Mùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,…
Chương 279
Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 279“Cô ta hại tôi, còn hại cả cậu!”“Tôi biết!”Hồ Cửu trong lòng cảm thấy người bạn này của mình hết thuốc chữa rồi.“Cậu và tôi không nên gặp nhau nữa.”“Cậu và tôi không nên gặp nhau nữa.”Nói xong anh đứng dậy muốn rời đi.“Hồ Cửu! Xem như… tôi cầu xin cậu.”“Nhẹ tay với Hồ gia, buông tha Mộc Thúy Lan.”Dung Vị nhanh chóng đi lên trước.“Tôi nhắc lại, Hồ gia tự làm tự chịu, còn Mộc Thúy Lan tôi còn lười nghĩ tới chứa đừng nói là làm gì cô ta.”“Chỉ cần cậu chịu nói một câu, giúp Hồ gia… về sau tôi không xuất hiện trước mặt cậu nữa.”Hồ Cửu quay lại đấm cho Dung Vị một phát thật mạnh.Vì quá bất ngờ, Dung Vị lảo đảo ôm mặt.“Dung Vị à Dung Vị, cậu đã không còn là cậu nữa.”Nói xong Hồ Cửu đi thẳng.Mà Dung Vị lại cười vô cùng đau đớn.Lần này anh ta thực sự đánh mất mọi thứ, kể cả lòng thương hại cuối cùng của Hồ Cửu.Anh ta về lại Hồ gia, nhìn thấy mặt anh ta có vết thương Hồ Lâm nghi hoặc hỏi han.“Có sao không?”“Không sao!” Dung Vị hơi ngớ người.Nhưng anh ta không hề biết Hồ Lâm căn bản không hề quan tâm tới vết thương của Dung Vị.Ông ta lo ngại nếu Dung Vị bị thương thì chuyện nhờ vả Hồ Cửu sẽ không thành.Trong lòng ông ta đang hối hận không thôi, nếu ngày đó biết Hữu Thủ là Ngài Tuệ, biết Hồ Cửu có quan hệ với Túc Trì.Thì trăm triệu lần ông ta sẽ không dám làm những chuyện như vậy, càng sẽ không bỏ qua Hồ Cửu.Chỉ là làm gì có thuốc hối hận chứ?“Vậy… không thành sao?”Hồ Lâm thất vọng hỏi.“Yên tâm… Anh ấy sẽ giúp chúng ta, chỉ là một lần duy nhất này thôi.”Dung Vị chắc chắn nói.Vì anh ta quá hiểu bạn mình.Một cái đánh đó có bao nhiêu đau đớn cũng là bấy nhiêu tức giận.Anh ta chịu được, bọn họ từng giao ước, nếu một bên muốn đoạn tuyệt, thì phải thực hiện một yêu cầu của bên còn lại.Đồng thời tẩn cho người kia một cái thật đau.Khóe miệng Dung Vị nhếch lên.Chỉ cần qua được thời kỳ khó khăn, Hồ gia sẽ xem trọng anh ta hơn, sau đó cơ hội thăng tiến sẽ cao hơn.“Thật?”“Đúng!”
Chương 279
“Cô ta hại tôi, còn hại cả cậu!”
“Tôi biết!”
Hồ Cửu trong lòng cảm thấy người bạn này của mình hết thuốc chữa rồi.
“Cậu và tôi không nên gặp nhau nữa.”
“Cậu và tôi không nên gặp nhau nữa.”
Nói xong anh đứng dậy muốn rời đi.
“Hồ Cửu! Xem như… tôi cầu xin cậu.”
“Nhẹ tay với Hồ gia, buông tha Mộc Thúy Lan.”
Dung Vị nhanh chóng đi lên trước.
“Tôi nhắc lại, Hồ gia tự làm tự chịu, còn Mộc Thúy Lan tôi còn lười nghĩ tới chứa đừng nói là làm gì cô ta.”
“Chỉ cần cậu chịu nói một câu, giúp Hồ gia… về sau tôi không xuất hiện trước mặt cậu nữa.”
Hồ Cửu quay lại đấm cho Dung Vị một phát thật mạnh.
Vì quá bất ngờ, Dung Vị lảo đảo ôm mặt.
“Dung Vị à Dung Vị, cậu đã không còn là cậu nữa.”
Nói xong Hồ Cửu đi thẳng.
Mà Dung Vị lại cười vô cùng đau đớn.
Lần này anh ta thực sự đánh mất mọi thứ, kể cả lòng thương hại cuối cùng của Hồ Cửu.
Anh ta về lại Hồ gia, nhìn thấy mặt anh ta có vết thương Hồ Lâm nghi hoặc hỏi han.
“Có sao không?”
“Không sao!” Dung Vị hơi ngớ người.
Nhưng anh ta không hề biết Hồ Lâm căn bản không hề quan tâm tới vết thương của Dung Vị.
Ông ta lo ngại nếu Dung Vị bị thương thì chuyện nhờ vả Hồ Cửu sẽ không thành.
Trong lòng ông ta đang hối hận không thôi, nếu ngày đó biết Hữu Thủ là Ngài Tuệ, biết Hồ Cửu có quan hệ với Túc Trì.
Thì trăm triệu lần ông ta sẽ không dám làm những chuyện như vậy, càng sẽ không bỏ qua Hồ Cửu.
Chỉ là làm gì có thuốc hối hận chứ?
“Vậy… không thành sao?”
Hồ Lâm thất vọng hỏi.
“Yên tâm… Anh ấy sẽ giúp chúng ta, chỉ là một lần duy nhất này thôi.”
Dung Vị chắc chắn nói.
Vì anh ta quá hiểu bạn mình.
Một cái đánh đó có bao nhiêu đau đớn cũng là bấy nhiêu tức giận.
Anh ta chịu được, bọn họ từng giao ước, nếu một bên muốn đoạn tuyệt, thì phải thực hiện một yêu cầu của bên còn lại.
Đồng thời tẩn cho người kia một cái thật đau.
Khóe miệng Dung Vị nhếch lên.
Chỉ cần qua được thời kỳ khó khăn, Hồ gia sẽ xem trọng anh ta hơn, sau đó cơ hội thăng tiến sẽ cao hơn.
“Thật?”
“Đúng!”
Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 279“Cô ta hại tôi, còn hại cả cậu!”“Tôi biết!”Hồ Cửu trong lòng cảm thấy người bạn này của mình hết thuốc chữa rồi.“Cậu và tôi không nên gặp nhau nữa.”“Cậu và tôi không nên gặp nhau nữa.”Nói xong anh đứng dậy muốn rời đi.“Hồ Cửu! Xem như… tôi cầu xin cậu.”“Nhẹ tay với Hồ gia, buông tha Mộc Thúy Lan.”Dung Vị nhanh chóng đi lên trước.“Tôi nhắc lại, Hồ gia tự làm tự chịu, còn Mộc Thúy Lan tôi còn lười nghĩ tới chứa đừng nói là làm gì cô ta.”“Chỉ cần cậu chịu nói một câu, giúp Hồ gia… về sau tôi không xuất hiện trước mặt cậu nữa.”Hồ Cửu quay lại đấm cho Dung Vị một phát thật mạnh.Vì quá bất ngờ, Dung Vị lảo đảo ôm mặt.“Dung Vị à Dung Vị, cậu đã không còn là cậu nữa.”Nói xong Hồ Cửu đi thẳng.Mà Dung Vị lại cười vô cùng đau đớn.Lần này anh ta thực sự đánh mất mọi thứ, kể cả lòng thương hại cuối cùng của Hồ Cửu.Anh ta về lại Hồ gia, nhìn thấy mặt anh ta có vết thương Hồ Lâm nghi hoặc hỏi han.“Có sao không?”“Không sao!” Dung Vị hơi ngớ người.Nhưng anh ta không hề biết Hồ Lâm căn bản không hề quan tâm tới vết thương của Dung Vị.Ông ta lo ngại nếu Dung Vị bị thương thì chuyện nhờ vả Hồ Cửu sẽ không thành.Trong lòng ông ta đang hối hận không thôi, nếu ngày đó biết Hữu Thủ là Ngài Tuệ, biết Hồ Cửu có quan hệ với Túc Trì.Thì trăm triệu lần ông ta sẽ không dám làm những chuyện như vậy, càng sẽ không bỏ qua Hồ Cửu.Chỉ là làm gì có thuốc hối hận chứ?“Vậy… không thành sao?”Hồ Lâm thất vọng hỏi.“Yên tâm… Anh ấy sẽ giúp chúng ta, chỉ là một lần duy nhất này thôi.”Dung Vị chắc chắn nói.Vì anh ta quá hiểu bạn mình.Một cái đánh đó có bao nhiêu đau đớn cũng là bấy nhiêu tức giận.Anh ta chịu được, bọn họ từng giao ước, nếu một bên muốn đoạn tuyệt, thì phải thực hiện một yêu cầu của bên còn lại.Đồng thời tẩn cho người kia một cái thật đau.Khóe miệng Dung Vị nhếch lên.Chỉ cần qua được thời kỳ khó khăn, Hồ gia sẽ xem trọng anh ta hơn, sau đó cơ hội thăng tiến sẽ cao hơn.“Thật?”“Đúng!”