Cốc cốc...
"Tiên sinh...!Tôi mang canh giải rượu đến cho ngài."
Hạ Mễ Chúc tay bưng bát canh còn bốc khói, vừa gõ cửa vừa ngập ngừng đối với người bên trong nói.
"Tiên sinh...?"
Cốc cốc...
"Tiên sinh...!Tôi mang canh giải rượu đến cho ngài."
Hạ Mễ Chúc tay bưng bát canh còn bốc khói, vừa gõ cửa vừa ngập ngừng đối với người bên trong nói.
"Tiên sinh...?"
"Tư Di đã xong chưa con?"
Sở Tư Di toàn thân áo cưới màu trắng lộng lẫy đang ngồi trên một chiếc ghế đơn bằng da bên trong phòng thay đồ của ngẩn người thì nghe thấy tiếng hỏi thăm có phần cẩn thận quá mức của mẹ Sở vọng tới.
"Phải làm sao đây..."
"Bác sĩ Tây Dương đều nói là không chữa được..."
Gì vậy...!Là ai đang nói chuyện...
"Không! Ninh Lục, mẹ sẽ không để con chết!"
Ninh Lục...!Là ai vậy? Là gọi ta sao...!Nhưng ta hư...!Đau...!Đau đầu quá!
"Tội nghiệp tiểu thư Nạp Lan..."
Đau...!Đau quá...
Mệt mỏi quá...
Hạ Nhiên biết rõ mình không thể sống được bao lâu nữa, đau đớn trên thân thể là gánh nặng, đau đớn trong tim càng là dao găm đâm vào tim cô.
Trước cổng một ngôi biệt thự Châu Âu kiểu cổ đã có lịch sử hơn ba trăm năm đang đứng hơn chục nam sinh tuổi chừng mười chín hai mươi.
Không khó nhận ra họ đều là những Beta có thân phận thấp kém nhất trong xã hội.
Bạch Kỳ Thư là một con chuột Hamster thuần trắng nhỏ xinh.
100 năm trước, Bạch Kỳ Thư ra đời.1
Cũng như hàng ngàn con chuột được sinh ra mỗi ngày, Bạch Kỳ Thư giống như cùng đám anh em của mình cùng nhau mở mắt nhìn bóng đêm tối tăm, chỉ riêng có ánh trăng là sáng.
Tô Niên là một thiếu niên câm.
Cậu không rõ lúc nào mình bị câm nhưng chắc chắn không phải là bẩm sinh, trong ký ức mờ nhạt thì cậu đã từng nghe thấy giọng nói của chính mình rồi, dù nó rất non nớt...
Không những câm mà cậu còn là một cô nhi.
Ba năm trước lúc họ kết hôn, chỉ có trách nhiệm không có tình yêu cô đã từng hỏi anh nếu anh không tình nguyện thì không cần nhận trách nhiệm này. Chỉ là một cái ân tình từ thời ông cha, hiện tại người nhà cô đều mất hết, anh có thể không nhận.
"Minh Độ, đó là ai?"