Ầm ầm ầm...1 Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, từng tia lôi điện chớp loé bên trong. Uy áp không ngừng ép xuống ngọn núi bên dưới, xung quanh trăm dặm vắng lặng dị thường. Nhưng nó nhanh chóng tan đi, trả lại bầu trời trong sáng cho nơi này. Bên trong ngọn núi, một đứa bé trai trắng nõn béo múp ngồi trong đống quần áo cháy đen hỗn loạn. Biểu tình đầy bất đắc dĩ nói không nên lời, rồi lại hoá thành một tiếng thở dài bay đi. Đứa nhỏ dù chỉ khoảng năm tuổi nhưng ngũ quan tuyệt đẹp. Mắt phượng, mày ngài. Sống mũi cao thẳng. Môi hồng đầy đặn lúc này đang mím lại đầy buồn bực nhưng vẫn khiến người thấy đáng yêu. Ba ngàn bạch phát như thủy xoã tung phía sau cùng song đồng màu lưu ly như ngọc châu ngâm trong nước, ai nhìn cũng bị hút sâu vào đó, dứt không ra được. Bộp. Giữa lúc nó đang nhăn nhó thì một vật lạ rớt bộp lên đầu khiến nó đơ ra vài giây. Vật lạ kia sau khi rớt xuống đầu nó lại bị nảy lên, rồi rớt tiếp xuống đất. "Chít..." Một tiếng kêu thảm thương vang lên, trên đất nằm một con…
Chương 267: 267: Thấy Là Phải Chạy
Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn LộnTác giả: Nguyệt Cầm Ỷ MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngẦm ầm ầm...1 Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, từng tia lôi điện chớp loé bên trong. Uy áp không ngừng ép xuống ngọn núi bên dưới, xung quanh trăm dặm vắng lặng dị thường. Nhưng nó nhanh chóng tan đi, trả lại bầu trời trong sáng cho nơi này. Bên trong ngọn núi, một đứa bé trai trắng nõn béo múp ngồi trong đống quần áo cháy đen hỗn loạn. Biểu tình đầy bất đắc dĩ nói không nên lời, rồi lại hoá thành một tiếng thở dài bay đi. Đứa nhỏ dù chỉ khoảng năm tuổi nhưng ngũ quan tuyệt đẹp. Mắt phượng, mày ngài. Sống mũi cao thẳng. Môi hồng đầy đặn lúc này đang mím lại đầy buồn bực nhưng vẫn khiến người thấy đáng yêu. Ba ngàn bạch phát như thủy xoã tung phía sau cùng song đồng màu lưu ly như ngọc châu ngâm trong nước, ai nhìn cũng bị hút sâu vào đó, dứt không ra được. Bộp. Giữa lúc nó đang nhăn nhó thì một vật lạ rớt bộp lên đầu khiến nó đơ ra vài giây. Vật lạ kia sau khi rớt xuống đầu nó lại bị nảy lên, rồi rớt tiếp xuống đất. "Chít..." Một tiếng kêu thảm thương vang lên, trên đất nằm một con… Hai người vượt qua hồng cầu nhàn nhã như đi dao mát, cuối cùng cũng nhìn thấy được Đại Thiên thế giới chiếm cứ vị trí khổng lồ trong tinh không bao la.Đại Thiên trước mắt họ như một bức tranh thủy mặc, càng đến gần lại càng to, khiến người choáng ngộp.Thời điểm họ đến gần Đại Thiên cũng là lúc tiên nhân trước cổng nhập khẩu ồn ào như vỡ chợ.Dù họ không biết cuối cùng người sẽ đi về đâu, nhưng cũng không ngại họ sắn tay áo lên chuẩn bị cuộc chiến cướp người."Các ngươi giành cái gì mà giành!!?""Xê ra! Xê ra!"Đương lúc họ vây kín cổng nhập khẩu thì bị tiếng hét phía sau làm cho chấn động, cộng thêm chưởng lực đánh tới làm họ hết hồn, nhao nhao tránh đi.Chẳng mấy chốc, cổng nhập khẩu rộng rãi thoáng mát hẳn.Đám tiên nhân tránh xong rồi ai nấy đều tức giận quay đầu nhìn lại xem kẻ nào to gian dám động thủ ở nơi này.Nhưng nhìn một cái, khí thế gì đó cũng yểu xìu, không còn chút nhuệ khí gì nữa.Bởi vì kẻ đến là một trong bốn thế lực lớn nhất Đại Thiên thế giới chứ sao..."Làm cái gì vậy chứ...!Họ không phải có một cổng rồi sao, còn là độc quyền, mắc gì lúc nào cũng đến tranh với chúng ta?"Lời này nói được nhỏ, chẳng có chút khí thế nào, rõ ràng là sợ đối phương nghe thấy.Nhưng vừa đủ cho người bên cạnh nghe thấy, dấy lên một làn sóng bất bình trong lòng đám người."Cẩn thận cái miệng."Có người không đành lòng thấy máu nhuộm đài phi thăng nên nhẹ giọng nhắc nhở.Nhiều năm nay trong lòng đám tiên nhân đều rõ, Đại Thiên là muốn đổi trời, bốn vị thiên vương tuy chưa có cấu xé lẫn nhau nhưng Tà Vương, một trong tứ vương dã tâm bành trướng ai ai cũng nhìn ra.Không chỉ hôm nay họ mới làm ra chuyện chiếm đoạt tiên nhân mới phi thăng tại cổng chung.Không nên chỉ vì bất bình không chịu được mà hại cái thân khó khăn lắm mới tu luyện được đến giờ."Nơi này Tà Vương muốn, không có việc của các ngươi nữa.Giải tán thôi."Cầm đầu đám thuộc hạ Tà Vương đến cướp đài lần này - Thượng phẩm Chân Tiên Chấn Kình khinh thường liếc qua đám người, ngạo mạn buông lời đuổi người.Đám tiên nhân hai mặt nhìn nhau, ai cũng thấy bất bình trong mắt nhau nhưng lại chẳng ai nói tiếng nào.Chỉ là họ không có đi mà lùi lại chục bước, thủ ở bên cạnh.Chấn Kình hừ lạnh một tiếng, biết rõ ý định của họ nhưng không lại tiếp tục làm quá, miễn không có gan nhảy lên hớt tay trên của hắn, muốn xem thì để cho họ xem thôi.Bên trong đám người đứng hai vị tiên nhân biểu tình khác xa chúng tiên xung quanh, họ không có chút cảm xúc nào đối với việc Tà Vương cẩu thuộc hạ đang làm bậy ở kia mà âm thầm tám chuyện với nhau.Không chỉ hôm nay, không chỉ có họ đã thủ ở đây nhiều ngày như vậy, mà đã mấy trăm năm rồi, họ cũng đã thay phiên nhau canh ở đây mấy trăm năm, thế nhưng vẫn chưa đợi được người mà Không Vương muốn tìm, sắp ức chế muốn chết rồi.Lại thêm cái đám cẩu nô tài chuyên làm bẩn mắt kia, kiên trì của họ cũng sắp bị mài mòn hết.Từ thời điểm đài phi thăng hiện lên bóng người cho đến hiện tại vẫn chưa thấy ai xuất hiện, không ngoại lệ đối phương đã đến cổng khác rồi.Thế nhưng đám người vẫn thật kiên nhẫn mà chờ đợi.Đối với họ cũng chỉ là cái nháy mắt là qua, chút kiên nhẫn đó vẫn là có.Nhưng tiên nhân nhập cảnh lần này cũng quá lề mề đi, trên đài vẫn còn bóng người mờ ảo nhưng mãi cũng chưa thấy tới hết, này là tính đi dạo hồng cầu ngắm cảnh sao?.
Hai người vượt qua hồng cầu nhàn nhã như đi dao mát, cuối cùng cũng nhìn thấy được Đại Thiên thế giới chiếm cứ vị trí khổng lồ trong tinh không bao la.
Đại Thiên trước mắt họ như một bức tranh thủy mặc, càng đến gần lại càng to, khiến người choáng ngộp.
Thời điểm họ đến gần Đại Thiên cũng là lúc tiên nhân trước cổng nhập khẩu ồn ào như vỡ chợ.
Dù họ không biết cuối cùng người sẽ đi về đâu, nhưng cũng không ngại họ sắn tay áo lên chuẩn bị cuộc chiến cướp người.
"Các ngươi giành cái gì mà giành!!?"
"Xê ra! Xê ra!"
Đương lúc họ vây kín cổng nhập khẩu thì bị tiếng hét phía sau làm cho chấn động, cộng thêm chưởng lực đánh tới làm họ hết hồn, nhao nhao tránh đi.
Chẳng mấy chốc, cổng nhập khẩu rộng rãi thoáng mát hẳn.
Đám tiên nhân tránh xong rồi ai nấy đều tức giận quay đầu nhìn lại xem kẻ nào to gian dám động thủ ở nơi này.
Nhưng nhìn một cái, khí thế gì đó cũng yểu xìu, không còn chút nhuệ khí gì nữa.
Bởi vì kẻ đến là một trong bốn thế lực lớn nhất Đại Thiên thế giới chứ sao...
"Làm cái gì vậy chứ...!Họ không phải có một cổng rồi sao, còn là độc quyền, mắc gì lúc nào cũng đến tranh với chúng ta?"
Lời này nói được nhỏ, chẳng có chút khí thế nào, rõ ràng là sợ đối phương nghe thấy.
Nhưng vừa đủ cho người bên cạnh nghe thấy, dấy lên một làn sóng bất bình trong lòng đám người.
"Cẩn thận cái miệng."
Có người không đành lòng thấy máu nhuộm đài phi thăng nên nhẹ giọng nhắc nhở.
Nhiều năm nay trong lòng đám tiên nhân đều rõ, Đại Thiên là muốn đổi trời, bốn vị thiên vương tuy chưa có cấu xé lẫn nhau nhưng Tà Vương, một trong tứ vương dã tâm bành trướng ai ai cũng nhìn ra.
Không chỉ hôm nay họ mới làm ra chuyện chiếm đoạt tiên nhân mới phi thăng tại cổng chung.
Không nên chỉ vì bất bình không chịu được mà hại cái thân khó khăn lắm mới tu luyện được đến giờ.
"Nơi này Tà Vương muốn, không có việc của các ngươi nữa.
Giải tán thôi."
Cầm đầu đám thuộc hạ Tà Vương đến cướp đài lần này - Thượng phẩm Chân Tiên Chấn Kình khinh thường liếc qua đám người, ngạo mạn buông lời đuổi người.
Đám tiên nhân hai mặt nhìn nhau, ai cũng thấy bất bình trong mắt nhau nhưng lại chẳng ai nói tiếng nào.
Chỉ là họ không có đi mà lùi lại chục bước, thủ ở bên cạnh.
Chấn Kình hừ lạnh một tiếng, biết rõ ý định của họ nhưng không lại tiếp tục làm quá, miễn không có gan nhảy lên hớt tay trên của hắn, muốn xem thì để cho họ xem thôi.
Bên trong đám người đứng hai vị tiên nhân biểu tình khác xa chúng tiên xung quanh, họ không có chút cảm xúc nào đối với việc Tà Vương cẩu thuộc hạ đang làm bậy ở kia mà âm thầm tám chuyện với nhau.
Không chỉ hôm nay, không chỉ có họ đã thủ ở đây nhiều ngày như vậy, mà đã mấy trăm năm rồi, họ cũng đã thay phiên nhau canh ở đây mấy trăm năm, thế nhưng vẫn chưa đợi được người mà Không Vương muốn tìm, sắp ức chế muốn chết rồi.
Lại thêm cái đám cẩu nô tài chuyên làm bẩn mắt kia, kiên trì của họ cũng sắp bị mài mòn hết.
Từ thời điểm đài phi thăng hiện lên bóng người cho đến hiện tại vẫn chưa thấy ai xuất hiện, không ngoại lệ đối phương đã đến cổng khác rồi.
Thế nhưng đám người vẫn thật kiên nhẫn mà chờ đợi.
Đối với họ cũng chỉ là cái nháy mắt là qua, chút kiên nhẫn đó vẫn là có.
Nhưng tiên nhân nhập cảnh lần này cũng quá lề mề đi, trên đài vẫn còn bóng người mờ ảo nhưng mãi cũng chưa thấy tới hết, này là tính đi dạo hồng cầu ngắm cảnh sao?.
Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn LộnTác giả: Nguyệt Cầm Ỷ MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngẦm ầm ầm...1 Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, từng tia lôi điện chớp loé bên trong. Uy áp không ngừng ép xuống ngọn núi bên dưới, xung quanh trăm dặm vắng lặng dị thường. Nhưng nó nhanh chóng tan đi, trả lại bầu trời trong sáng cho nơi này. Bên trong ngọn núi, một đứa bé trai trắng nõn béo múp ngồi trong đống quần áo cháy đen hỗn loạn. Biểu tình đầy bất đắc dĩ nói không nên lời, rồi lại hoá thành một tiếng thở dài bay đi. Đứa nhỏ dù chỉ khoảng năm tuổi nhưng ngũ quan tuyệt đẹp. Mắt phượng, mày ngài. Sống mũi cao thẳng. Môi hồng đầy đặn lúc này đang mím lại đầy buồn bực nhưng vẫn khiến người thấy đáng yêu. Ba ngàn bạch phát như thủy xoã tung phía sau cùng song đồng màu lưu ly như ngọc châu ngâm trong nước, ai nhìn cũng bị hút sâu vào đó, dứt không ra được. Bộp. Giữa lúc nó đang nhăn nhó thì một vật lạ rớt bộp lên đầu khiến nó đơ ra vài giây. Vật lạ kia sau khi rớt xuống đầu nó lại bị nảy lên, rồi rớt tiếp xuống đất. "Chít..." Một tiếng kêu thảm thương vang lên, trên đất nằm một con… Hai người vượt qua hồng cầu nhàn nhã như đi dao mát, cuối cùng cũng nhìn thấy được Đại Thiên thế giới chiếm cứ vị trí khổng lồ trong tinh không bao la.Đại Thiên trước mắt họ như một bức tranh thủy mặc, càng đến gần lại càng to, khiến người choáng ngộp.Thời điểm họ đến gần Đại Thiên cũng là lúc tiên nhân trước cổng nhập khẩu ồn ào như vỡ chợ.Dù họ không biết cuối cùng người sẽ đi về đâu, nhưng cũng không ngại họ sắn tay áo lên chuẩn bị cuộc chiến cướp người."Các ngươi giành cái gì mà giành!!?""Xê ra! Xê ra!"Đương lúc họ vây kín cổng nhập khẩu thì bị tiếng hét phía sau làm cho chấn động, cộng thêm chưởng lực đánh tới làm họ hết hồn, nhao nhao tránh đi.Chẳng mấy chốc, cổng nhập khẩu rộng rãi thoáng mát hẳn.Đám tiên nhân tránh xong rồi ai nấy đều tức giận quay đầu nhìn lại xem kẻ nào to gian dám động thủ ở nơi này.Nhưng nhìn một cái, khí thế gì đó cũng yểu xìu, không còn chút nhuệ khí gì nữa.Bởi vì kẻ đến là một trong bốn thế lực lớn nhất Đại Thiên thế giới chứ sao..."Làm cái gì vậy chứ...!Họ không phải có một cổng rồi sao, còn là độc quyền, mắc gì lúc nào cũng đến tranh với chúng ta?"Lời này nói được nhỏ, chẳng có chút khí thế nào, rõ ràng là sợ đối phương nghe thấy.Nhưng vừa đủ cho người bên cạnh nghe thấy, dấy lên một làn sóng bất bình trong lòng đám người."Cẩn thận cái miệng."Có người không đành lòng thấy máu nhuộm đài phi thăng nên nhẹ giọng nhắc nhở.Nhiều năm nay trong lòng đám tiên nhân đều rõ, Đại Thiên là muốn đổi trời, bốn vị thiên vương tuy chưa có cấu xé lẫn nhau nhưng Tà Vương, một trong tứ vương dã tâm bành trướng ai ai cũng nhìn ra.Không chỉ hôm nay họ mới làm ra chuyện chiếm đoạt tiên nhân mới phi thăng tại cổng chung.Không nên chỉ vì bất bình không chịu được mà hại cái thân khó khăn lắm mới tu luyện được đến giờ."Nơi này Tà Vương muốn, không có việc của các ngươi nữa.Giải tán thôi."Cầm đầu đám thuộc hạ Tà Vương đến cướp đài lần này - Thượng phẩm Chân Tiên Chấn Kình khinh thường liếc qua đám người, ngạo mạn buông lời đuổi người.Đám tiên nhân hai mặt nhìn nhau, ai cũng thấy bất bình trong mắt nhau nhưng lại chẳng ai nói tiếng nào.Chỉ là họ không có đi mà lùi lại chục bước, thủ ở bên cạnh.Chấn Kình hừ lạnh một tiếng, biết rõ ý định của họ nhưng không lại tiếp tục làm quá, miễn không có gan nhảy lên hớt tay trên của hắn, muốn xem thì để cho họ xem thôi.Bên trong đám người đứng hai vị tiên nhân biểu tình khác xa chúng tiên xung quanh, họ không có chút cảm xúc nào đối với việc Tà Vương cẩu thuộc hạ đang làm bậy ở kia mà âm thầm tám chuyện với nhau.Không chỉ hôm nay, không chỉ có họ đã thủ ở đây nhiều ngày như vậy, mà đã mấy trăm năm rồi, họ cũng đã thay phiên nhau canh ở đây mấy trăm năm, thế nhưng vẫn chưa đợi được người mà Không Vương muốn tìm, sắp ức chế muốn chết rồi.Lại thêm cái đám cẩu nô tài chuyên làm bẩn mắt kia, kiên trì của họ cũng sắp bị mài mòn hết.Từ thời điểm đài phi thăng hiện lên bóng người cho đến hiện tại vẫn chưa thấy ai xuất hiện, không ngoại lệ đối phương đã đến cổng khác rồi.Thế nhưng đám người vẫn thật kiên nhẫn mà chờ đợi.Đối với họ cũng chỉ là cái nháy mắt là qua, chút kiên nhẫn đó vẫn là có.Nhưng tiên nhân nhập cảnh lần này cũng quá lề mề đi, trên đài vẫn còn bóng người mờ ảo nhưng mãi cũng chưa thấy tới hết, này là tính đi dạo hồng cầu ngắm cảnh sao?.