Một ngày nào đó, bạn mở mắt, như thường lệ mở di động trước tiên. Nhìn thời gian, đồng hồ hiển thị đúng 12 giờ đêm.3 Bạn cảm thấy nhàm chán, lại không hề buồn ngủ, vì thế mở app tiểu thuyết Tấn Giang. Mở kho tiểu thuyết, phát hiện không có gì mới, vì thế bạn vào thanh tìm kiếm trên Tấn Giang, chọn tìm tiểu thuyết đã kết thúc, định kiếm một quyển để giết thời gian trong hằng hà sa số tiểu thuyết, bạn lướt lại lướt, sau đó phát hiện một quyển tên là《Bản trải nghiệm có bệnh chiếm hữu》mới được hoàn thành. Tên tiểu thuyết làm bạn cảm thấy như tìm được điều mới lạ, vừa lúc bạn cũng có hứng thú với loại bệnh chiếm hữu này, vì thế bạn nhấn vào. Mơ hồ nhìn tóm tắt, phát hiện quyển tiểu thuyết này vô danh không người hỏi thăm, ôm ý nghĩ thiên sứ nhỏ ấm áp giúp đỡ người gặp khó khăn, bạn ấn mở tiểu thuyết. Mới vừa nhìn chương một, bạn liền phát hiện tác giả này dùng ngôi thứ hai viết tiểu thuyết. Vcl! Cái quái gì vậy! Tiểu thuyết còn có thể dùng ngôi thứ hai? Bạn nghĩ thầm mẹ nó thiểu năng trí…

Chương 6

Bản Trải Nghiệm Có Bệnh Chiếm HữuTác giả: Sợ Chết KhiếpTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Linh DịMột ngày nào đó, bạn mở mắt, như thường lệ mở di động trước tiên. Nhìn thời gian, đồng hồ hiển thị đúng 12 giờ đêm.3 Bạn cảm thấy nhàm chán, lại không hề buồn ngủ, vì thế mở app tiểu thuyết Tấn Giang. Mở kho tiểu thuyết, phát hiện không có gì mới, vì thế bạn vào thanh tìm kiếm trên Tấn Giang, chọn tìm tiểu thuyết đã kết thúc, định kiếm một quyển để giết thời gian trong hằng hà sa số tiểu thuyết, bạn lướt lại lướt, sau đó phát hiện một quyển tên là《Bản trải nghiệm có bệnh chiếm hữu》mới được hoàn thành. Tên tiểu thuyết làm bạn cảm thấy như tìm được điều mới lạ, vừa lúc bạn cũng có hứng thú với loại bệnh chiếm hữu này, vì thế bạn nhấn vào. Mơ hồ nhìn tóm tắt, phát hiện quyển tiểu thuyết này vô danh không người hỏi thăm, ôm ý nghĩ thiên sứ nhỏ ấm áp giúp đỡ người gặp khó khăn, bạn ấn mở tiểu thuyết. Mới vừa nhìn chương một, bạn liền phát hiện tác giả này dùng ngôi thứ hai viết tiểu thuyết. Vcl! Cái quái gì vậy! Tiểu thuyết còn có thể dùng ngôi thứ hai? Bạn nghĩ thầm mẹ nó thiểu năng trí… Bạn cho rằng lần này sẽ kết thúc nhưng không ngờ rằng trước mắt bạn chợt loé, bạn lại trở lại lúc mình 4 tuổi.Bạn ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, mẹ bạn đưa lưng về phía bạn xắt rau, bố bạn ngồi đọc báo trước bàn ăn.Đối mặt với những chuyện hết sức quen thuộc này, bạn đột nhiên cảm thấy rất phiền.Lúc này mẹ bạn lại bị đứt ngón tay, ngồi xổm xuống lấy một bàn tay che miệng vết thương.Bạn ngồi yên chờ bà thất vọng chạy ra vì không được bố bạn quan tâm thì đúng lúc này, chuông cửa nhà bạn đột nhiên vang lên, bạn đi mở cửa.Bạn phát hiện ở cửa là một cậu bé giống hệt búp bê với mái tóc vàng và đôi mắt màu lam.Bạn chưa kịp phản ứng thì cậu bé đã bất ngờ đẩy bạn ra rồi chạy vào nhà.Bạn đuổi theo phía sau, phát hiện trong tay cậu bé thế mà lại cầm một khẩu súng.Bạn không biết cậu bé muốn làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.Hai tiếng súng vang lên, mẹ bạn và bố bạn đều ngã xuống mặt đất.Bạn quan sát tất thảy, nhìn chằm chằm bóng lưng đang run rẩy của cậu bé rồi rơi vào trầm tư.Cậu bé chầm chậm xoay người, nhìn bạn.【Bây giờ, tớ tới bảo vệ cậu.】Bạn nhìn cậu bé, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ nhưng nét mặt lại chín chắn lạ thường, cậu bé nghiêm túc gằn từng chữ một, dường như đang hứa hẹn.【Vậy nên, từ giờ trở đi hãy hoàn toàn tin tưởng tớ nhé.】Cậu bé thấp thỏm chờ đợi, bạn nhìn cậu bé với vẻ mặt vô cảm, sau đó gật đầu.Nhìn thấy bạn đồng ý, cậu bé hoan hô, vui mừng nhảy nhót.Bạn tuyệt đối không được bỏ rơi tôi. Nếu không, tôi chắc chắn phải tự mình giết bạn.Vào lúc cậu bé thích chí, bạn cười nói.Cậu bé "ừ" hai lần.Sau đó mắt bạn lóe lên, ngất đi.

Bạn cho rằng lần này sẽ kết thúc nhưng không ngờ rằng trước mắt bạn chợt loé, bạn lại trở lại lúc mình 4 tuổi.

Bạn ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, mẹ bạn đưa lưng về phía bạn xắt rau, bố bạn ngồi đọc báo trước bàn ăn.

Đối mặt với những chuyện hết sức quen thuộc này, bạn đột nhiên cảm thấy rất phiền.

Lúc này mẹ bạn lại bị đứt ngón tay, ngồi xổm xuống lấy một bàn tay che miệng vết thương.

Bạn ngồi yên chờ bà thất vọng chạy ra vì không được bố bạn quan tâm thì đúng lúc này, chuông cửa nhà bạn đột nhiên vang lên, bạn đi mở cửa.

Bạn phát hiện ở cửa là một cậu bé giống hệt búp bê với mái tóc vàng và đôi mắt màu lam.

Bạn chưa kịp phản ứng thì cậu bé đã bất ngờ đẩy bạn ra rồi chạy vào nhà.

Bạn đuổi theo phía sau, phát hiện trong tay cậu bé thế mà lại cầm một khẩu súng.

Bạn không biết cậu bé muốn làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

Hai tiếng súng vang lên, mẹ bạn và bố bạn đều ngã xuống mặt đất.

Bạn quan sát tất thảy, nhìn chằm chằm bóng lưng đang run rẩy của cậu bé rồi rơi vào trầm tư.

Cậu bé chầm chậm xoay người, nhìn bạn.

【Bây giờ, tớ tới bảo vệ cậu.】

Bạn nhìn cậu bé, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ nhưng nét mặt lại chín chắn lạ thường, cậu bé nghiêm túc gằn từng chữ một, dường như đang hứa hẹn.

【Vậy nên, từ giờ trở đi hãy hoàn toàn tin tưởng tớ nhé.】

Cậu bé thấp thỏm chờ đợi, bạn nhìn cậu bé với vẻ mặt vô cảm, sau đó gật đầu.

Nhìn thấy bạn đồng ý, cậu bé hoan hô, vui mừng nhảy nhót.

Bạn tuyệt đối không được bỏ rơi tôi. Nếu không, tôi chắc chắn phải tự mình giết bạn.

Vào lúc cậu bé thích chí, bạn cười nói.

Cậu bé "ừ" hai lần.

Sau đó mắt bạn lóe lên, ngất đi.

Bản Trải Nghiệm Có Bệnh Chiếm HữuTác giả: Sợ Chết KhiếpTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Linh DịMột ngày nào đó, bạn mở mắt, như thường lệ mở di động trước tiên. Nhìn thời gian, đồng hồ hiển thị đúng 12 giờ đêm.3 Bạn cảm thấy nhàm chán, lại không hề buồn ngủ, vì thế mở app tiểu thuyết Tấn Giang. Mở kho tiểu thuyết, phát hiện không có gì mới, vì thế bạn vào thanh tìm kiếm trên Tấn Giang, chọn tìm tiểu thuyết đã kết thúc, định kiếm một quyển để giết thời gian trong hằng hà sa số tiểu thuyết, bạn lướt lại lướt, sau đó phát hiện một quyển tên là《Bản trải nghiệm có bệnh chiếm hữu》mới được hoàn thành. Tên tiểu thuyết làm bạn cảm thấy như tìm được điều mới lạ, vừa lúc bạn cũng có hứng thú với loại bệnh chiếm hữu này, vì thế bạn nhấn vào. Mơ hồ nhìn tóm tắt, phát hiện quyển tiểu thuyết này vô danh không người hỏi thăm, ôm ý nghĩ thiên sứ nhỏ ấm áp giúp đỡ người gặp khó khăn, bạn ấn mở tiểu thuyết. Mới vừa nhìn chương một, bạn liền phát hiện tác giả này dùng ngôi thứ hai viết tiểu thuyết. Vcl! Cái quái gì vậy! Tiểu thuyết còn có thể dùng ngôi thứ hai? Bạn nghĩ thầm mẹ nó thiểu năng trí… Bạn cho rằng lần này sẽ kết thúc nhưng không ngờ rằng trước mắt bạn chợt loé, bạn lại trở lại lúc mình 4 tuổi.Bạn ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, mẹ bạn đưa lưng về phía bạn xắt rau, bố bạn ngồi đọc báo trước bàn ăn.Đối mặt với những chuyện hết sức quen thuộc này, bạn đột nhiên cảm thấy rất phiền.Lúc này mẹ bạn lại bị đứt ngón tay, ngồi xổm xuống lấy một bàn tay che miệng vết thương.Bạn ngồi yên chờ bà thất vọng chạy ra vì không được bố bạn quan tâm thì đúng lúc này, chuông cửa nhà bạn đột nhiên vang lên, bạn đi mở cửa.Bạn phát hiện ở cửa là một cậu bé giống hệt búp bê với mái tóc vàng và đôi mắt màu lam.Bạn chưa kịp phản ứng thì cậu bé đã bất ngờ đẩy bạn ra rồi chạy vào nhà.Bạn đuổi theo phía sau, phát hiện trong tay cậu bé thế mà lại cầm một khẩu súng.Bạn không biết cậu bé muốn làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.Hai tiếng súng vang lên, mẹ bạn và bố bạn đều ngã xuống mặt đất.Bạn quan sát tất thảy, nhìn chằm chằm bóng lưng đang run rẩy của cậu bé rồi rơi vào trầm tư.Cậu bé chầm chậm xoay người, nhìn bạn.【Bây giờ, tớ tới bảo vệ cậu.】Bạn nhìn cậu bé, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ nhưng nét mặt lại chín chắn lạ thường, cậu bé nghiêm túc gằn từng chữ một, dường như đang hứa hẹn.【Vậy nên, từ giờ trở đi hãy hoàn toàn tin tưởng tớ nhé.】Cậu bé thấp thỏm chờ đợi, bạn nhìn cậu bé với vẻ mặt vô cảm, sau đó gật đầu.Nhìn thấy bạn đồng ý, cậu bé hoan hô, vui mừng nhảy nhót.Bạn tuyệt đối không được bỏ rơi tôi. Nếu không, tôi chắc chắn phải tự mình giết bạn.Vào lúc cậu bé thích chí, bạn cười nói.Cậu bé "ừ" hai lần.Sau đó mắt bạn lóe lên, ngất đi.

Chương 6