Tác giả:

1 “Ô…a…ô…Đừng…đừng…” “…” “A…sâu…ô…a…” Nạn nhân cắn răng cắn lợi rên rỉ. “Hừm…a…” Kẻ thủ ác xuất ra, ngừng lại vì có chút bàng hoàng khi nhận thức được tình huống. Lợi dụng lúc người say mà cưỡng bức là vô đạo đức, vô nhân tính. Nhưng mà, đã lỡ vô đạo đức, vô nhân tính một lần rồi thì làm thêm những lần nữa cũng không sao. Thế là, kẻ thủ ác lại tiếp tục cắm vào. Vui vẻ tận hưởng. Tận hưởng. 2 Trời trong, nắng ấm. Hương hoa tường vi ngạt ngào lan toả. Kiều Sở Ân mở mắt tỉnh dậy, phát hiện hắn đang nằm phía sau những bụi hoa tường vi cao. Đêm qua là thọ yến của phụ thân hắn, minh chủ võ lâm đương thời. Nhân sĩ hào kiệt, tai to mặt lớn đến Kiều gia chúc thọ có rất nhiều. Số rượu mà đêm qua dùng để tiếp khách có thể làm ngập lụt cả kinh thành này. Hắn cao hứng uống cũng rất nhiều. Do đó say đến bất tỉnh không về nổi phòng mình là chuyện đương nhiên. Có điều, sao lại đau nhức khó hiểu là thế nào chứ? Kiều Sở Ân nhổm dậy nhìn khắp người. Không một mảnh vải che thân. Y phục nhàu nát, bẩn thỉu…

Chương 15: Chương 15

Nếu Là Thanh Mai Trúc MãTác giả: Vô Diện NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước1 “Ô…a…ô…Đừng…đừng…” “…” “A…sâu…ô…a…” Nạn nhân cắn răng cắn lợi rên rỉ. “Hừm…a…” Kẻ thủ ác xuất ra, ngừng lại vì có chút bàng hoàng khi nhận thức được tình huống. Lợi dụng lúc người say mà cưỡng bức là vô đạo đức, vô nhân tính. Nhưng mà, đã lỡ vô đạo đức, vô nhân tính một lần rồi thì làm thêm những lần nữa cũng không sao. Thế là, kẻ thủ ác lại tiếp tục cắm vào. Vui vẻ tận hưởng. Tận hưởng. 2 Trời trong, nắng ấm. Hương hoa tường vi ngạt ngào lan toả. Kiều Sở Ân mở mắt tỉnh dậy, phát hiện hắn đang nằm phía sau những bụi hoa tường vi cao. Đêm qua là thọ yến của phụ thân hắn, minh chủ võ lâm đương thời. Nhân sĩ hào kiệt, tai to mặt lớn đến Kiều gia chúc thọ có rất nhiều. Số rượu mà đêm qua dùng để tiếp khách có thể làm ngập lụt cả kinh thành này. Hắn cao hứng uống cũng rất nhiều. Do đó say đến bất tỉnh không về nổi phòng mình là chuyện đương nhiên. Có điều, sao lại đau nhức khó hiểu là thế nào chứ? Kiều Sở Ân nhổm dậy nhìn khắp người. Không một mảnh vải che thân. Y phục nhàu nát, bẩn thỉu… 26Bệnh nặng một chập, não bộ được đả thông, cái gì Kiều Sở Ân cũng nhớ ra.Đêm đó, không phải Đào Vị Lăng cưỡng bức hắn.Mà là…hắn say rượu câu dẫn người ta.Kiều Sở Ân đứng trên dãy hành lang từng phát sinh cớ sự.Đêm đó, Đào Vị Lăng ở trên hành lang này muốn đưa hắn về phòng.“Vị Lăng, sao trên trời lại có cái bánh bao vậy? Ta muốn ăn cái bánh bao đó.”“Ngươi say quá rồi.Đó là trăng.Đi đứng cho cẩn thận vào…đừng…ái…”Hắn áp sát Đào Vị Lăng vào cây cột cao, nồng nặc men rượu hỏi: “Vị Lăng, sao ngươi có đến hai đầu vậy?”“Là do ngươi hoa mắt thôi.”“Vị Lăng!”“Gì nữa?”“Chỉ muốn gọi tên ngươi.” Hắn nhoài người tới giữ chặt đầu Đào Vị Lăng lại, đột nhiên cúi xuống gặm môi y.Đào Vị Lăng đứng ngẩn ra.Hơi men trong người nhộn nhạo theo nụ hôn, bất chấp mà hôn tới luôn.Bất quá, hôn được một lúc, lý trí của Đào Vị Lăng thanh tỉnh, đẩy bật hắn ra, thế nhưng hắn vẫn cứ hồn nhiên sáp vào, hôn hôn mút mút khắp cổ y.Cả hai giằng co một hồi ra tận hoa viên, Đào Vị Lăng sẩy chân ngã xuống.Kiều Sở Ân thống khoái, thế này hôn hôn mút mút càng tiện.“Sở Ân, dừng…ta không chịu được…”“Vị Lăng, ta nóng quá, sao ngươi lại mát vậy? Thật thích…muốn ôm ôm…” Hắn liền bóc sạch y phục trên cơ thể người ta để thoả thích làm theo ý mình.“Dừng lại…”“Vị Lăng, ôm ta đi…”“Dừng…”“Vị Lăng!” Hai mắt ướt át, tiếp tục hôn hôn mút mút.“…”Thế là, sự tình phát sinh.Kiều Sở Ân tự đập cái phát vào đầu.Không thể tin được.Hắn luôn nghĩ mình là người bị hại, nhưng sự thật có vẻ như hắn mới là kẻ đi hại người khác.Không đúng.Kiều Sở Ân lắc đầu nguây nguẩy.Đào Vị Lăng đã được lợi như thế còn gì? Đó dù sao cũng là lần đầu tiên của hắn mà.Hơn nữa, lỗi không hoàn toàn ở hắn.Là do y thiếu định lực.Cho dù hắn có tấn công thế nào thì y cũng phải kiên cường hơn chứ.Dễ đầu hàng cám dỗ như vậy không đáng mặt nam nhi chút nào.“Phải! Là lỗi của tên đầu gỗ đó, không liên quan đến mình.” Kiều Sở Ân tự thuyết phục bản thân lần nữa rồi vênh váo bỏ đi.Thế nhưng, chỉ được vài bước thì hắn lại xìu xuống, mếu máo: “Trời ơi, là mình chủ động trước, sau này còn mặt mũi gì gặp ai nữa? Ai đến giết chết ta đi! Giết ta đi! Ta không muốn sống nữa.”Ngài minh chủ và Thiệu quản gia vô tình đi ngang qua.Thiệu quản gia lo lắng hỏi: “Có nên đến khuyên can thiếu gia vài câu không?”Ngài minh chủ xua tay: “Kệ nó đi.Điên như vậy là bình thường, khi nào nó bình thường mới đáng lo.”.

26

Bệnh nặng một chập, não bộ được đả thông, cái gì Kiều Sở Ân cũng nhớ ra.

Đêm đó, không phải Đào Vị Lăng cưỡng bức hắn.

Mà là…hắn say rượu câu dẫn người ta.

Kiều Sở Ân đứng trên dãy hành lang từng phát sinh cớ sự.

Đêm đó, Đào Vị Lăng ở trên hành lang này muốn đưa hắn về phòng.

“Vị Lăng, sao trên trời lại có cái bánh bao vậy? Ta muốn ăn cái bánh bao đó.”

“Ngươi say quá rồi.

Đó là trăng.

Đi đứng cho cẩn thận vào…đừng…ái…”

Hắn áp sát Đào Vị Lăng vào cây cột cao, nồng nặc men rượu hỏi: “Vị Lăng, sao ngươi có đến hai đầu vậy?”

“Là do ngươi hoa mắt thôi.”

“Vị Lăng!”

“Gì nữa?”

“Chỉ muốn gọi tên ngươi.” Hắn nhoài người tới giữ chặt đầu Đào Vị Lăng lại, đột nhiên cúi xuống gặm môi y.

Đào Vị Lăng đứng ngẩn ra.

Hơi men trong người nhộn nhạo theo nụ hôn, bất chấp mà hôn tới luôn.

Bất quá, hôn được một lúc, lý trí của Đào Vị Lăng thanh tỉnh, đẩy bật hắn ra, thế nhưng hắn vẫn cứ hồn nhiên sáp vào, hôn hôn mút mút khắp cổ y.

Cả hai giằng co một hồi ra tận hoa viên, Đào Vị Lăng sẩy chân ngã xuống.

Kiều Sở Ân thống khoái, thế này hôn hôn mút mút càng tiện.

“Sở Ân, dừng…ta không chịu được…”

“Vị Lăng, ta nóng quá, sao ngươi lại mát vậy? Thật thích…muốn ôm ôm…” Hắn liền bóc sạch y phục trên cơ thể người ta để thoả thích làm theo ý mình.

“Dừng lại…”

“Vị Lăng, ôm ta đi…”

“Dừng…”

“Vị Lăng!” Hai mắt ướt át, tiếp tục hôn hôn mút mút.

“…”

Thế là, sự tình phát sinh.

Kiều Sở Ân tự đập cái phát vào đầu.

Không thể tin được.

Hắn luôn nghĩ mình là người bị hại, nhưng sự thật có vẻ như hắn mới là kẻ đi hại người khác.

Không đúng.

Kiều Sở Ân lắc đầu nguây nguẩy.

Đào Vị Lăng đã được lợi như thế còn gì? Đó dù sao cũng là lần đầu tiên của hắn mà.

Hơn nữa, lỗi không hoàn toàn ở hắn.

Là do y thiếu định lực.

Cho dù hắn có tấn công thế nào thì y cũng phải kiên cường hơn chứ.

Dễ đầu hàng cám dỗ như vậy không đáng mặt nam nhi chút nào.

“Phải! Là lỗi của tên đầu gỗ đó, không liên quan đến mình.” Kiều Sở Ân tự thuyết phục bản thân lần nữa rồi vênh váo bỏ đi.

Thế nhưng, chỉ được vài bước thì hắn lại xìu xuống, mếu máo: “Trời ơi, là mình chủ động trước, sau này còn mặt mũi gì gặp ai nữa? Ai đến giết chết ta đi! Giết ta đi! Ta không muốn sống nữa.”

Ngài minh chủ và Thiệu quản gia vô tình đi ngang qua.

Thiệu quản gia lo lắng hỏi: “Có nên đến khuyên can thiếu gia vài câu không?”

Ngài minh chủ xua tay: “Kệ nó đi.

Điên như vậy là bình thường, khi nào nó bình thường mới đáng lo.”.

Nếu Là Thanh Mai Trúc MãTác giả: Vô Diện NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước1 “Ô…a…ô…Đừng…đừng…” “…” “A…sâu…ô…a…” Nạn nhân cắn răng cắn lợi rên rỉ. “Hừm…a…” Kẻ thủ ác xuất ra, ngừng lại vì có chút bàng hoàng khi nhận thức được tình huống. Lợi dụng lúc người say mà cưỡng bức là vô đạo đức, vô nhân tính. Nhưng mà, đã lỡ vô đạo đức, vô nhân tính một lần rồi thì làm thêm những lần nữa cũng không sao. Thế là, kẻ thủ ác lại tiếp tục cắm vào. Vui vẻ tận hưởng. Tận hưởng. 2 Trời trong, nắng ấm. Hương hoa tường vi ngạt ngào lan toả. Kiều Sở Ân mở mắt tỉnh dậy, phát hiện hắn đang nằm phía sau những bụi hoa tường vi cao. Đêm qua là thọ yến của phụ thân hắn, minh chủ võ lâm đương thời. Nhân sĩ hào kiệt, tai to mặt lớn đến Kiều gia chúc thọ có rất nhiều. Số rượu mà đêm qua dùng để tiếp khách có thể làm ngập lụt cả kinh thành này. Hắn cao hứng uống cũng rất nhiều. Do đó say đến bất tỉnh không về nổi phòng mình là chuyện đương nhiên. Có điều, sao lại đau nhức khó hiểu là thế nào chứ? Kiều Sở Ân nhổm dậy nhìn khắp người. Không một mảnh vải che thân. Y phục nhàu nát, bẩn thỉu… 26Bệnh nặng một chập, não bộ được đả thông, cái gì Kiều Sở Ân cũng nhớ ra.Đêm đó, không phải Đào Vị Lăng cưỡng bức hắn.Mà là…hắn say rượu câu dẫn người ta.Kiều Sở Ân đứng trên dãy hành lang từng phát sinh cớ sự.Đêm đó, Đào Vị Lăng ở trên hành lang này muốn đưa hắn về phòng.“Vị Lăng, sao trên trời lại có cái bánh bao vậy? Ta muốn ăn cái bánh bao đó.”“Ngươi say quá rồi.Đó là trăng.Đi đứng cho cẩn thận vào…đừng…ái…”Hắn áp sát Đào Vị Lăng vào cây cột cao, nồng nặc men rượu hỏi: “Vị Lăng, sao ngươi có đến hai đầu vậy?”“Là do ngươi hoa mắt thôi.”“Vị Lăng!”“Gì nữa?”“Chỉ muốn gọi tên ngươi.” Hắn nhoài người tới giữ chặt đầu Đào Vị Lăng lại, đột nhiên cúi xuống gặm môi y.Đào Vị Lăng đứng ngẩn ra.Hơi men trong người nhộn nhạo theo nụ hôn, bất chấp mà hôn tới luôn.Bất quá, hôn được một lúc, lý trí của Đào Vị Lăng thanh tỉnh, đẩy bật hắn ra, thế nhưng hắn vẫn cứ hồn nhiên sáp vào, hôn hôn mút mút khắp cổ y.Cả hai giằng co một hồi ra tận hoa viên, Đào Vị Lăng sẩy chân ngã xuống.Kiều Sở Ân thống khoái, thế này hôn hôn mút mút càng tiện.“Sở Ân, dừng…ta không chịu được…”“Vị Lăng, ta nóng quá, sao ngươi lại mát vậy? Thật thích…muốn ôm ôm…” Hắn liền bóc sạch y phục trên cơ thể người ta để thoả thích làm theo ý mình.“Dừng lại…”“Vị Lăng, ôm ta đi…”“Dừng…”“Vị Lăng!” Hai mắt ướt át, tiếp tục hôn hôn mút mút.“…”Thế là, sự tình phát sinh.Kiều Sở Ân tự đập cái phát vào đầu.Không thể tin được.Hắn luôn nghĩ mình là người bị hại, nhưng sự thật có vẻ như hắn mới là kẻ đi hại người khác.Không đúng.Kiều Sở Ân lắc đầu nguây nguẩy.Đào Vị Lăng đã được lợi như thế còn gì? Đó dù sao cũng là lần đầu tiên của hắn mà.Hơn nữa, lỗi không hoàn toàn ở hắn.Là do y thiếu định lực.Cho dù hắn có tấn công thế nào thì y cũng phải kiên cường hơn chứ.Dễ đầu hàng cám dỗ như vậy không đáng mặt nam nhi chút nào.“Phải! Là lỗi của tên đầu gỗ đó, không liên quan đến mình.” Kiều Sở Ân tự thuyết phục bản thân lần nữa rồi vênh váo bỏ đi.Thế nhưng, chỉ được vài bước thì hắn lại xìu xuống, mếu máo: “Trời ơi, là mình chủ động trước, sau này còn mặt mũi gì gặp ai nữa? Ai đến giết chết ta đi! Giết ta đi! Ta không muốn sống nữa.”Ngài minh chủ và Thiệu quản gia vô tình đi ngang qua.Thiệu quản gia lo lắng hỏi: “Có nên đến khuyên can thiếu gia vài câu không?”Ngài minh chủ xua tay: “Kệ nó đi.Điên như vậy là bình thường, khi nào nó bình thường mới đáng lo.”.

Chương 15: Chương 15