Tác giả:

Mùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,…

Chương 278

Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 278Cô ta cho rằng chỉ cần mình bám được một kẻ nào đó có quyền lực, thì có thể chà đạp Hồ Cửu cùng Dung Vị cho hả giận!“Sao? Ra tù quen chưa? Đến đây làm gì? Không lẽ kiếm cơm.”Mộc Thúy Lan khinh bỉ cười.“Xem ra bài học lần trước…cô vẫn chưa sửa đổi.” Hồ Cửu lạnh nhạt đánh giá cô ta.“Hồ Cửu! Nếu không tại anh thì Mộc gia đã không ra nông nỗi như vậy.”“Còn có tên bạn bất tài này của anh, ra tù thì sao? Còn làm được trò trống gì? Hay cũng như anh đi theo làm chó cho đám quyền quý?”Trong thâm tâm cô ta, Hồ Cửu chính là đi theo lấy lòng đám người kia, mới được ưu ái như vậy.Mà Dung Vị lại chẳng khác là mấy.“Hừ, thành phố Gia nhỏ bé kia xem như tôi chơi không lại anh. Nhưng ở đây là phương Bắc. Chờ xem! Tôi sẽ chơi chết anh.”Mộc Thúy Lan vừa nói ánh mắt vừa sắc bén nhìn Hồ Cửu.Hận! Chính là ánh mắt thù hận!Sao không hận cho được chứ?Sau một đêm từ thiên kim thành kẻ khố rách áo ôm.Cô ta không chịu nổi.Cô ta không chịu nổi.“Tôi mong chờ!”Hồ Cửu cũng không thèm nhìn cô ta, dù sao cho cô ta ảo tưởng một chút cũng không sao.“Anh… được, sẽ có ngày tôi bắt anh quỳ xuống cầu xin tôi.”“Thúy Lan, sao em lại ra nông nỗi này chứ?”Dung Vị có chút đau lòng, nhìn Mộc Thúy Lan mà anh từng yêu thương.Thật xa lạ!“Tôi? Anh còn nghĩ rằng anh hiểu tôi sao?”“Em…”Dung Vị quả thực không hề hiểu cô ta, anh ta càng không nói được câu nào.“Em đi đi! Về sau… cẩn thận một chút.”“Anh có quyền gì chứ? Đây cũng không phải nhà anh nha.”“Còn cẩn thận? Người cẩn thận nên là các người.”Nói xong Mộc Thúy Lan tức giận rời đi, nhìn thấy kẻ mình chán ghét, kẻ thì mình hận, lại không làm gì được.Cô ta không tức giận mới là lạ.“Hồ Cửu… Chuyện kia…”Dung Vị sau khi thấy Mộc Thúy Lan đi cũng hoàn hồn.“Nếu là về Hồ gia, như tôi nói, họ tự làm tự chịu.”“Tha cho Mộc Thúy Lan một đường sống đi!”Nghe vậy Hồ Cửu nhíu mày nhìn Dung Vị.

Chương 278

Cô ta cho rằng chỉ cần mình bám được một kẻ nào đó có quyền lực, thì có thể chà đạp Hồ Cửu cùng Dung Vị cho hả giận!

“Sao? Ra tù quen chưa? Đến đây làm gì? Không lẽ kiếm cơm.”

Mộc Thúy Lan khinh bỉ cười.

“Xem ra bài học lần trước…cô vẫn chưa sửa đổi.” Hồ Cửu lạnh nhạt đánh giá cô ta.

“Hồ Cửu! Nếu không tại anh thì Mộc gia đã không ra nông nỗi như vậy.”

“Còn có tên bạn bất tài này của anh, ra tù thì sao? Còn làm được trò trống gì? Hay cũng như anh đi theo làm chó cho đám quyền quý?”

Trong thâm tâm cô ta, Hồ Cửu chính là đi theo lấy lòng đám người kia, mới được ưu ái như vậy.

Mà Dung Vị lại chẳng khác là mấy.

“Hừ, thành phố Gia nhỏ bé kia xem như tôi chơi không lại anh. Nhưng ở đây là phương Bắc. Chờ xem! Tôi sẽ chơi chết anh.”

Mộc Thúy Lan vừa nói ánh mắt vừa sắc bén nhìn Hồ Cửu.

Hận! Chính là ánh mắt thù hận!

Sao không hận cho được chứ?

Sau một đêm từ thiên kim thành kẻ khố rách áo ôm.

Cô ta không chịu nổi.

Cô ta không chịu nổi.

“Tôi mong chờ!”

Hồ Cửu cũng không thèm nhìn cô ta, dù sao cho cô ta ảo tưởng một chút cũng không sao.

“Anh… được, sẽ có ngày tôi bắt anh quỳ xuống cầu xin tôi.”

“Thúy Lan, sao em lại ra nông nỗi này chứ?”

Dung Vị có chút đau lòng, nhìn Mộc Thúy Lan mà anh từng yêu thương.

Thật xa lạ!

“Tôi? Anh còn nghĩ rằng anh hiểu tôi sao?”

“Em…”

Dung Vị quả thực không hề hiểu cô ta, anh ta càng không nói được câu nào.

“Em đi đi! Về sau… cẩn thận một chút.”

“Anh có quyền gì chứ? Đây cũng không phải nhà anh nha.”

“Còn cẩn thận? Người cẩn thận nên là các người.”

Nói xong Mộc Thúy Lan tức giận rời đi, nhìn thấy kẻ mình chán ghét, kẻ thì mình hận, lại không làm gì được.

Cô ta không tức giận mới là lạ.

“Hồ Cửu… Chuyện kia…”

Dung Vị sau khi thấy Mộc Thúy Lan đi cũng hoàn hồn.

“Nếu là về Hồ gia, như tôi nói, họ tự làm tự chịu.”

“Tha cho Mộc Thúy Lan một đường sống đi!”

Nghe vậy Hồ Cửu nhíu mày nhìn Dung Vị.

Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 278Cô ta cho rằng chỉ cần mình bám được một kẻ nào đó có quyền lực, thì có thể chà đạp Hồ Cửu cùng Dung Vị cho hả giận!“Sao? Ra tù quen chưa? Đến đây làm gì? Không lẽ kiếm cơm.”Mộc Thúy Lan khinh bỉ cười.“Xem ra bài học lần trước…cô vẫn chưa sửa đổi.” Hồ Cửu lạnh nhạt đánh giá cô ta.“Hồ Cửu! Nếu không tại anh thì Mộc gia đã không ra nông nỗi như vậy.”“Còn có tên bạn bất tài này của anh, ra tù thì sao? Còn làm được trò trống gì? Hay cũng như anh đi theo làm chó cho đám quyền quý?”Trong thâm tâm cô ta, Hồ Cửu chính là đi theo lấy lòng đám người kia, mới được ưu ái như vậy.Mà Dung Vị lại chẳng khác là mấy.“Hừ, thành phố Gia nhỏ bé kia xem như tôi chơi không lại anh. Nhưng ở đây là phương Bắc. Chờ xem! Tôi sẽ chơi chết anh.”Mộc Thúy Lan vừa nói ánh mắt vừa sắc bén nhìn Hồ Cửu.Hận! Chính là ánh mắt thù hận!Sao không hận cho được chứ?Sau một đêm từ thiên kim thành kẻ khố rách áo ôm.Cô ta không chịu nổi.Cô ta không chịu nổi.“Tôi mong chờ!”Hồ Cửu cũng không thèm nhìn cô ta, dù sao cho cô ta ảo tưởng một chút cũng không sao.“Anh… được, sẽ có ngày tôi bắt anh quỳ xuống cầu xin tôi.”“Thúy Lan, sao em lại ra nông nỗi này chứ?”Dung Vị có chút đau lòng, nhìn Mộc Thúy Lan mà anh từng yêu thương.Thật xa lạ!“Tôi? Anh còn nghĩ rằng anh hiểu tôi sao?”“Em…”Dung Vị quả thực không hề hiểu cô ta, anh ta càng không nói được câu nào.“Em đi đi! Về sau… cẩn thận một chút.”“Anh có quyền gì chứ? Đây cũng không phải nhà anh nha.”“Còn cẩn thận? Người cẩn thận nên là các người.”Nói xong Mộc Thúy Lan tức giận rời đi, nhìn thấy kẻ mình chán ghét, kẻ thì mình hận, lại không làm gì được.Cô ta không tức giận mới là lạ.“Hồ Cửu… Chuyện kia…”Dung Vị sau khi thấy Mộc Thúy Lan đi cũng hoàn hồn.“Nếu là về Hồ gia, như tôi nói, họ tự làm tự chịu.”“Tha cho Mộc Thúy Lan một đường sống đi!”Nghe vậy Hồ Cửu nhíu mày nhìn Dung Vị.

Chương 278