Tác giả:

1 “Ô…a…ô…Đừng…đừng…” “…” “A…sâu…ô…a…” Nạn nhân cắn răng cắn lợi rên rỉ. “Hừm…a…” Kẻ thủ ác xuất ra, ngừng lại vì có chút bàng hoàng khi nhận thức được tình huống. Lợi dụng lúc người say mà cưỡng bức là vô đạo đức, vô nhân tính. Nhưng mà, đã lỡ vô đạo đức, vô nhân tính một lần rồi thì làm thêm những lần nữa cũng không sao. Thế là, kẻ thủ ác lại tiếp tục cắm vào. Vui vẻ tận hưởng. Tận hưởng. 2 Trời trong, nắng ấm. Hương hoa tường vi ngạt ngào lan toả. Kiều Sở Ân mở mắt tỉnh dậy, phát hiện hắn đang nằm phía sau những bụi hoa tường vi cao. Đêm qua là thọ yến của phụ thân hắn, minh chủ võ lâm đương thời. Nhân sĩ hào kiệt, tai to mặt lớn đến Kiều gia chúc thọ có rất nhiều. Số rượu mà đêm qua dùng để tiếp khách có thể làm ngập lụt cả kinh thành này. Hắn cao hứng uống cũng rất nhiều. Do đó say đến bất tỉnh không về nổi phòng mình là chuyện đương nhiên. Có điều, sao lại đau nhức khó hiểu là thế nào chứ? Kiều Sở Ân nhổm dậy nhìn khắp người. Không một mảnh vải che thân. Y phục nhàu nát, bẩn thỉu…

Chương 6: Chương 6

Nếu Là Thanh Mai Trúc MãTác giả: Vô Diện NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước1 “Ô…a…ô…Đừng…đừng…” “…” “A…sâu…ô…a…” Nạn nhân cắn răng cắn lợi rên rỉ. “Hừm…a…” Kẻ thủ ác xuất ra, ngừng lại vì có chút bàng hoàng khi nhận thức được tình huống. Lợi dụng lúc người say mà cưỡng bức là vô đạo đức, vô nhân tính. Nhưng mà, đã lỡ vô đạo đức, vô nhân tính một lần rồi thì làm thêm những lần nữa cũng không sao. Thế là, kẻ thủ ác lại tiếp tục cắm vào. Vui vẻ tận hưởng. Tận hưởng. 2 Trời trong, nắng ấm. Hương hoa tường vi ngạt ngào lan toả. Kiều Sở Ân mở mắt tỉnh dậy, phát hiện hắn đang nằm phía sau những bụi hoa tường vi cao. Đêm qua là thọ yến của phụ thân hắn, minh chủ võ lâm đương thời. Nhân sĩ hào kiệt, tai to mặt lớn đến Kiều gia chúc thọ có rất nhiều. Số rượu mà đêm qua dùng để tiếp khách có thể làm ngập lụt cả kinh thành này. Hắn cao hứng uống cũng rất nhiều. Do đó say đến bất tỉnh không về nổi phòng mình là chuyện đương nhiên. Có điều, sao lại đau nhức khó hiểu là thế nào chứ? Kiều Sở Ân nhổm dậy nhìn khắp người. Không một mảnh vải che thân. Y phục nhàu nát, bẩn thỉu… 10Kiều Sở Ân về nhà thấy phụ thân hắn đang xem một xấp hoạ cô nương các nhà gia thế do bà mai vừa mang tới.“Sở Ân…”Kiều Sở Ân chặn ngang ông: “Con không thành thân đâu.Người mang ai đến con cũng đánh cả.”Ngài minh chủ võ lâm nhăn nhó: “Ai bảo xấp hoạ này dành cho con? Ta thấy Vị Lăng vì cô nương gì đó đau lòng muốn chết, nếu để nó chết thật thì Đào hiền đệ nhất định sẽ hiện hồn về bóp cổ ta.Tuổi nó cũng không còn nhỏ nữa, nên thành gia lập thất rồi.”Kiều Sở Ân nghe đến tên Đào Vị Lăng như bị chọc trúng chỗ ngứa, liền đem cục tức nín nhịn suốt đường đi bùng phát: “Cái tên dâm tặc đó thường xuyên lui tới thanh lâu, còn làm ra những chuyện đồi bại, mất hết cả thể diện.”Ngài minh chủ ngơ ngác: “Có nam nhân nào không thích vào thanh lâu?”“Y thì không được.” Hắn gào lên.Ngài minh chủ vẫn ngơ ngác: “Tại sao?”“Bởi vì y báo hại con mất thể diện theo.”Ngài minh chủ ngẫm ngẫm, xong vẫn ngơ ngác chưa hiểu ra vấn đề: “Nó vào thanh lâu thì liên quan gì thể diện của con?”“Vì y là bạn thân nhất của con.” Kiều Sở Ân vẫn cảm thấy bản thân rất có lý.Ngài minh chủ ngộ ra, chợt nói: “Hôm nọ ta nghe nói Bành phu tử vào thanh lâu.”“Liên quan gì con?”“Bởi vì ông ta là phu tử từng dạy học cho con.”Kiều Sở Ân đần mặt: “Con vẫn chưa thấy liên quan gì cả.”Ngài minh chủ gật gù, cuối cùng kết luận: “Vậy nên ta cũng chưa thấy việc Vị Lăng đi thanh lâu và con có liên quan gì.”“…”11Kiều Sở Ân đến Đào phủ.Chỉ còn một nghi phạm, chính là Trương đại ca, nhưng mà Đào Vị Lăng cứ lần lữa việc này việc nọ không muốn đi điều tra cùng hắn.Hắn đến là để lôi tên phiền phức này theo.Đào Vị Lăng nằm trên giường nhìn đỉnh màn, thở dài thở dài.Kiều Sở Ân đá cửa, hung hăng tiến vào lôi y dậy: “Đi theo ta đến nhà Trương đại ca.”Đào Vị Lăng rùng mình: “Lại xem cái ấy nữa hả?”Kiều Sở Ân quả quyết: “Chỉ còn một mình hắn.Khả năng là hắn rất cao.”Đào Vị Lăng dùng dằng không muốn đi: “Có lẽ không phải Trương đại ca đâu.Huynh ấy đức hạnh ngời ngời, huống hồ đã lập gia thất, càng không thể làm ra loại chuyện đó.”“Lập gia thất và chuyện háo sắc thì liên quan gì nhau? Ngươi không thấy cả khối đàn ông có vợ mà vẫn đi thanh lâu sao?”“Nhưng ta không nghĩ ngươi có sắc cho người khác háo…”Năm phút sau….Đào Vị Lăng thành đầu heo bị Kiều Sở Ân lôi sềnh sệch ra sân.Giữa đường, gặp hạ nhân nhà y hét toáng lên: “Không xong rồi thiếu gia, Trương thiếu gia ngoại tình với vợ người ta bị bắt gian trên giường.Chồng vị phu nhân đó đánh Trương thiếu gia đến mức gãy chân rồi.”Kiểu Sở Ân khinh bỉ nắm cổ áo Đào Vị Lăng: “Đức hạnh ngời ngời ấy hả?”“…”“Đúng là tên dâm tặc khốn kiếp.Nếu để ta biết đích thị là hắn, Kiều Sở Ân ta thề sẽ cho hắn tuyệt tử tuyệt tôn từ đây.”“…”.

10

Kiều Sở Ân về nhà thấy phụ thân hắn đang xem một xấp hoạ cô nương các nhà gia thế do bà mai vừa mang tới.

“Sở Ân…”

Kiều Sở Ân chặn ngang ông: “Con không thành thân đâu.

Người mang ai đến con cũng đánh cả.”

Ngài minh chủ võ lâm nhăn nhó: “Ai bảo xấp hoạ này dành cho con? Ta thấy Vị Lăng vì cô nương gì đó đau lòng muốn chết, nếu để nó chết thật thì Đào hiền đệ nhất định sẽ hiện hồn về bóp cổ ta.

Tuổi nó cũng không còn nhỏ nữa, nên thành gia lập thất rồi.”

Kiều Sở Ân nghe đến tên Đào Vị Lăng như bị chọc trúng chỗ ngứa, liền đem cục tức nín nhịn suốt đường đi bùng phát: “Cái tên dâm tặc đó thường xuyên lui tới thanh lâu, còn làm ra những chuyện đồi bại, mất hết cả thể diện.”

Ngài minh chủ ngơ ngác: “Có nam nhân nào không thích vào thanh lâu?”

“Y thì không được.” Hắn gào lên.

Ngài minh chủ vẫn ngơ ngác: “Tại sao?”

“Bởi vì y báo hại con mất thể diện theo.”

Ngài minh chủ ngẫm ngẫm, xong vẫn ngơ ngác chưa hiểu ra vấn đề: “Nó vào thanh lâu thì liên quan gì thể diện của con?”

“Vì y là bạn thân nhất của con.” Kiều Sở Ân vẫn cảm thấy bản thân rất có lý.

Ngài minh chủ ngộ ra, chợt nói: “Hôm nọ ta nghe nói Bành phu tử vào thanh lâu.”

“Liên quan gì con?”

“Bởi vì ông ta là phu tử từng dạy học cho con.”

Kiều Sở Ân đần mặt: “Con vẫn chưa thấy liên quan gì cả.”

Ngài minh chủ gật gù, cuối cùng kết luận: “Vậy nên ta cũng chưa thấy việc Vị Lăng đi thanh lâu và con có liên quan gì.”

“…”

11

Kiều Sở Ân đến Đào phủ.

Chỉ còn một nghi phạm, chính là Trương đại ca, nhưng mà Đào Vị Lăng cứ lần lữa việc này việc nọ không muốn đi điều tra cùng hắn.

Hắn đến là để lôi tên phiền phức này theo.

Đào Vị Lăng nằm trên giường nhìn đỉnh màn, thở dài thở dài.

Kiều Sở Ân đá cửa, hung hăng tiến vào lôi y dậy: “Đi theo ta đến nhà Trương đại ca.”

Đào Vị Lăng rùng mình: “Lại xem cái ấy nữa hả?”

Kiều Sở Ân quả quyết: “Chỉ còn một mình hắn.

Khả năng là hắn rất cao.”

Đào Vị Lăng dùng dằng không muốn đi: “Có lẽ không phải Trương đại ca đâu.

Huynh ấy đức hạnh ngời ngời, huống hồ đã lập gia thất, càng không thể làm ra loại chuyện đó.”

“Lập gia thất và chuyện háo sắc thì liên quan gì nhau? Ngươi không thấy cả khối đàn ông có vợ mà vẫn đi thanh lâu sao?”

“Nhưng ta không nghĩ ngươi có sắc cho người khác háo…”

Năm phút sau….

Đào Vị Lăng thành đầu heo bị Kiều Sở Ân lôi sềnh sệch ra sân.

Giữa đường, gặp hạ nhân nhà y hét toáng lên: “Không xong rồi thiếu gia, Trương thiếu gia ngoại tình với vợ người ta bị bắt gian trên giường.

Chồng vị phu nhân đó đánh Trương thiếu gia đến mức gãy chân rồi.”

Kiểu Sở Ân khinh bỉ nắm cổ áo Đào Vị Lăng: “Đức hạnh ngời ngời ấy hả?”

“…”

“Đúng là tên dâm tặc khốn kiếp.

Nếu để ta biết đích thị là hắn, Kiều Sở Ân ta thề sẽ cho hắn tuyệt tử tuyệt tôn từ đây.”

“…”.

Nếu Là Thanh Mai Trúc MãTác giả: Vô Diện NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước1 “Ô…a…ô…Đừng…đừng…” “…” “A…sâu…ô…a…” Nạn nhân cắn răng cắn lợi rên rỉ. “Hừm…a…” Kẻ thủ ác xuất ra, ngừng lại vì có chút bàng hoàng khi nhận thức được tình huống. Lợi dụng lúc người say mà cưỡng bức là vô đạo đức, vô nhân tính. Nhưng mà, đã lỡ vô đạo đức, vô nhân tính một lần rồi thì làm thêm những lần nữa cũng không sao. Thế là, kẻ thủ ác lại tiếp tục cắm vào. Vui vẻ tận hưởng. Tận hưởng. 2 Trời trong, nắng ấm. Hương hoa tường vi ngạt ngào lan toả. Kiều Sở Ân mở mắt tỉnh dậy, phát hiện hắn đang nằm phía sau những bụi hoa tường vi cao. Đêm qua là thọ yến của phụ thân hắn, minh chủ võ lâm đương thời. Nhân sĩ hào kiệt, tai to mặt lớn đến Kiều gia chúc thọ có rất nhiều. Số rượu mà đêm qua dùng để tiếp khách có thể làm ngập lụt cả kinh thành này. Hắn cao hứng uống cũng rất nhiều. Do đó say đến bất tỉnh không về nổi phòng mình là chuyện đương nhiên. Có điều, sao lại đau nhức khó hiểu là thế nào chứ? Kiều Sở Ân nhổm dậy nhìn khắp người. Không một mảnh vải che thân. Y phục nhàu nát, bẩn thỉu… 10Kiều Sở Ân về nhà thấy phụ thân hắn đang xem một xấp hoạ cô nương các nhà gia thế do bà mai vừa mang tới.“Sở Ân…”Kiều Sở Ân chặn ngang ông: “Con không thành thân đâu.Người mang ai đến con cũng đánh cả.”Ngài minh chủ võ lâm nhăn nhó: “Ai bảo xấp hoạ này dành cho con? Ta thấy Vị Lăng vì cô nương gì đó đau lòng muốn chết, nếu để nó chết thật thì Đào hiền đệ nhất định sẽ hiện hồn về bóp cổ ta.Tuổi nó cũng không còn nhỏ nữa, nên thành gia lập thất rồi.”Kiều Sở Ân nghe đến tên Đào Vị Lăng như bị chọc trúng chỗ ngứa, liền đem cục tức nín nhịn suốt đường đi bùng phát: “Cái tên dâm tặc đó thường xuyên lui tới thanh lâu, còn làm ra những chuyện đồi bại, mất hết cả thể diện.”Ngài minh chủ ngơ ngác: “Có nam nhân nào không thích vào thanh lâu?”“Y thì không được.” Hắn gào lên.Ngài minh chủ vẫn ngơ ngác: “Tại sao?”“Bởi vì y báo hại con mất thể diện theo.”Ngài minh chủ ngẫm ngẫm, xong vẫn ngơ ngác chưa hiểu ra vấn đề: “Nó vào thanh lâu thì liên quan gì thể diện của con?”“Vì y là bạn thân nhất của con.” Kiều Sở Ân vẫn cảm thấy bản thân rất có lý.Ngài minh chủ ngộ ra, chợt nói: “Hôm nọ ta nghe nói Bành phu tử vào thanh lâu.”“Liên quan gì con?”“Bởi vì ông ta là phu tử từng dạy học cho con.”Kiều Sở Ân đần mặt: “Con vẫn chưa thấy liên quan gì cả.”Ngài minh chủ gật gù, cuối cùng kết luận: “Vậy nên ta cũng chưa thấy việc Vị Lăng đi thanh lâu và con có liên quan gì.”“…”11Kiều Sở Ân đến Đào phủ.Chỉ còn một nghi phạm, chính là Trương đại ca, nhưng mà Đào Vị Lăng cứ lần lữa việc này việc nọ không muốn đi điều tra cùng hắn.Hắn đến là để lôi tên phiền phức này theo.Đào Vị Lăng nằm trên giường nhìn đỉnh màn, thở dài thở dài.Kiều Sở Ân đá cửa, hung hăng tiến vào lôi y dậy: “Đi theo ta đến nhà Trương đại ca.”Đào Vị Lăng rùng mình: “Lại xem cái ấy nữa hả?”Kiều Sở Ân quả quyết: “Chỉ còn một mình hắn.Khả năng là hắn rất cao.”Đào Vị Lăng dùng dằng không muốn đi: “Có lẽ không phải Trương đại ca đâu.Huynh ấy đức hạnh ngời ngời, huống hồ đã lập gia thất, càng không thể làm ra loại chuyện đó.”“Lập gia thất và chuyện háo sắc thì liên quan gì nhau? Ngươi không thấy cả khối đàn ông có vợ mà vẫn đi thanh lâu sao?”“Nhưng ta không nghĩ ngươi có sắc cho người khác háo…”Năm phút sau….Đào Vị Lăng thành đầu heo bị Kiều Sở Ân lôi sềnh sệch ra sân.Giữa đường, gặp hạ nhân nhà y hét toáng lên: “Không xong rồi thiếu gia, Trương thiếu gia ngoại tình với vợ người ta bị bắt gian trên giường.Chồng vị phu nhân đó đánh Trương thiếu gia đến mức gãy chân rồi.”Kiểu Sở Ân khinh bỉ nắm cổ áo Đào Vị Lăng: “Đức hạnh ngời ngời ấy hả?”“…”“Đúng là tên dâm tặc khốn kiếp.Nếu để ta biết đích thị là hắn, Kiều Sở Ân ta thề sẽ cho hắn tuyệt tử tuyệt tôn từ đây.”“…”.

Chương 6: Chương 6