Mùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,…
Chương 390
Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 390Tuyết Ngụy ánh mắt đỏ hoe, nhìn cũng đủ biết khóc biết bao nhiêu.Dung Thất trầm tính cũng lóe lên tia lo lắng.“Bác sĩ nói… sợ là sẽ… không đi được nữa.”Hồ Cửu khó khăn mới nói ra được.Dù sao đó là sự thật mà mọi người cần đối diện.“Sao lại… sao lại… mới phút trước còn bình thường mà… sao có thể chứ.”Tuyết Ngụy không thể tin được, con trai đang yên đang lành lại có chuyện.Bà ngất ngay tại chỗ.Hồ Cửu nhanh chóng gọi bác sĩ đưa Tuyết Ngụy vào phòng chăm sóc đặc biệt.“Cha nuôi…”Nhìn hai người lớn này, anh cảm thấy áy náy, suy cho cùng, dù đúng hay sai đi nữa, Dung Vị đi lần này là vì anh, cũng xem như vì anh mới ra cớ sự này.Dung Thất nhìn Hồ Cửu, cũng không biết nói gì hơn, người đàn ông này nén bao nhiêu lo lắng đau khổ rồi.“Không sao. Đã là ý trời, không tránh được.”Nhìn vẻ áy náy của Hồ Cửu, ông cũng không đành lòng.“Có lẽ cậu ta đi ra ngoài đang lúc có men rượu là do con… có thể cậu ấy vì con…”Dung Thất nghe Hồ Cửu nói vậy thì lắc đầu.“Nó tự chọn, không ai ép. Đừng tự trách.”Tuy chỉ là câu nói đơn giản, nhưng để có thể nghĩ được vậy, nói được vậy cần biết bao nhiêu can đảm chứ?“Cha nuôi…”Dung Thất gật đầu, vỗ vỗ vai Hồ Cửu.Sau đó ông quay về bên Tuyết Ngụy, trước khi đi ông không quên bỏ lại cho Hồ Cửu một câu.“Tuy ta không biết nó đi đâu, làm gì. Nhưng mà… ta không muốn nó trả giá vô ích.”Nói xong ông đi thẳng.Nước mắt trên gương mặt già nua của ông chảy xuống, bao nhiêu bất hạnh ập tới, cả đời này ông lão này đã chịu đủ rồi.Hồ Cửu nhìn dáng vẻ Dung Thất, lại nhìn ánh đèn phòng cấp cứu, bác sĩ y tá ra vào liên tục.Anh như chìm vào một thế giới riêng của bản thân, mọi thứ như đứng lại.“Hồ Cửu… anh không sao chứ?”Lục Thạc nhìn anh, có chút lo lắng.Nghe giọng nói của Lục Thạc, Hồ Cửu hoàn hồn.Nhìn cô…Anh nhìn cô chăm chăm, ánh mắt xoáy sâu.“Lục Thạc… Hôm nay Dung Vị chính là vì anh, có lẽ anh ấy muốn tìm em.”“Có… có chuyện gì sao?”Lục Thạc nhìn ánh mắt của Hồ Cửu, lại thấy có chút khó nói.
Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 390Tuyết Ngụy ánh mắt đỏ hoe, nhìn cũng đủ biết khóc biết bao nhiêu.Dung Thất trầm tính cũng lóe lên tia lo lắng.“Bác sĩ nói… sợ là sẽ… không đi được nữa.”Hồ Cửu khó khăn mới nói ra được.Dù sao đó là sự thật mà mọi người cần đối diện.“Sao lại… sao lại… mới phút trước còn bình thường mà… sao có thể chứ.”Tuyết Ngụy không thể tin được, con trai đang yên đang lành lại có chuyện.Bà ngất ngay tại chỗ.Hồ Cửu nhanh chóng gọi bác sĩ đưa Tuyết Ngụy vào phòng chăm sóc đặc biệt.“Cha nuôi…”Nhìn hai người lớn này, anh cảm thấy áy náy, suy cho cùng, dù đúng hay sai đi nữa, Dung Vị đi lần này là vì anh, cũng xem như vì anh mới ra cớ sự này.Dung Thất nhìn Hồ Cửu, cũng không biết nói gì hơn, người đàn ông này nén bao nhiêu lo lắng đau khổ rồi.“Không sao. Đã là ý trời, không tránh được.”Nhìn vẻ áy náy của Hồ Cửu, ông cũng không đành lòng.“Có lẽ cậu ta đi ra ngoài đang lúc có men rượu là do con… có thể cậu ấy vì con…”Dung Thất nghe Hồ Cửu nói vậy thì lắc đầu.“Nó tự chọn, không ai ép. Đừng tự trách.”Tuy chỉ là câu nói đơn giản, nhưng để có thể nghĩ được vậy, nói được vậy cần biết bao nhiêu can đảm chứ?“Cha nuôi…”Dung Thất gật đầu, vỗ vỗ vai Hồ Cửu.Sau đó ông quay về bên Tuyết Ngụy, trước khi đi ông không quên bỏ lại cho Hồ Cửu một câu.“Tuy ta không biết nó đi đâu, làm gì. Nhưng mà… ta không muốn nó trả giá vô ích.”Nói xong ông đi thẳng.Nước mắt trên gương mặt già nua của ông chảy xuống, bao nhiêu bất hạnh ập tới, cả đời này ông lão này đã chịu đủ rồi.Hồ Cửu nhìn dáng vẻ Dung Thất, lại nhìn ánh đèn phòng cấp cứu, bác sĩ y tá ra vào liên tục.Anh như chìm vào một thế giới riêng của bản thân, mọi thứ như đứng lại.“Hồ Cửu… anh không sao chứ?”Lục Thạc nhìn anh, có chút lo lắng.Nghe giọng nói của Lục Thạc, Hồ Cửu hoàn hồn.Nhìn cô…Anh nhìn cô chăm chăm, ánh mắt xoáy sâu.“Lục Thạc… Hôm nay Dung Vị chính là vì anh, có lẽ anh ấy muốn tìm em.”“Có… có chuyện gì sao?”Lục Thạc nhìn ánh mắt của Hồ Cửu, lại thấy có chút khó nói.
Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 390Tuyết Ngụy ánh mắt đỏ hoe, nhìn cũng đủ biết khóc biết bao nhiêu.Dung Thất trầm tính cũng lóe lên tia lo lắng.“Bác sĩ nói… sợ là sẽ… không đi được nữa.”Hồ Cửu khó khăn mới nói ra được.Dù sao đó là sự thật mà mọi người cần đối diện.“Sao lại… sao lại… mới phút trước còn bình thường mà… sao có thể chứ.”Tuyết Ngụy không thể tin được, con trai đang yên đang lành lại có chuyện.Bà ngất ngay tại chỗ.Hồ Cửu nhanh chóng gọi bác sĩ đưa Tuyết Ngụy vào phòng chăm sóc đặc biệt.“Cha nuôi…”Nhìn hai người lớn này, anh cảm thấy áy náy, suy cho cùng, dù đúng hay sai đi nữa, Dung Vị đi lần này là vì anh, cũng xem như vì anh mới ra cớ sự này.Dung Thất nhìn Hồ Cửu, cũng không biết nói gì hơn, người đàn ông này nén bao nhiêu lo lắng đau khổ rồi.“Không sao. Đã là ý trời, không tránh được.”Nhìn vẻ áy náy của Hồ Cửu, ông cũng không đành lòng.“Có lẽ cậu ta đi ra ngoài đang lúc có men rượu là do con… có thể cậu ấy vì con…”Dung Thất nghe Hồ Cửu nói vậy thì lắc đầu.“Nó tự chọn, không ai ép. Đừng tự trách.”Tuy chỉ là câu nói đơn giản, nhưng để có thể nghĩ được vậy, nói được vậy cần biết bao nhiêu can đảm chứ?“Cha nuôi…”Dung Thất gật đầu, vỗ vỗ vai Hồ Cửu.Sau đó ông quay về bên Tuyết Ngụy, trước khi đi ông không quên bỏ lại cho Hồ Cửu một câu.“Tuy ta không biết nó đi đâu, làm gì. Nhưng mà… ta không muốn nó trả giá vô ích.”Nói xong ông đi thẳng.Nước mắt trên gương mặt già nua của ông chảy xuống, bao nhiêu bất hạnh ập tới, cả đời này ông lão này đã chịu đủ rồi.Hồ Cửu nhìn dáng vẻ Dung Thất, lại nhìn ánh đèn phòng cấp cứu, bác sĩ y tá ra vào liên tục.Anh như chìm vào một thế giới riêng của bản thân, mọi thứ như đứng lại.“Hồ Cửu… anh không sao chứ?”Lục Thạc nhìn anh, có chút lo lắng.Nghe giọng nói của Lục Thạc, Hồ Cửu hoàn hồn.Nhìn cô…Anh nhìn cô chăm chăm, ánh mắt xoáy sâu.“Lục Thạc… Hôm nay Dung Vị chính là vì anh, có lẽ anh ấy muốn tìm em.”“Có… có chuyện gì sao?”Lục Thạc nhìn ánh mắt của Hồ Cửu, lại thấy có chút khó nói.