là. Chết thì cứ chết thôi. … Tôi cũng chả cảm thấy gì cả. Nhưng mà, trong lòng tôi vẫn thoáng có chút buồn, có lẽ là do thời tiết không tốt, tôi bèn đứng dậy bưng bình hoa đang đặt trên bệ cửa sổ vào phòng ngủ. Hôm nay toàn bộ hoa đều đã khô héo.Tôi ở nhà canh giữ bó hoa này suốt hai mươi ngày, cuối cùng cũng chờ được đến kỳ hoa tàn, cánh hoa màu trắng bị gió và không khí nhuộm thành màu vàng sẫm, giống như quá khứ của tôi và Đường Niệm Hoài vậy.Tôi ngồi trên sô pha bế anh ấy lên, cái gì mà lợi ích gia tộc, cái gì mà lấy đại cục làm trọng, cái gì mà nghe lời tôi đều từ bỏ cả.Tôi chỉ cần một người mang vết thương chồng chất, một quả dưa ngốc đã khóc đến mắt mũi tèm lem, một nhóc hamster tủi thân, một bé mèo con dịu dàng đáng yêu, một người thương mãi mãi yêu tôi mà thôi.Cuối cùng thì không còn ai có thể làm tổn thương anh được nữa.Tôi cũng không thể.Bởi vì anh đã bỏ tôi đi rồi.Bên trong bó hoa kia có một tấm thiệp chúc mừng, lần này Tiểu Đường không viết mấy lời chúc mừng đầy nhiệt tình nữa, mà là để lại câu ngôn ngữ của loài hoa cát tường – tình yêu chân thành mãi không thay đổi.

Hôm nay toàn bộ hoa đều đã khô héo.

Tôi ở nhà canh giữ bó hoa này suốt hai mươi ngày, cuối cùng cũng chờ được đến kỳ hoa tàn, cánh hoa màu trắng bị gió và không khí nhuộm thành màu vàng sẫm, giống như quá khứ của tôi và Đường Niệm Hoài vậy.

Tôi ngồi trên sô pha bế anh ấy lên, cái gì mà lợi ích gia tộc, cái gì mà lấy đại cục làm trọng, cái gì mà nghe lời tôi đều từ bỏ cả.

Tôi chỉ cần một người mang vết thương chồng chất, một quả dưa ngốc đã khóc đến mắt mũi tèm lem, một nhóc hamster tủi thân, một bé mèo con dịu dàng đáng yêu, một người thương mãi mãi yêu tôi mà thôi.

Cuối cùng thì không còn ai có thể làm tổn thương anh được nữa.

Tôi cũng không thể.

Bởi vì anh đã bỏ tôi đi rồi.

Bên trong bó hoa kia có một tấm thiệp chúc mừng, lần này Tiểu Đường không viết mấy lời chúc mừng đầy nhiệt tình nữa, mà là để lại câu ngôn ngữ của loài hoa cát tường – tình yêu chân thành mãi không thay đổi.

Tiếng VangTác giả: Mại TháiTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcAnh chết vào ba ngày trước, trước khi chết có tặng cho tôi một bó hoa. Tôi nhìn hoa cát tường trắng đang nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió trong chiếc bình cổ mỏng trong suốt trên bậu cửa sổ, trên cánh hoa có lấm tấm những ngôi sao màu đỏ, trong đầu chợt nghĩ nảy ra một ý tưởng kỳ lạ – sao mà anh lại nghĩ ra chuyện mua loại hoa này cho tôi nhỉ? Giờ đây, hoa vẫn nơi đó, nhưng anh đã không còn nữa rồi. Anh đang thật tâm muốn khiến tôi khó chịu ư? Nhắc mới nhớ, anh còn chẳng phải là người yêu cũng tôi nữa là. Chết thì cứ chết thôi. … Tôi cũng chả cảm thấy gì cả. Nhưng mà, trong lòng tôi vẫn thoáng có chút buồn, có lẽ là do thời tiết không tốt, tôi bèn đứng dậy bưng bình hoa đang đặt trên bệ cửa sổ vào phòng ngủ. Hôm nay toàn bộ hoa đều đã khô héo.Tôi ở nhà canh giữ bó hoa này suốt hai mươi ngày, cuối cùng cũng chờ được đến kỳ hoa tàn, cánh hoa màu trắng bị gió và không khí nhuộm thành màu vàng sẫm, giống như quá khứ của tôi và Đường Niệm Hoài vậy.Tôi ngồi trên sô pha bế anh ấy lên, cái gì mà lợi ích gia tộc, cái gì mà lấy đại cục làm trọng, cái gì mà nghe lời tôi đều từ bỏ cả.Tôi chỉ cần một người mang vết thương chồng chất, một quả dưa ngốc đã khóc đến mắt mũi tèm lem, một nhóc hamster tủi thân, một bé mèo con dịu dàng đáng yêu, một người thương mãi mãi yêu tôi mà thôi.Cuối cùng thì không còn ai có thể làm tổn thương anh được nữa.Tôi cũng không thể.Bởi vì anh đã bỏ tôi đi rồi.Bên trong bó hoa kia có một tấm thiệp chúc mừng, lần này Tiểu Đường không viết mấy lời chúc mừng đầy nhiệt tình nữa, mà là để lại câu ngôn ngữ của loài hoa cát tường – tình yêu chân thành mãi không thay đổi.

Chương 30