Lúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng…
Chương 75
Giờ Này Anh Ở Đâu?Tác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámLúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng… Derek Olsen, với chiếc ghế xếp trong tay, sắp sửa ra ngoài, đi bộ xuống khu phố để nhìn quả tạ công phá hủy hoại căn nhà dưới phố cũ kỹ của lão. Bực bội vì cú điện thoại thứ nhì từ các thám tử, lão thậm chí càng bực mình hơn vì lý do của cuộc gọi đó. "Chắc chắn Howie có điện thoại di động. Ai mà không có? Chắc chắn tôi biết số của hắn. Đó là 917-555-6262. Nhưng tôi nói với các người điều này. Đó chính là cái tôi trả tiền. Tôi nhận hóa đơn thanh toán. Tôi quan sát nó như chim diều hâu quan sát con mồi. Chỉ dành cho công việc thôi. Tôi đoán hắn còn có một cái nữa. Làm sao tôi có thể biết được chứ? Tôi đang trên đường đi ra ngoài xem một sự kiện đầy kích động. Tạm biệt nhé".o O oKhi Barrott đang chờ trên đường dây để Ahearn kiểm tra với Olsen, thám tử Gaylor nhanh chóng di chuyển để siết chặt an ninh trong khu nhà. Với một tay, ông khóa cửa văn phòng của Wallace lại và với tay kia, quay số 911 trên chiếc điện thoại di động.Rồi ông nghe Barrott lớn tiếng phản ứng lại điều Ahearn đang nói với ông ấy. "Số của chiếc điện thoại di động dành cho công việc mà Olsen đưa cho Altman đã khóa máy! Nhưng chờ một phút. Dẫu sao Wallace hẳn là chẳng bao giờ ngốc nghếch gọi Altman trên đường dây đó. Phải còn có một số khác mà hắn thường sử dụng để tiếp cận gã này. Chờ một chút, Larry".Bằng hai sải chân, Barrott băng qua căn phòng và quỳ gối bên cạnh thi thể Wallace, lục soát khắp các túi của hắn. "Nó đây rồi!" Ông rút mạnh ra một chiếc điện thoại di động nhỏ loại tối tân, mở nó ra và cuộn màn hình xem phần danh bạ. Hẳn phải có nó ở đó, ông nghĩ thế khi phát hiện ra các chữ tắt "H.A.". Ông nhấn số 5 rồi sau đó là nút gọi, và thở một chút để cầu nguyện, giữ chiếc điện thoại sát tai mình.Nó đổ chuông hai hồi và sau đó có câu trả lời. "Cậu Elliott", một giọng nói có âm vực cao đầy cáu kỉnh, "chúng ta đã thực sự chào tạm biệt nhau tối qua rồi. Cháu không muốn nói chuyện nữa đâu. Chỉ còn lại vài phút thôi".Đường dây kết nối bị ngắt. Trong vòng vài giây, Barrott quay trở lại với chiếc điện thoại của mình, đưa số của Howard Altman cho Ahearn, lúc này đang điên cuồng chờ chuyển nó cho những kỹ thuật viên điện thoại để truy tìm định vị số điện thoại đó.
Giờ Này Anh Ở Đâu?Tác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámLúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng… Derek Olsen, với chiếc ghế xếp trong tay, sắp sửa ra ngoài, đi bộ xuống khu phố để nhìn quả tạ công phá hủy hoại căn nhà dưới phố cũ kỹ của lão. Bực bội vì cú điện thoại thứ nhì từ các thám tử, lão thậm chí càng bực mình hơn vì lý do của cuộc gọi đó. "Chắc chắn Howie có điện thoại di động. Ai mà không có? Chắc chắn tôi biết số của hắn. Đó là 917-555-6262. Nhưng tôi nói với các người điều này. Đó chính là cái tôi trả tiền. Tôi nhận hóa đơn thanh toán. Tôi quan sát nó như chim diều hâu quan sát con mồi. Chỉ dành cho công việc thôi. Tôi đoán hắn còn có một cái nữa. Làm sao tôi có thể biết được chứ? Tôi đang trên đường đi ra ngoài xem một sự kiện đầy kích động. Tạm biệt nhé".o O oKhi Barrott đang chờ trên đường dây để Ahearn kiểm tra với Olsen, thám tử Gaylor nhanh chóng di chuyển để siết chặt an ninh trong khu nhà. Với một tay, ông khóa cửa văn phòng của Wallace lại và với tay kia, quay số 911 trên chiếc điện thoại di động.Rồi ông nghe Barrott lớn tiếng phản ứng lại điều Ahearn đang nói với ông ấy. "Số của chiếc điện thoại di động dành cho công việc mà Olsen đưa cho Altman đã khóa máy! Nhưng chờ một phút. Dẫu sao Wallace hẳn là chẳng bao giờ ngốc nghếch gọi Altman trên đường dây đó. Phải còn có một số khác mà hắn thường sử dụng để tiếp cận gã này. Chờ một chút, Larry".Bằng hai sải chân, Barrott băng qua căn phòng và quỳ gối bên cạnh thi thể Wallace, lục soát khắp các túi của hắn. "Nó đây rồi!" Ông rút mạnh ra một chiếc điện thoại di động nhỏ loại tối tân, mở nó ra và cuộn màn hình xem phần danh bạ. Hẳn phải có nó ở đó, ông nghĩ thế khi phát hiện ra các chữ tắt "H.A.". Ông nhấn số 5 rồi sau đó là nút gọi, và thở một chút để cầu nguyện, giữ chiếc điện thoại sát tai mình.Nó đổ chuông hai hồi và sau đó có câu trả lời. "Cậu Elliott", một giọng nói có âm vực cao đầy cáu kỉnh, "chúng ta đã thực sự chào tạm biệt nhau tối qua rồi. Cháu không muốn nói chuyện nữa đâu. Chỉ còn lại vài phút thôi".Đường dây kết nối bị ngắt. Trong vòng vài giây, Barrott quay trở lại với chiếc điện thoại của mình, đưa số của Howard Altman cho Ahearn, lúc này đang điên cuồng chờ chuyển nó cho những kỹ thuật viên điện thoại để truy tìm định vị số điện thoại đó.
Giờ Này Anh Ở Đâu?Tác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámLúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng… Derek Olsen, với chiếc ghế xếp trong tay, sắp sửa ra ngoài, đi bộ xuống khu phố để nhìn quả tạ công phá hủy hoại căn nhà dưới phố cũ kỹ của lão. Bực bội vì cú điện thoại thứ nhì từ các thám tử, lão thậm chí càng bực mình hơn vì lý do của cuộc gọi đó. "Chắc chắn Howie có điện thoại di động. Ai mà không có? Chắc chắn tôi biết số của hắn. Đó là 917-555-6262. Nhưng tôi nói với các người điều này. Đó chính là cái tôi trả tiền. Tôi nhận hóa đơn thanh toán. Tôi quan sát nó như chim diều hâu quan sát con mồi. Chỉ dành cho công việc thôi. Tôi đoán hắn còn có một cái nữa. Làm sao tôi có thể biết được chứ? Tôi đang trên đường đi ra ngoài xem một sự kiện đầy kích động. Tạm biệt nhé".o O oKhi Barrott đang chờ trên đường dây để Ahearn kiểm tra với Olsen, thám tử Gaylor nhanh chóng di chuyển để siết chặt an ninh trong khu nhà. Với một tay, ông khóa cửa văn phòng của Wallace lại và với tay kia, quay số 911 trên chiếc điện thoại di động.Rồi ông nghe Barrott lớn tiếng phản ứng lại điều Ahearn đang nói với ông ấy. "Số của chiếc điện thoại di động dành cho công việc mà Olsen đưa cho Altman đã khóa máy! Nhưng chờ một phút. Dẫu sao Wallace hẳn là chẳng bao giờ ngốc nghếch gọi Altman trên đường dây đó. Phải còn có một số khác mà hắn thường sử dụng để tiếp cận gã này. Chờ một chút, Larry".Bằng hai sải chân, Barrott băng qua căn phòng và quỳ gối bên cạnh thi thể Wallace, lục soát khắp các túi của hắn. "Nó đây rồi!" Ông rút mạnh ra một chiếc điện thoại di động nhỏ loại tối tân, mở nó ra và cuộn màn hình xem phần danh bạ. Hẳn phải có nó ở đó, ông nghĩ thế khi phát hiện ra các chữ tắt "H.A.". Ông nhấn số 5 rồi sau đó là nút gọi, và thở một chút để cầu nguyện, giữ chiếc điện thoại sát tai mình.Nó đổ chuông hai hồi và sau đó có câu trả lời. "Cậu Elliott", một giọng nói có âm vực cao đầy cáu kỉnh, "chúng ta đã thực sự chào tạm biệt nhau tối qua rồi. Cháu không muốn nói chuyện nữa đâu. Chỉ còn lại vài phút thôi".Đường dây kết nối bị ngắt. Trong vòng vài giây, Barrott quay trở lại với chiếc điện thoại của mình, đưa số của Howard Altman cho Ahearn, lúc này đang điên cuồng chờ chuyển nó cho những kỹ thuật viên điện thoại để truy tìm định vị số điện thoại đó.